Chương 1565 Nghe giảng đạo
Nơi bế quan, nhóm Tất Phương Hoa, Hỏa Minh cũng lần lượt trở về tộc đàn, đi tìm Đạo Vô Nhai để lấy tài nguyên.
“Phệ Minh, bố trí tới đâu rồi?” Phệ Cửu nhìn sang Phệ Minh.
“Đã xong xuôi hết rồi, nhưng có thể lừa được Đạo Vô Nhai hay không, thì phải xem biểu hiện của chúng ta.” Phệ Minh cất thần dược và Hỗn Độn thạch đi, đây là phần Phệ Cửu chia cho hắn.
“Vậy thì tốt, chúng ta trực tiếp qua đó.” Phệ Cửu mỉm cười, hóa thành một luồng sáng rồi bay về nơi xa.
Đạo Vô Nhai tới Ma Hỏa thành trước, nhưng không tìm thấy Hỏa Minh, khi chuẩn bị rời đi thì bắt gặp Hỏa Minh quay trở lại, hai người trao đổi rất thuận lợi, sau khi nhận lấy tài nguyên, Hỏa Minh nói chỉ cần các lão tổ kia đi thì lão cũng đi, nhưng Đạo Vô Nhai phải đảm bảo sau này lão vẫn sẽ nhận được tài nguyên.
Sau khi Đạo Vô Nhai hứa hẹn, lão tiếp tục tìm tới mấy lão tổ của các tộc khác, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, cuối cùng lão xuất hiện ở chỗ Tất Phương Hoa.
Tất Phương Hoa cũng rất dễ nói chuyện, lúc nhìn thấy đống tài nguyên, hai mắt hắn sáng như mặt trời vậy.
Một đám ngu si quê mùa!
Cảm thán xong một câu, Đạo Vô Nhai cười nói: “Tất Phương Hoa huynh đệ, mọi chuyện ở Hỗn Độn tộc đã được sắp xếp xong, bây giờ chúng ta tới Đạo Đình nhé?”
“Trước khi đi, còn có một chuyện phải làm.” Tất Phương Hoa nghiêm túc đáp.
“Còn chuyện gì nữa?” Đạo Vô Nhai hơi nhíu mày, nhìn sắc mặt của Tất Phương Hoa, rõ ràng là chuyện quan trọng, tuy lão muốn đi ngay bây giờ, nhưng mọi chuyện đã được dàn xếp ổn thỏa, tuyệt đối không thể nóng nảy làm hỏng chuyện được.
“Đài luận đạo!” Tất Phương Hoa rầm rì: “Vô Nhai huynh, nếu Đạo Đình đang tìm kiếm cảnh giới trên Đạo Cảnh, thì đài luận đạo này cũng có lợi cho ngươi.”
“Chẳng lẽ các ngươi đã tham ngộ được cảnh giới đó?” Đạo Vô Nhai giật mình.
Lão ở Đạo Đình bao nhiêu năm nay, chỉ từng nhìn thấy Đạo Cảnh đỉnh phong, còn cảnh giới cao hơn, lão cũng chỉ nghe qua một ít tin đồn, lão cũng không thể xác định được chúng có phải thật hay không.
Hiện tại, đài luận đạo này có liên quan tới cảnh giới trên Đạo Cảnh, Đạo Vô Nhai cảm thấy nhất định bản thân phải tới đó một chuyến.
“Ngươi cứ đến là biết.” Tất Phương Hoa cười lớn, sau đó hóa thành một luồng sáng, bay vọt đi, Đạo Vô Nhai vội vàng đuổi theo.
Hai luồng sáng xuyên qua Hỗn Độn, chỉ trong chớp mắt đã tới nơi.
Chỗ này không khác gì mấy so với các khu vực khác trong Hỗn Độn, điểm khác biệt duy nhất chính là ở đây có hai thạch đài lớn, xung quanh hai đài này còn có mấy thạch đài nhỏ, Phệ Cửu và các lão tổ khác đang ngồi xếp bằng trên một thạch đài nhỏ.
“Tất Phương Hoa đạo hữu, Vô Nhai huynh, mời.” Phệ Cửu mở miệng, ra dấu mời.
“Đa tạ đạo hữu.” Tất Phương Hoa chắp tay, tiếp đó tìm một chỗ ngồi xuống.
Đạo Vô Nhai có hơi hoang mang, cuối cùng ngồi xuống thạch đài bên cạnh Tất Phương Hoa.
“Xuỵt.”
Đạo Vô Nhai vừa định lên thì Tất Phương Hoa đã ra hiệu im lặng, khiến lão không thể bày tỏ vô số nghi hoặc trong đầu.
