← Quay lại trang sách

Chương 1567 Kẻ trộm

“Vô Nhai huynh, ngươi sao vậy?” Phệ Cửu bối rối: “Lúc trước cứ nhất quyết muốn kéo bọn ta tới Đạo Đình, sao bây giờ lại không đi nữa?”

“Ừm, ta đột nhiên nhận được truyền âm, tạm thời không thể dẫn chư vị tới Đạo Đình.” Đạo Vô Nhai chợt nảy ra một ý, lão đáp.

“Tại sao?” Tất Phương Hoa sững sờ, căng thẳng nhìn lão: “Không phải là ngươi muốn lấy lại tài nguyên đó chứ?”

“Đương nhiên không phải, chỉ là Đạo Đình thình lình truyền âm tới, ta cũng không biết, đợi ta về hỏi rõ nguyên nhân sẽ báo lại với mọi người.” Đạo Vô Nhai suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta về trước, chư vị chờ tin của ta.”

“Vậy Vô Nhai huynh này, ngươi phải nhanh một chút, bọn ta sẽ tuân thủ lời hứa, đã đồng ý tới Đạo Đình thì sẽ không nuốt lời.” Phệ Cửu trầm giọng đáp.

“Được.” Đạo Vô Nhai phân tâm trả lời một câu rồi hóa thành một luồng sáng bay đi.

“Chết tiệt, không ngờ ở đây lại có cường giả Thánh Nhân vượt qua khỏi Đạo Cảnh!” Đạo Vô Nhai cực kỳ kích động: “Tuyệt đối không thể để chúng vào Đạo Đình, một khi chúng tới Đạo Đình, sao ta có thể lại ra ngoài được? Sao có thể khiến Thánh Nhân hiện thân giảng đạo?”

Đạo Vô Nhai không ngừng suy tư, nhất định phải nghĩ cách được Thánh Nhân chỉ điểm, tốt nhất là bản thân cũng có thể vượt qua Đạo Cảnh, trở thành Thánh Nhân.

Dưới cấp bậc Thánh Nhân, tất cả đều là sâu kiến!

Vừa nhớ tới hung uy cái thế kia, Đạo Vô Nhai đã hận không thể lập tức trở thành Thánh, sau đó vọt về Đạo Đình, giẫm mấy tên kia dưới chân.

“Đối với Đạo Đình mà nói, cùng lắm ta chỉ là một con chó biết nghe lời, có thể giết chết bất cứ lúc nào.”

Ánh mắt Đạo Vô Nhai trở nên lạnh lẽo, lão hiểu rất rõ địa vị của bản thân, ở Đạo Đình, chỉ có những nhân vật nòng cốt mới là thành viên chủ yếu của Đạo Đình, mà mấy người như bọn họ chỉ là nô lệ!

“Nếu ta muốn ở lại, tuyệt không thể để mấy lão tổ Đạo Cảnh này tiến vào Đạo Đình, cho dù muốn tới đó thì cũng không thể vào hết trong một lần.” Đạo Vô Nhai lẩm bẩm.

Một khi tất cả các lão tổ Đạo Cảnh này đều tới Đạo Đình, lúc đó nhiệm vụ của lão đã hoàn thành, lão cũng không thể ra ngoài được nữa, càng không thể nghe Thánh Nhân giảng đạo, nhận được sự chỉ điểm của Thánh Nhân.

Vừa suy nghĩ vừa di chuyển, cuối cùng lão đã về tới Đạo Đình, sau đó lão mở màn chắn, đi thẳng vào bên trong.

Đạo Vô Nhai dùng lực bay về phía Đạo Đình, ánh mắt cực kỳ kiên định, nhất định lão phải tìm cách kéo dài thời gian.

“Đạo Vô Nhai.”

Vừa bay được hơn ngàn dặm, chợt có giọng nói khẽ khàng vang lên, nam tử trung niên ngự không tới, thờ ơ nhìn lão: “Nhóm Phệ Cửu không đến đây? Bọn chúng từ chối?”

“Đại nhân, bọn chúng không từ chối, chỉ là bọn chúng quá tham lam, muốn lấy nhiều tài nguyên hơn, nếu không đưa đủ tài nguyên để dàn xếp tộc đàn thì bọn chúng sẽ không tới.” Đạo Vô Nhai vội vàng hành lễ, cung kính đáp.

