Chương 1568 Có tin tức
“Vô Nhai huynh, Đạo Đình đã xảy ra chuyện gì, xem dáng vẻ của ngươi, hình như đang rất lo lắng?” Tất Phương Hoa hỏi, thật ra hắn hoàn toàn không thấy Đạo Vô Nhai lo lắng gì hết, mà giống như đang rất vui hơn, nhưng hắn chỉ cần phối hợp với lão là được.
Đạo Vô Nhai trầm tư một hồi, mới trả lời: “Không giấu gì các vị huynh đệ, Đạo Đình quả thật đang gặp rắc rối lớn, không lâu trước đây, có một vị bạch y nữ tử lẻn vào Đạo Đình, trộm mất thánh vật, tại hạ thân là một thành viên của Đạo Đình, có trách nhiệm tìm lại thánh vật.”
“Ồ? Xin hỏi là thánh vật gì? Nếu là ở trong Hỗn Độn, những thứ khác bọn ta không có, nhưng lại có không ít tộc nhân, có thể giúp ngươi tìm xem.” Nhóm Phệ Cửu vội nói.
“Là một thanh thần kiếm màu trắng.” Đạo Vô Nhai trầm giọng trả lời: “Đó chính là thánh vật của Đạo Đình, cực kỳ quý giá.”
Một vị bạch y nữ tử, một thanh thần kiếm màu trắng... là Sương?
Tim các lão tổ thầm run lên, Đạo Đình đã phát hiện ra chuyện này, bắt đầu phái người truy tìm rồi.
“Vô Nhai huynh, chuyện này cứ giao cho bọn ta, không phải huynh đệ khoác lác, nhưng chỉ cần nằm trong phạm vi ngàn vạn dặm này, không có thứ gì mà bọn ta tìm không được.” Hỏa Minh vỗ ngực.
“Vô Nhai huynh, bọn ta sẽ lập tức phân phó tộc nhân đi tìm nữ tử kia và thần kiếm.” Tất Phương Hoa lên tiếng: “Vì Vô Nhai huynh, bọn ta tuyệt không làm ngơ.”
“Đúng vậy, bọn ta cũng sẽ bảo tộc nhân đi tìm xem, Vô Nhai huynh yên tâm, không quá một canh giờ, chắc chắn sẽ có tin.” Phệ Cửu đảm bảo.
“Đa tạ chư vị huynh đệ.” Đạo Vô Nhai tỏ vẻ cảm động.
“Vô Nhai huynh đệ, bọn ta trăm cay ngàn đắng bắt được một con mãnh thú cấp Thần Hoàng ở gần tộc ta, đã nấu nướng xông xuôi, chúng ta cùng nhau hưởng dụng?” Phệ Cửu ngỏ lời mời.
Đạo Vô Nhai: “...”
Đúng là nghèo thật, hay là ta để cho các ngươi ăn đó?
“Để ta đi xem xem bữa tiệc mãnh thú này đã làm xong chưa.” Phệ Minh đứng dậy rời đi, rồi âm thầm truyền tin: “Đạo Minh, nói cho Sương biết người của Đạo Đình đang tìm nàng ta, ngươi hỏi xem phải làm thế nào.”
Sương nghe xong cũng sững sờ, người của Đạo Đình đang tìm ta, còn hỏi ta phải làm thế nào?
“Hiện tại chỉ có một Đạo Vô Nhai, có phải ngươi...” Trên mặt Đạo Minh không chút biểu cảm, đồng thời làm ra một động tác cắt cổ.
Sương trầm ngâm: “Hiện tại các ngươi còn đang nhờ vào Đạo Vô Nhai để kiếm công đức và đạo ý, giết chết hắn e là không ổn, ngược lại có thể lợi dụng hắn để đùa bỡn người của Đạo Đình.”
Nhóm Phệ Cửu đang vui vẻ hưởng thụ bữa tiệc thịt mãnh thú ở Thôn Phệ tộc, Đạo Vô Nhai không hứng thú lắm, mấy thứ thịt mãnh thú này quả thật không thể lọt nổi vào mắt lão, lão không khỏi mắng thầm mấy câu đồ nhà quê trong lòng.
