← Quay lại trang sách

Chương 1562 Quyết chiến sinh tử

Đạo Vô Nhai nghe xong thì ngẩn người, cực kỳ muốn tẩn hắn một trận, rốt cuộc ngươi nghèo tới mức nào vậy hả, lão hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Phệ Cửu huynh đệ, ngươi cứ trả lời câu hỏi của ta trước đi, nếu như ta tặng ngươi thần dược và Hỗn Độn thạch, ngươi có đồng ý tới Đạo Đình với ta?”

Phệ Cửu im lặng, hơi nhíu mày: “Vô Nhai huynh, nghe lời ngươi nói, Đạo Đình có nhiều Đạo Cảnh như thế, còn có cả Đạo Bi, thiếu một mình ta cũng không ít, thêm ta cũng không nhiều, tại sao ngươi thà bỏ ra nhiều tài nguyên quý giá như vậy, cũng vẫn muốn ta đến Đạo Đình?”

“Là vì võ đạo vô thượng!”

Đạo Vô Nhai trầm giọng; “Bọn ta tham ngộ Đạo Bi nhiều năm, kiếm chứng võ đạo, tuy đã đạt được không ít thành tựu, nhưng vẫn không tài nào tham ngộ được cảnh giới bên trên Đạo Cảnh, hiện tại còn gặp phải bình cảnh, nên chỉ đành phái người ra ngoài khảo nghiệm các ngươi, chính là vì hy vọng võ đạo của các ngươi có thể mang đến nhiều cách nhìn khác nhau, dẫn dắt cho bọn ta.”

“Đành để Vô Nhai huynh phải thất vọng rồi, chỉ với một ít tu vi thế này, ta cũng không làm gì được, võ đạo cũng chỉ là võ học của Thôn Phệ tộc, không khác nhau là bao.” Phệ Cửu lắc đầu.

“Chẳng lẽ Phệ Cửu huynh không muốn có thần dược và Hỗn Độn thạch để tộc đàn cường đại hơn sao? Ta vẫn giữ nguyên câu nói cũ, ngươi không thể bảo vệ bọn họ mãi mãi, bằng không chỉ sẽ hại bọn họ.” Đạo Vô Nhai lên tiếng.

Bây giờ Đạo Vô Nhai đã rõ, Phệ Cửu có thể từ chối tham ngộ Đạo Bi, nhưng không thể từ chối thần dược và Hỗn Độn thạch, bởi vì Thôn Phệ tộc quá nghèo!

“Đương nhiên ta muốn, nhưng tộc ta cần quá nhiều tài nguyên, ta không muốn làm khó Vô Nhai huynh.” Phệ Cửu bất đắc dĩ thở dài.

“Phệ Cửu huynh đệ, hẳn ngươi phải rõ, đối với bọn ta mà nói, thần dược và Hỗn Độn thạch bình thường không có tác dụng gì cả, thứ bọn ta theo đuổi chỉ có võ đạo vô thượng.”

Đạo Vô Nhai chậm rãi mở miệng: “Ta chỉ có một mình, trước đây thu thập được không ít thần dược và Hỗn Độn thạch, nếu Phệ Cửu huynh đệ có thể tới Đạo Đình, cùng nhau lĩnh hội Đạo Bi, kiểm chứng võ đạo, ta sẽ tình nguyện tặng ngươi.”

“Vô Nhai huynh…” Phệ Cửu ngập ngừng mở miệng, cảm động đáp: “Nếu Vô Nhai huynh thật sự có ý cải thiện tộc ta, Phệ Cửu ta trả lại ngươi cái mạng này, có tính là gì đâu chứ?”

“Phệ Cửu huynh đệ, đợi ta lấy được thần dược và Hỗn Độn thạch, sẽ tới tìm ngươi.” Đạo Vô Nhai đứng dậy, đột nhiên nói thêm: “Ma Hỏa tộc và Hỗn Độn tộc cũng cần gấp thần dược và Hỗn Độn thạch chứ?”

“Chúng còn nghèo hơn bọn ta.” Phệ Cửu khinh thường, cao ngạo trả lời: “Tộc ta còn có thần dược để ăn, bọn chúng không có cái gì cả.”

“…”

Ta đã không tài nào tưởng tượng nổi Hỗn Độn đã nghèo tới mức độ nào rồi, đám lão tổ các ngươi vô dụng quá rồi đó?

Đạo Vô Nhai đứng dậy, đi thẳng tới Ma Hỏa tộc, lão trợn tròn mắt, đây không còn là nghèo nữa, mà là một đống phế tích!