Ầm
Đúng lúc này, Hỗn Độn tách ra, hai thân ảnh không để lộ khí tức và thần uy bước ra từ Hỗn Độn, sau đó đi thẳng tới thạch đài lớn và ngồi xuống
“Đứng trước thiên địa, đại đạo vô hình, Hỗn Độn mênh mông, ba ngàn đại đạo.”
Hai bóng người ngồi xếp bằng, một người liên tục hấp thu năng lượng Hỗn Độn, chỉ ngồi không nói câu nào, một người thì sắc mặt nghiêm túc, vẻ ngoài trông như khỉ, chậm rãi thốt lên vô số đạo âm: “Trước khi thiên địa sơ khai, đạo được hình thành, tiên thiên địa sinh, không có âm thanh cũng không có hình thể, đạo vĩnh hằng bất biến, tuần hoàn mãi mãi không dừng, có thể được xem là thiên địa mẫu (*)...”
(*) Thiên địa mẫu: chỉ việc đạo sinh ra thiên địa (mẹ)
Đạo âm vô tận vang lên, một cỗ đạo ý huyền diệu lan tràn khắp nơi, nhóm Phệ Cửu chìm trong đạo âm bạt ngàn, đồng thời được đạo ý mênh mông dẫn dắt, luyện hóa năng lượng Hỗn Độn, giúp bọn họ nâng cao thực lực và tẩy luyện cơ thể.
Đạo Vô Nhai thấy vậy, cũng vội vàng tập trung lắng nghe.
Trên thạch đài, tốc độ hấp thu năng lượng Hỗn Độn của Giang Thái Huyền cũng tăng lên nhanh chóng, tu vi trong cơ thể cũng tăng vọt lên.
Đạo ý vô tận dẫn dắt vô số năng lượng Hỗn Độn, trong lúc ngộ đạo cũng đồng thời đề cao tu vi.
Không có mấy lời văn vẻ, tuy giản dị tự nhiên nhưng lại khiến người khác phải đắm chìm trong đại dương đại đạo, cảm ngộ đại độ vô thượng.
Giang Thái Huyền mở mắt, hắn nhìn thấy được một vài quỹ tích của văn lộ, đó là văn lộ pháp tắc, cũng có thể nói nó chính là phần còn sót lại của đạo.
Ba ngàn Ma Thần trước đây đại biểu cho ngàn đại đạo, hiện tại Ma Thần ngã xuống, Hỗn Độn sụp đổ, những pháp tắc này cũng sụp, chỉ còn lại mấy phần tàn dư.
Khi Giang Thái Huyền nhìn thấy những pháp tắc còn sót lại đó cũng lĩnh ngộ được một ít, nhưng không nhiều.
Một hồi lâu sau, giảng đạo kết thúc, nhưng nhóm Phệ Cửu chưa tỉnh lại ngay mà vẫn say sưa trong đại đạo, đạo ý xung quanh vẫn chưa biến mất hết, tiếp tục phát huy ít tác dụng cuối cùng.
Giang Thái Huyền đã nhắm mắt lại, không để tâm tới nữa.
“Đại Thánh, trưởng thôn.”
Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, mấy người Phệ Cửu tỉnh lại, nhìn sang hai người ngồi trên thạch đài lớn: “Nghe Đại Thánh giảng đạo, còn có tác dụng hơn bọn ta bế quan nghìn năm, bây giờ bọn ta phải rời đi, mong Đại Thánh có thể kiểm tra sự tiến triển của bọn ta.”
“Tốt!” Tôn Hầu Tử gật đầu, song cũng ra dáng lắm.
Đạo Vô Nhai đã tỉnh lại, lúc này lão đang trợn tròn mắt nhìn Tôn Hầu Tử, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi, hiện tại quanh thân Tôn Hầu Tử có một lớp sương mù, khiến lão nhìn không thấu tu vi của đối phương, cao thâm khó đoán.
Vượt quá Đạo Cảnh, chắc chắn đã vượt qua Đạo Cảnh!
Đạo Vô Nhai thầm gào thét trong lòng, chỉ có cảnh giới cao hơn Đạo Cảnh mới có thể khiến lão đắm chìm trong lúc giảng đạo như thế, còn đạt được không ít cảm ngộ.
Cường giả đột phá khỏi Đạo Cảnh mà Đạo Đình tìm mãi cũng không thấy, không ngờ lại gặp được ở đây, còn được nghe đối phương giảng đạo!
Chẳng lẽ, nguyên nhân đám lão tổ này mạnh như thế là vì nghe vị này giảng đạo?