Chương 1566 Ta đổi ý rồi
Không chờ Đạo Vô Nhai hỏi dò, nhóm Phệ Cửu đã bắt đầu thuật lại võ đạo của mình, cùng thảo luận và ấn chứng với nhau.
Rất nhanh sau đó, mọi người đã nói xong, song hoàn toàn cho Đạo Vô Nhai cơ hội để giảng đạo, Phệ Cửu hành lễ: “Đại Thánh, bây giờ bọn ta phải tới đạo Đình, để kiếm tài nguyên cho tộc đàn.”
“Xem ra, các ngươi phải buông bỏ thánh đạo rồi.” Tôn Hầu Tử thở dài: “Các ngươi quá quan tâm tới tộc đàn, có điều, nếu các ngươi đã quyết định, bản thánh cũng không cưỡng cầu các ngươi, hu vọng các ngươi tìm được cơ duyên khác, bước lên cảnh giới Thánh Nhân.”
“Đa tạ Đại Thánh.” Phệ Cửu cười khổ: “Ngài từng nói, Đạo Đình không có cơ duyên thành Thánh, chẳng lẽ không có thật sao?”
“Không có.” Tôn Hầu Tử lắc đầu, cho dù là Đạo Bi thì cũng không có tác dụng gì cả, cũng như hiện tại đưa hết các phương pháp cho ngươi, nhưng không có Hồng Mông Tử Khí, các ngươi có chứng đạo bằng sức mạnh được không? Hay là phải chia căn nguyên của Ma Thần Hỗn Độn cho các ngươi luyện hóa?
“Đại Thánh, trước khi đi, mong ngài sẽ giảng lại phương pháp chứng đạo cho bọn ta nghe.” Tất Phương Hoa khóc ròng, sắc mặt cực kỳ kích động.
“Ba ngàn đại đạo, đường nào cũng có thể chứng đạo, nhưng tổng kết lại, tổng cộng có ba cách, dùng sức mạnh chứng đạo, trảm tam thi và dùng công đức để chứng đạo.”
“Dùng sức mạnh chứng đạo, chính là tích lũy tu vi và võ đạo của bản thân tới cực hạn, sau đó cứng rắn phá vỡ xiềng xích trói buộc của đạo, trở thành Thánh Nhân, phương pháp này là mạnh nhất, trong ba ngàn đại đạo, chỉ cần tu luyện đến trình độ cao nhất là có thể thành Thánh.”
“Chứng đạo bằng trảm tam thi, trảm đi ba thi gồm thiện niệm, ác niệm, bản thân, sau khi trảm hết, lại hợp nhất tam thi, trở thành Thánh Nhân.”
“Chứng đạo bằng công đức, làm được vô số công đức, được đại đạo che chở, bước lên cảnh giới Thánh Nhân, cách này yếu nhất.”
“Ba cách thành Thánh này, cho dù các ngươi chọn con đường nào thì cũng là quyết định của các ngươi, cuối cùng khuyên nhủ các ngươi một câu.” Tôn Hầu Tử bình tĩnh nói.
“Đại Thánh...” Mấy người Phệ Cửu bi thương, cực kỳ không nỡ.
“Dưới Thánh Nhân, tất cả đều là sâu kiến!”
Tôn Hầu Tử hờ hững nói một câu, hung uy cái thế lập tức lan tràn, sắc mặt nhóm Phệ Cửu thay đổi, trong lòng Đạo Vô Nhai thầm kinh ngạc, suýt nữa đã phun ra một búng máu.
Hung uy tới nhanh mà đi cũng nhanh, chờ đến khi bọn họ hoàn hồn thì Tôn Hầu Tử và Giang Thái Huyền đã đi mất.
“Thánh Nhân?” Đạo Vô Nhai nhìn hai người, lẩm bẩm một tiếng.
“Vô Nhai huynh, đi thôi, chúng ta đến Đạo Đình.” Phệ Cửu thở dài, nặn ra một nụ cười, nhìn sang Đạo Vô Nhai.
Đạo Vô Nhai: “...”
Tới Đạo Đình? Bây giờ còn tới Đạo Đình?
Ở Đạo Đình không có cơ duyên thành Thánh, ngươi còn đi tới đó làm gì? Chỉ vì đống tài nguyên rác rưởi kia?
