Chương 1561 Ngươi có biết nó nghĩa là gì hay không?
Đạo Vô Nhai cảm thấy hơi hoang mang, dù thế nào lão cũng không ngờ được Thôn Phệ tộc lại nghèo tới mức độ này, đây thật sự là tộc lớn trong Hỗn Độn ư? Lâu lắm rồi bọn ta không chú ý tới Hỗn Độn, nên bây giờ không theo kịp thời đại luôn rồi?
“Các hạ vẫn nên đi đi, ta phải chinh chiến với các chiến sĩ, ta đã hẹn với lão tổ Ma Hỏa tộc quyết chiến một trận sinh tử ở cách đây ngàn dặm, chỉ người thắng mới có thể được sở hữu gốc thần dược cấp... Thần Vương kia!” Phệ Cửu phất tay, ngẩng cao đầu chuẩn bị rời đi.
Đạo Vô Nhai vừa định mở miệng, đã trực tiếp bị câu này làm nghẹn họng, đờ mờ, vì một gốc thần dược cấp Thần Vương mà phải quyết chiến sinh tử lão tổ tộc khác?
“Khụ, Phệ Cửu lão tổ, đúng lúc tại hạ cũng có một gốc thần dược Thần Vương, ngươi đừng đi quyết chiến sinh tử nữa được không?” Đạo Vô Nhai hắng giọng, lấy một gốc thần dược ra.
“Ngươi có thần dược Thần Vương? Ngươi chịu cho ta?” Phệ Cửu lập tức dừng lại, hắn xoay người, dùng hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm Đạo Vô Nhai.
“Đương nhiên, chỉ cần hiện tại Phệ Cửu lão tổ đừng đi quyết đấu nữa là được.” Đạo Vô Nhai nhanh chóng đưa thần dược qua, trong mắt Phệ Cửu, gốc thần dược này có thể sánh ngang với thần dược Đạo Cảnh luôn.
Nhìn Phệ Cửu như thế, Đạo Vô Nhai có cảm giác như đang nhìn một tên quê mùa tép riu, khiến lão cảm thấy cực kỳ có cảm giác ưu việt.
“Đa tạ, đa tạ Vô Nhai huynh.” Phệ Cửu cảm ơn rối rít, sau đó gấp rút vọt vào Thôn Phệ thành, Đạo Vô Nhai cũng vội theo sát phía sau.
“Cầm lấy thần dược, nhớ kỹ, nhất định phải tiết kiệm, mỗi lần chỉ được ăn một ít, chia thành hai mười ngày mà ăn, như thế ngươi có thể được ăn thần dược liên tục hai mươi ngày, nghĩ xem có phải hạnh phúc lắm không?” Phệ Cửu đưa thần dược Thần Vương cho một vị Thần Đế đỉnh phong.
“Lão tổ, ta rất hạnh phúc.” Thần Đế đỉnh phong khích động đáp, hai mắt ngập nước, ai không biết chuyện còn tưởng rằng hắn thật sự là người hạnh phúc nhất thế giới.
Đạo Vô Nhai trố mắt nhìn, mẹ nó, ngươi cũng biết cách sống quá nhỉ?
Một gốc thần dược cấp Thần Vương, đưa cho một vị Thần Đế để chia thành hai mươi ngày dùng dần, như thế thì có thể được ăn thần dược liên tục hai mươi ngày, ngươi biết hưởng thụ thật, Đạo Vô Nhai ta phục rồi.
“Cố gắng tu luyện, Thôn Phệ tộc chúng ta là chủng tộc giàu có nhất, là chủng tộc cường đại nhất!” Phệ Cửu vỗ vai Thần Đế, cao giọng nói.
“Lão tổ, ta hiểu, chúng ta rất giàu có, rất cường đại.” Thần Đế đỉnh phong gật đầu.
Khóe miệng Đạo Vô Nhai co rút, các ngươi còn thảm hơn cả nạn dân trong mấy thế giới kia, vậy mà còn nói giàu có?
Cường đại? Đừng nói giỡn nữa được không, trả con sắp chết đói hết cả rồi, lão tổ còn phải quyết chiến sinh tử với lão tổ khác chỉ vì một gốc thần dược cấp Thần Vương, đã tới nông nỗi này rồi, còn cường đại?
“Vô Nhai huynh, mời đến bên này.” Phệ Cửu ra dấu mời.
