← Quay lại trang sách

Chương 1563 Tâm sự của tràng chủ

“Nếu là vậy, thì chúng ta gặp rắc rối rồi.” Hỏa Minh cau mày: “Tài nguyên cực kỳ quan trọng với chúng ta, nếu thật sự dùng chúng làm mồi nhử, thì chúng ta nên đi hay là không?”

“Đương nhiên không đi.” Tất Phương Hoa cười đáp: “Ta đã sớm hỏi phó thôn về chuyện này rồi, cũng đã xin trưởng thôn chỉ điểm, trưởng thôn đã cho ta biết cách giải quyết vấn đề này.”

“Ồ? Không biết trưởng thôn đã nói thế nào?” Một nhóm lão tổ hỏi dồn, bốn người Đạo Thanh cũng tò mò nhìn Tất Phương Hoa.

“Rất đơn giản, giữ vững thân phận của chúng ta, kiên quyết không đến Đạo Đình!” Tất Phương Hoa mỉm cười: “Chỉ cần bọn chúng khẳng định thân phận của chúng ta, sau đó chúng ta lại biểu hiện ra rằng, trừ phi tộc đàn trở nên phồn thịnh, bằng không chúng ta sẽ không đi đâu hết.”

“Còn về chuyện tham ngộ Đạo Bi, chúng ta tiện miệng nói mấy câu về cách chứng đạo, sợ gì không lừa được chúng?”

“Có lý, ba cách chứng đạo là do chính các Thánh Nhân đề ra, chắc chắn không phải giả, nếu Đạo Đình có mắt nhìn, nhất định có thể nhận ra mấy phần huyền diệu của nó.” Phệ Cửu cười đáp, trên mặt tràn trề tự tin.

Bốn người Đạo Minh nhìn nhau, thấy giọng hỏi: “Có thể chia cho bọn ta một ít được không?”

Bọn ta cũng muốn làm công đức, cũng muốn có đạo ý, cũng muốn thành Thánh.

“Kêu các ngươi làm nội gián các ngươi cũng không chịu, giờ lại đòi chia tài nguyên?” Nhóm Tất Phương Hoa khinh bỉ.

“Khụ, bọn ta có thể giúp các ngươi phân tích, dù sao cũng là người của Đạo Đình, bọn ta biết được không ít chuyện.” Đạo Minh hắng giọng, bắt đầu chào hàng bản thân: “Chẳng hạn như Đạo Vô Nhai, lão chỉ đại diện một vị đại nhân để làm việc, thay mặt cho Đạo Đình, chứ không được xem là đại nhân vật thật sự.”

“Đúng, Đạo Vô Nhai này cũng chỉ mạnh hơn bọn ta một chút thôi, cùng lắm là một tên chạy vặt, ở Đạo Đình có rất nhiều kẻ như thế này, với lại, Đạo Vô Nhai này cũng không phải hạng người tốt lành gì, nếu lão có thể tiến thêm một bước, thì cắn trả chủ nhân cũng là việc thường tình, cũng chính vì lí do đó nên lão mới leo được tới vị trí này.” Đạo Thanh bổ sung.

“Loại người này, Đạo Đình cũng dám dùng?” Mọi người nhíu mày.

“Tại sao không dám? Sinh tử của bọn chúng nằm trong tay Đạo Đình, cho dù Đạo Vô Nhai cắn người thì cũng chỉ là đám nô bộc tranh giành lợi ích với nhau thôi, còn trước mặt những người nắm quyền chân chính của Đạo Đình thì ngoan như cún vậy.” Đạo Thanh khinh thường.

“Được, nếu Đạo Vô Nhai là loại người này, nói không chừng còn có thể lợi dụng một phen.” Tất Phương Hoa gật gù: “Tới lúc đó chia cho các ngươi một phần, cũng không phải là không được.”

“Đa tạ.” Đạo Thanh vội vàng cảm ơn, kích động không thôi.

“Quả nhiên Đạo Tam không nói đỡ cho bọn ta, Đạo Vô Nhai ngay cả nhắc cũng không nhắc tới bọn ta.” Đạo Minh cười khổ: “Có lẽ lão tưởng bọn ta đã bị các ngươi giết chết rồi.”

“Vậy các ngươi không lộ mặt là được.” Phệ Cửu bình tĩnh đáp: “Các ngươi đến cổ thôn một đoạn thời gian đi? Có chuyện gì thì chúng ta truyền tin cho nhau.”