Tộc nhân nào của Ma Hỏa tộc cũng ôm một tảng đá cười ngu: “Khà khà, Hỗn Độn thạch, Hỗn Độn thạch.”

Điên hết rồi ư? Đó chỉ là một miếng gạch rớt xuống từ tường thành có bọc một lớp Hỗn Độn thạch bên ngoài, chứ không phải là Hỗn Độn thạch, Đạo Vô Nhai thở dài, ngự không đáp xuống: “Ta là bằng hữu của Hỏa Minh, không biết Hỏa Minh ở đâu?”

“Lão tổ hẹn đánh nhau với lão tổ Thôn Phệ tộc để tranh một gốc thần dược Thần Vương rồi.” Một Thần Đế trong Ma Hỏa tộc trả lời.

Đạo Vô Nhai: “…”

Đi đánh nhau thật? Vì một gốc thần dược cấp Thần Vương mà hai vị Đạo Cảnh hậu kỳ quyết chiến sinh tử?

Đạo Vô Nhai đi mất, lão tiếp tục tìm tới Hỗn Độn tộc để xem thử, sau đó nhận được đáp án tương tự, Tất Phương Hoa cũng đã hẹn đánh nhau với Phệ Cửu, để giành một miếng Hỗn Độn thạch to bằng bàn tay.

Đạo Vô Nhai không thể hiểu nổi, tại sao các tộc đàn Hỗn Độn ở đây lại nghèo tới như vậy? Là do trước đây mấy tộc đàn này khai thác quá mức hay sao?

“Thôi, không suy nghĩ nữa, bây giờ đã tìm được nhược điểm của chúng, ta chỉ cần trở về Đạo Đình, rồi chuẩn bị dẫn chúng qua đó là được.” Đạo Vô Nhai cười lạnh.

Nhìn Đạo Vô Nhai đi mất, lúc này Phệ Cửu mới tiến vào chỗ tu luyện.

“Đạo hữu, người của Đạo Đình nói thế nào?” Mấy người Tất Phương Hoa vội hỏi.

Bọn họ đã bố trí bí pháp ở chỗ này để tránh bị người khác do thám, nên Đạo Vô Nhai không thể phát hiện ra bọn họ, mà bọn họ cũng lo lắng nếu tự quay về tộc đàn thì sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nên dứt khoát để Phệ Cửu lo liệu hết mọi chuyện.

“Do chúng ta không bỏ tộc đàn được, Đạo Vô Nhai quyết định, đưa thần dược và Hỗn Độn thạch tới đây cải thiện tộc đần, để chúng ta an tâm rời đi.” Phệ Cửu cười đáp.

“Hừ, xem ra Đạo Đình này rất giàu có, chúng ta có nhiều tộc đàn như thế, mà lão cũng có lòng tin cải thiện hết được?” Tất Phương Hoa cười lạnh.

“Nhóm Đạo Minh đã về đó trộm hai lần mà vẫn còn giàu như vậy, rốt cuộc Đạo Đình đã cất giữ bao nhiêu thứ vậy?” Sắc mặt Hỏa Minh nặng nề.

“Ở Hỗn Độn, trừ khu vực sâu nhất ra thì hơn phân nửa đã đầu nhập vào Đạo Đình, các tộc như các ngươi tồn tại nhiều năm như thế, cũng chỉ là gần một nửa số thôi.” Đạo Minh mở miệng: “Nếu Sương thật sự là loại cường giả đó, bọn chúng tuyệt đối sẽ không gây chiến ở Hỗn Độn, mà sẽ nghĩ cách dụ các ngươi qua.”

“Cho nên, bọn chúng sẽ thỏa mãn các ngươi, dụ dỗ các ngươi, tài nguyên vẫn có thể kiếm lại lần nữa, nếu các ngươi thật sự đạt được tới cảnh giới kia, Đạo Đình sẽ không làm gì được các ngươi, sức uy hiếp quá lớn.” Đạo Thanh nói tiếp.

“Tuy là như thế, nhưng bọn chúng cũng sẽ không ngốc tới như vậy, chắc chắn chúng sẽ không đưa quá nhiều, mà chỉ để các ngươi nhìn thấy được lợi ích, sau đó khi tiến vào Đạo Đình rồi thì mới đưa nhiều tài nguyên hơn cho các ngươi.”

Tất Phương Hoa cười lạnh một tiếng, nói: “Cái thủ đoạn dụ dỗ này, bọn ta đã chơi không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng hiệu nghiệm.”