“Đúng rồi, hai vị ban nãy là?” Đạo Vô Nhai không trả lời sẽ tới Đạo Đình mà gặng hỏi về Tôn Hầu Tử và Giang Thái Huyền.
“Hai vị đó, một người là Thánh Nhân, một người là đệ tử Thánh Nhân.” Phệ Cửu hơi thương cảm: “Thánh Nhân xem trọng bọn ta, cố ý truyền pháp giảng đại, chẳng qua, chúng ta đành phải cô phụ Thánh Nhân rồi.”
Cái đám ếch ngồi đáy giếng các ngươi, ngu si!
Đạo Vô Nhai tức muốn ói máu, cơ duyên này lớn lao tới cỡ nào, vậy mà các ngươi lại không biết quý trọng, còn muốn tới Đạo Đình với ta?
“Vị Thánh Nhân đó thường giảng đạo lắm sao?” Đạo Vô Nhai ngẫm nghĩ, lại hỏi.
“Cũng không thường xuyên, chỉ cần bọn ta tụ tập ở đây thì ngài ấy sẽ tới giảng đạo, Thánh Nhân nói bọn ta có tư cách thành Thánh.” Tất Phương Hoa tiếp lời: “Ngươi cũng biết Thánh Nhân rồi đó, không thành Thánh, đều là sâu kiến, dù đó có là Đạo Cảnh đỉnh phong.”
“Bây giờ ta đã hiểu rồi, ban nãy chỉ riêng uy áp của đối phương mà ta đã không chịu nổi.” Đạo Vô Nhai ngoài mặt ra vẻ kinh hãi, trong lòng lại cảm thấy vui mừng.
“Khụ, Vô Nhai huynh, đừng nói mấy chuyện này nữa, chúng ta mau tới Đạo Đình đi.” Hỏa Minh giục: “Đừng để các đạo hữu ở Đạo Đình chờ lâu.”
Mau chóng tới Đạo Đình, đừng để bọn họ chờ lâu?
Đột nhiên Đạo Vô Nhai cảm thấy hơi đau trứng, con mẹ nó ta đổi ý rồi, giờ ta không muốn dẫn các ngươi tới Đạo Đình nữa, các ngươi ở lại đây đi, rồi ngày nào cũng tụ tập ở chỗ này để vị Thánh Nhân kia tới giảng đạo.
Ban nãy chỉ nghe bấy nhiêu đó, đã bằng ta khổ tu mấy trăm năm!
Đạo Đình có cái gì?
Đạo Đình có rất nhiều chỗ tốt, nhưng đều không có phần của lão, lão chỉ có thể nhận được một ít thần dược dưới cấp Đạo Cảnh, còn thần dược Đạo Cảnh đều thuộc về cao tầng, không tới phiên lão.
Lão lấy mấy thần dược kia thì có tác dụng gì? Bồi dưỡng đời sau? Lão chỉ có một thân một mình, không có ai để bồi dưỡng.
“Vô Nhai huynh, ngươi đang nghĩ gì thế? Chúng ta mau đi đi.” Phệ Cửu nhìn lão với ánh mắt kỳ lạ, nghi hoặc hỏi.
“Lúc nãy các ngươi nói thật ư, chỉ cần các ngươi có mặt đông đủ ở đây thì vị Thánh Nhân đó sẽ xuất hiện để giảng đạo?” Đạo Vô Nhai nhìn chằm chằm vào bọn họ, không hề nhắc tới chuyện đến Đạo Đình.
“Đương nhiên, có điều bình thường không có tài nguyên, bọn ta cũng không thường tới, dù sao nhận được ân huệ này của Thánh Nhân, không phải là thứ bọn ta có thể hồi báo, bọn ta không thể mặt dày như thế.” Phệ Cửu đáp.
“Tộc đàn của các ngươi nghèo như thế, chắc không phải là vì tặng hết cho Thánh Nhân chứ?” Đạo Vô Nhai chợt hỏi.
“Vậy thì không, mấy thứ tài nguyên này không lọt vào mắt của Thánh Nhân, chỉ là khu vực gần đây vốn đã cằn cỗi, bọn ta khai thác nhiều năm như vậy, sớm đã khai thác hết tài nguyên rồi, ngay cả khi muốn cho đệ tử của Thánh Nhân một ít tài nguyên cũng cho không nổi.” Tất Phương Hoa ngượng ngùng cực kỳ.