“Vậy cũng được, nếu Đạo Đình phát hiện ra bọn ta, có lẽ sẽ phá hư kế hoạch của các ngươi.” Đạo Thanh trầm ngâm một lúc rồi gật đầu.

Bốn người đứng dậy, mở khóa Hỗn Độn thạch và nhanh chóng chạy về phía cổ thôn.

Trong cổ thôn, Hầu Tử vừa mới dẫn Sương quay trở lại, Giang Thái Huyền ngồi xếp bằng tu luyện, tu vi trong cơ thể không ngừng tăng cao, nhưng đáng tiếc, tốc độ luyện hóa của hắn vẫn quá chậm, nếu không nhờ có Tôn Hầu Tử thường xuyên hỗ trợ thì phỏng chừng hắn còn không cảm nhận được sự tiến bộ của mình.

“Ngươi đang ăn gì thế?” Sương nghi hoặc nhìn sang Giang Thái Huyền, hắn đang nhét mấy viên đan được này vô miệng liên tục, dù có tu luyện bằng đan dược thì cũng đâu có ai ăn nhiều thế này.

“Hỗn Độn đan, tôi luyện thể chất, huyết mạch, thần hồn, còn có thể mở rộng đan điền.” Giang Thái Huyền xoa mi tâm, ra chiều buồn rầu.

“Thần kỳ như thế à, nhưng hình như ngươi không tình nguyện lắm?” Sương kinh ngạc.

“Bây giờ ta đã có thể sánh ngang với Ma Thần Hỗn Độn rồi, nếu còn mở rộng nữa, ngươi nói xem chừng nào ta mới đột phá Thần Hoàng?” Giang Thái Huyền than thở: “Ta không thiếu cảnh giới, cái ta thiếu là thần lực.”

Sương: “…”

Vậy thì ngươi đừng ăn nữa, ngươi định mở rộng tới bao giờ?

“Trưởng thôn đừng gấp, tới Thần Đế là được rồi.” Tôn Hầu Tử đắc ý, còn có một chút hả hê như cười trên nỗi đau của người khác.

Giang Thái Huyền bực bội trừng hắn một cái, sau đó tiếp tục tu luyện, hắn biết Hầu Tử muốn nói cái gì, đó chính là hạt giống Hỗn Độn, nếu thế giới Hỗn Độn mở ra, vậy thì hắn sẽ có một Hỗn Độn để cung cấp năng lượng, tức là sẽ có một nguồn năng lượng Hỗn Độn dồi dào không dứt đi vào cơ thể, hơn nữa lại còn là năng lượng Hỗn Độn ở thời kỳ trước, vừa tinh thuần vừa cường đại, thậm chí có thể thai nghén ra một Ma Thần.

“Trưởng thôn, bốn người Đạo Minh tới, nói muốn xin được che chở.” Long Đế đi tới, sau lưng hắn là bốn người Đạo Minh.

Vừa nhìn thấy Đạo Minh, Sương đã lập tức muốn đập bọn họ một trận.

“Trưởng thôn, bọn ta…”

“Không cần nói, ta biết rồi.” Giang Thái Huyền phất tay: “Các ngươi muốn ở thì ở, đừng có đi lung tung là được.”

“Không dám, không dám.” Bốn người vội vàng xua tay, bọn họ nào dám đi lung tung chứ.

Hai mắt Sương lóe lên, nói: “Người của Đạo Đình tới đây?”

“Đúng vậy.” Bốn người Đạo Minh không dám giấu giếm.

“Tốt lắm, chúng ta cũng đi làm thần đèn, chỉ kiếm người của Đạo Đình.” Sương cười lạnh.

“Làm, làm thế không ổn lắm nhỉ, sao ngài đi được chứ?” Đạo Minh cười khổ, chẳng lẽ lại bắt bọn ta cầm kiếm theo? Không sợ bọn ta chạy nữa à?

“Mang kiếm theo, nếu các ngươi dám chạy, trưởng thôn sẽ giết các ngươi, bây giờ thanh kiếm này là vũ khí của trưởng thôn.” Sương lạnh lùng nói.

“Tuyệt đối không chạy.” Bốn người Đạo Minh liếc mắt nhìn Giang Thái Huyền, vội vàng đảm bảo.

Nếu lại đắc tội cổ thôn Hỗn Độn, bọn họ cũng chẳng còn chỗ nào để chạy nữa.