“Quả thật có chút tham lam.” Nam tử trung niên khẽ gật đầu, không nhìn ra vui giận: “Chẳng qua, chỉ là một ít tài nguyên mà thôi, cho bọn chúng là được, chỉ cần không phải cấp Đạo Cảnh, bọn chúng muốn tài nguyên nào cũng được, miễn là bọn chúng chịu tới Đạo Đình.”

“Dạ, đại nhân.” Đạo Vô Nhai cung kính trả lời.

“Tài nguyên đây, ngươi đi thêm một chuyến đi.” Nam tử trung niên lấy một ít tài nguyên ra, hai mắt sắc lạnh: “Lần này ngươi đi ra ngoài, nhớ chuẩn bị tâm lý sẽ ở đó một thời gian.”

“Đại nhân...” Đạo Vô Nhai mừng thầm trong lòng, nhưng ngay sau đó lại thấy thấp thỏm, chẳng lẽ mấy tên này theo dõi lão? Nhưng mà, nếu là theo dõi thật, thì vị Thánh Nhân kia không thể không phát hiện được.

“Ngươi không cần căng thẳng, là do có người trộm thánh vật của Đạo Đình!” Nam tử trung niên sầm mặt: “Lần này ngươi ra ngoài, chú ý tình huống xung quanh một chút, xem có bạch y nữ tử và một thanh kiếm màu trắng xuất hiện không, một khi nhìn thấy, lập tức bẩm báo.”

“Dạ, đại nhân.” Đạo Vô Nhai sốt sắng lên tiếng, lão cực kỳ tức giận: “Là kẻ nào to gan như vậy, dám tới Đạo Đình để ăn trộm, nếu Vô Nhai tra ra được, nhất định sẽ chém chết không tha!”

“Ngươi chỉ cần để ý một chút là được, tí nữa Đạo Tam sẽ dẫn Ma Thần Vệ vào Hỗn Độn, tới lúc đó sẽ liên lạc với ngươi.” Nam tử trung niên căn dặn xong thì xoay người rời đi: “Ngươi đi đi.”

“Dạ, đại nhân.” Đạo Vô Nhai kính cẩn lui xuống, trong bụng lại cười vui sướng vô cùng: “Đây đúng là cơ duyên của ta mà, không ngờ đúng lúc này lại có người tới Đạo Đình trộm đồ, thật sự phải cảm ơn tên trộm đó.”

Đạo Vô Nhai bước ra khỏi Đạo Đình, chạy thẳng về Thôn Phệ tộc, lần này lão có thể danh chính ngôn thuận ở lại bên ngoài, không cần phải lo lắng bị người của Đạo Đình phát hiện.

Sau khi trở về Thôn Phệ tộc, Đạo Vô Nhai nhìn thấy một đám lão tổ đang tụ tập ở chỗ này, bàn bạc xem sau khi tới Đạo Đình thì nên hợp tác với nhau như thế nào.

Đạo Vô Nhai đi thẳng qua đó, sắc mặt nặng nề và xấu hổ: “Chư vị huynh đệ, Đạo Vô Nhai hổ thẹn với các ngươi.”

“Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn đòi lại tài nguyên thật?” Nhóm Phệ Cửu tỏ vẻ thấp thỏm, sợ Đạo Vô Nhai muốn lấy lại tài nguyên.

“Không phải đòi lại tài nguyên, mà là Đạo Đình xảy ra chuyện, tạm thời ta không thể đưa các vị tới đó.” Đạo Vô Nhai cười khổ, lấy ra thêm một ít tài nguyên: “Lần này là vi huynh có lỗi với các ngươi, số tài nguyên này xem như là bồi thường, cũng để các ngươi có thể lo liệu cho tộc đàn tốt hơn.”

“Đa tạ Vô Nhai huynh.” Nhóm Phệ Cửu mừng rỡ, vội nói: “Vô Nhai huynh không cần phải áy náy, chừng nào chúng ta đi cũng được, chỉ cần một câu nói của ngươi thôi, bọn ta đi hay ở, tùy thuộc vào quyết định của ngươi.”