Đạo Vô Nhai gật đầu, theo Phệ Cửu qua đó.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới một thạch đình đổ nát, bên trong có một cái bàn gãy mà cái ghế thiếu mất một chân, Phệ Cửu không ngượng ngùng gì mà bảo: “Đây là chỗ tốt nhất trong tộc ta, ta sẽ tiếp đã Vô Nhai huynh với điều kiện tốt nhất.”
Đạo Vô Nhai: “...”
Điều kiện của ngươi, đúng là tốt thật, con mẹ nó ta cũng chẳng nỡ ngồi.
Hai người ngồi xuống, không có trà bánh, chỉ đơn giản ngồi nói chuysjn như thế.
“Vô Nhai huynh cũng thấy rồi đó, ta thật sự không rời khỏi tộc đàn được.” Phệ Cửu cười khổ: “Vô Nhai huynh, ta chỉ có thể hầu chuyện với ngươi một canh giờ, một canh giờ sau, ta đã hẹn với Tất Phương Hoa Hỗn Độn tộc quyết chiến sinh tử.”
“...”
Bây giờ ta không biết nên nói cái gì nữa hết, hở một tí là quyết chiến sinh tử?
“Lại là vì thần dược Thần Vương?” Đạo Vô Nhai dò hỏi.
“Không, là do phát hiện được một khối Hỗn Độn thạch to bằng bàn tay ở đó!” Phệ Cửu phấn khích: “Một bàn tay đó, Vô Nhai huynh, ngươi có biết nó nghĩa là gì hay không?”
Nghĩa là gì?
Nghĩa là ngươi có thể làm được một đôi đũa?
Đạo Vô Nhai cực kỳ hoang mang, chỉ là một Hỗn Độn thạch to bằng bàn tay, mà ngươi đã phấn khởi tới mức này?
Không chờ Đạo Vô Nhai lên tiếng, Phệ Cửu đã hưng phấn nói: “Chỉ cần có được khối Hỗn Độn thạch đó, sau đó ta sẽ tới mấy thế giới khác để cướp tài nguyên, có Hỗn Độn thạch, sẽ có thể chế tạo vũ khí, trang bị cho tộc ta!”
“Phệ Cửu huynh đệ...” Đạo Vô Nhai ngập ngừng mở miệng, rất muốn nói một câu, ngươi đừng có như vậy nữa được không, trông quê chết đi được, ta thấy ta không chơi với ngươi nổi luôn ấy.
“Vô Nhai huynh, có phải ngươi muốn chúc ta xuất quân thuận lợi, chiến thắng Tất Phương Hoa?” Phệ Cửu lên tiếng: “Với thực lực của ta, Vô Nhai huynh yên tâm, chém một nhát là Tất Phương Hoa chết chắc.”
Chém Tất Phương Hoa?
Dựa theo tin tức của Đạo Tam, đám Đạo Minh thảm bại hoàn toàn, vả lại còn là thảm bại khi đấu tay đôi, Thôn Phệ tộc đã thê thảm nhường này mà Phệ Cửu còn có sức mạnh như thế, nếu không phải là người Đạo Đình muốn tìm thì quả thật có vài điều không hợp lý chút nào.
Mà rõ ràng thực lực của Tất Phương Hoa cũng không yếu, dẫu sao hắn cũng dám quyết chiến với Phệ Cửu, còn Hỏa Minh nữa, bọn họ đều có thể một mình đánh bại được người do Đạo Đình phái tới, chẳng lẽ người mà Đạo Đình muốn tìm đã tụ tập lại cùng một chỗ?
Nếu là như vậy, họ không thể để mấy bất kỳ lão tổ nào.
Nghĩ tới đây, Đạo Vô Nhai cười đáp: “Phệ Cửu huynh đệ, không biết nếu ta tặng thần dược và Hỗn Độn thạch để tộc ngươi có năng lực tự bảo vệ, thì ngươi có đồng ý tới Đạo Đình, cùng nghiên cứu Đạo Bi không?”
“Vô Nhai huynh có nhiều thần dược và Hỗn Độn thạch lắm sao?” Phệ Cửu trố mắt, kinh hãi cực kỳ: “Vật trân quý như vậy, nhất định Vô Nhai huynh phải cất giấu cho kỹ, tuyệt đối không được truyền ra ngoài.”