“Vô Nhai huynh, ngươi không cần lo lắng, một canh giờ, chỉ cần một canh giờ, chắc chắn sẽ có tin tức.” Phệ Cửu gặm thịt, tự tin nói.
Đạo Vô Nhai miễn cường cười đáp, bây giờ ta không có đang lo lắng thánh vật gì hết, biến mất vĩnh viễn mới là tốt nhất, như vậy ta có thể nhân cơ hội ở lại đây, hiện tại ta chỉ đang nghĩ xem làm thế nào để được nghe Thánh Nhân giảng đạo.
“Chư vị huynh đệ, không biết chuyện Thánh Nhân giảng đạo thế nào?” Đạo Vô Nhai cười hỏi.
“Chuyện này à, nếu bọn ta đi xin thì chắc chắn sẽ giảng cho bọn ta nghe, có điều không có tài nguyên, bọn ta cũng không dám mặt dày như thế.” Phệ Cửu hơi khó xử.
“Ta có tài nguyên.” Đạo Vô Nhai vội lên tiếng: “Đúng lúc ta có mang theo thêm ít tài nguyên.”
Lần này lão không đưa hết toàn bộ tài nguyên cho bọn họ, hiện tại việc nghe Thánh Nhân giảng đạo cấp bách, vả lại, mấy lão tổ này đã đồng ý tới Đạo Đình, tội tình gì phải đưa tài nguyên cho bọn họ.
“Được, nếu đã có tài nguyên để tặng cho Thánh Nhân, bọn ta cũng có mặt mũi để gặp Thánh Nhân rồi.” Nhóm Phệ Cửu cười đáp: “Ăn xong rồi đi.”
Tuy bây giờ trong đầu Đạo Vô Nhai chỉ muốn được đi nghe giảng đạo ngay lập tức, nhưng cũng không thể khiến bọn họ mất hứng được, thế là lão cũng đành ăn thêm mấy miếng, giờ lão không dám đắc tội với mấy vị lão tổ này, lão còn đang hy vọng bọn họ có thể giúp lão nâng cao thực lực.
“Lão tổ, có tin tức.” Tộc trưởng Thôn Phệ tộc gấp rút đi vào, bẩm báo: “Có tin tức của bạch y nữ tử.”
Đạo Vô Nhai: “...”
Mẹ nó, sao tốc độ của các ngươi nhanh thế, các ngươi đang mong cho ta đi nhanh nhanh đó hả? Má nó chứ còn chưa tới một canh giờ mà.
“Ngươi nói mau.” Hai mắt Phệ Cửu lóe sáng, hắn lên tiếng giục.
“Cách thành trì trăm dặm, tộc nhân phát hiện được bạch y nữ tử kia, chắc bây giờ vẫn chưa rời đi.” Tộc trưởng cung kính đáp.
“Vô Nhai huynh, đây là thánh vật của Đạo Đình, bọn ta vẫn chưa gia nhập Đạo Đình, nên không nhúng tay vào nữa.” Phệ Cửu chắp tay.
“Cũng được.” Lúc này Đạo Vô Nhai cực kỳ muốn đập chết hắn, tìm được nhanh như vậy làm gì: “Thôn Phệ tộc quả nhiên lợi hại, nhanh như vậy đã tìm được kẻ trộm.”
“Ầy, các tộc bọn ta nghèo tới mức chỉ còn lại mỗi tộc nhân thôi.” Phệ Cửu thở dài.
Khóe miệng Đạo Vô Nhai giần giật, sao số tộc nhân của các ngươi không ít lại đi?
Đạo Vô Nhai thở dài, sau đó hóa thành một luồng sáng, bay đi tìm bạch y nữ tử.
Sương chắp tay đứng bên ngoài bình Hỗn Độn thạch, bây giờ nàng đang ở trong bình Hỗn Độn thạch, có trận pháp do Thông Thiên giáo chủ bố trí, chỉ cần tập trung thần lực thì bình Hỗn Độn thạch sẽ có thể bay ra ngoài.
Cho dù không có bốn người Đạo Minh, nàng vẫn có thể dạo quanh trong Hỗn Độn, vì chuyện này mà còn phải nợ trưởng thôn một món nợ lớn, đồng thời nàng cũng mang theo mấy người Đạo Minh để nhận mặt người của Đạo Đình, vì thật ra nàng không quen biết nhiều người ở đó.