Chương 1569 Không lấy được thì khỏi lấy
Trong lúc nàng suy tư, một luồng sáng lao tới, Đạo Vô Nhai xuất hiện, khí thế ngất trời: “Ngươi chính là kẻ đã tới Đạo Đình trộm thánh vật?”
Sương lạnh lùng nhìn lão, mang theo cảm giác rét lạnh, ngay khi nàng định ra tay thì Đạo Vô Nhai đã lên tiếng: “Giao thánh vật ra đay, ngươi chạy xa một chút.”
Sương: “…”
Ngươi nghiêm túc hả? Giao thánh vật ra, rồi bảo ta chạy xa một chút? Không phải ngươi nên trấn áp đánh bại ta, sau đó bắt ta về Đạo Đình sao?
“Đừng ép ta ra tay.” Đạo Vô Nhai gằng giọng: “Ta không muốn giết ngươi.”
“Ta cũng không muốn giết ngươi.” Sương cảm thấy bản thân lại gặp được một tên kỳ quặc ở Đạo Đình, có điều, vốn dĩ nàng cũng không định giết Đạo Vô Nhai, dù sao cũng phải giữ lão lại để kiếm thêm tài nguyên.
“Hừ!”
Đạo Vô Nhai hừ lạnh, rồi đột ngột bạo phát thần quang ngất trời, khiến xung quanh Hỗn Độn bị tô lên thành một màu vàng rực, giống hệt như một đại dương màu vàng, Đạo Vô Nhai bay vọt lên, đứng trên đại dương vàng óng ánh.
Ang
Tiếng rồng ngâm truyền tới, bên dưới lòng biển xuất hiện một cự long kim sắc, gầm gừ lao về phía Sương.
“Sương Hàn!”
Sương lạnh lùng quát lên, thân ảnh lập tức biến mất, Hỗn Độn đổ tuyết, sát khí bao trùm.
Ầm
Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh trắng như tuyết lao nhanh qua, cự long màu vàng lập tức nổ tung, hóa thành năng lượng kim sắc, biến mất bên trong Hỗn Độn.
Đạo Vô Nhai hơi kinh ngạc, sau đó lại tỏ vẻ khinh thường, lão nhấc tay, kim hải (*) chấn động, vô số tia sét vàng rực rơi xuống, nối liền với kim hải, trấn áp giam cầm Sương như một nhà lao được dựng từ sấm sét.
(*) Biển màu vàng
Sấm chớp giăng kín trời, Sương thờ ơ gảy ngón tay, một luồng kiếm quang lóe sáng, kiếm ý rét lạnh tỏa ra, những nơi mà kiếm ý đi qua, tất cả sấm sét đều bị vỡ nát, kim hải bỗng chốc tan biến.
“Ngươi...” Cuối cùng sắc mặt của Đạo Vô Nhai cũng thay đổi, thần thông vô thượng của Đạo Đình giống như đã mất đi tất cả uy lực khi đứng trước mặt người này, thậm chí không chịu nổi một kích.
Ầm
Một luồng kiếm quang bay qua, lập tức bao trùm lên kim hải, sấm sét và cả Đạo Vô Nhai.
Sau khi kiếm quang vọt qua, kim hải và sấm sét đều biến mất, chỉ có Đạo Vô Nhai vẫn đứng thẳng người, mồ hôi lạnh đầy đầu, kinh hãi nhìn nàng.
Đạo Vô Nhai thật sự đang rất sợ hãi, ban nãy lão đã tưởng bản thân chết chắc rồi, nhưng người đang đứng trước mặt này lại không giết lão, mà chỉ phá võ học thần thông của lão.
“Thánh vật Đạo Đình, ngươi không lấy được đâu.” Sương thờ ơ nói.
“Không lấy được thì khỏi lấy.” Đạo Vô Nhai nuốt nước miếng, âm thầm lâu mồ hôi, đờ mờ, tên trộm này mạnh tới như vậy mà không nói trước cho ta biết.
“Ngươi không bắt ta về Đạo Đình? ’ Sương lạnh lùng nhìn lão, nghi hoặc hỏi.
“Ta chỉ muốn tìm thánh vật, hiện tại không kiếm được thì thôi vậy.” Tay của Đạo Vô Nhai vẫn đang run lẩy bẩy: “Đây không phải là nhiệm vụ của ta, chỉ là sẵn tiện làm thôi, Đạo Tam sẽ mang Ma Thần Vệ tới tìm ngươi, chút nữa ngươi phải chạy xa một chút.”
“Ngươi không muốn ta về Đạo Đình?” Sương lại càng hoang mang.
“Ta muốn, nhưng ta không có bản lĩnh bắt ngươi về, nếu ngươi không giết ta, vậy ta đi đây.” Đạo Vô Nhai lui về sau hai bước.
“Nói rõ ràng thì ngươi có thể đi, không nói rõ ràng, ngươi đừng hòng đi!” Sương lạnh lùng lên tiếng.
“Thôi được rồi, ta muốn ở lại đây một thời gian, nếu ngươi bị bắt thì chắc ta cũng phải trở về.” Đạo Vô Nhai nói thật.
“Ta hiểu rồi, ngươi đi đi.” Sương phất tay xua đuổi.
“Đa tạ, có điều Ma Thần Vệ rất mạnh, ta nhắc nhở ngươi một câu, chạy xa chút.” Đạo Vô Nhai bỏ lại một câu rồi nhanh chóng rời đi.
“Phệ Cửu chết tiệt này, con mẹ nó ngươi kiếm được người nhanh như vậy làm gì!” Đạo Vô Nhai hung hăng mắng, lúc nãy suýt chút nữa thì lão đã chết rồi, nghĩ cũng phải, người có thể tới Đạo Đình trộm thánh vật, thực lực có thể yếu bao nhiêu đâu chứ?
“Chẳng qua nàng ta càng mạnh thì càng tốt, tốt nhất là đừng bao giờ bị bắt, mà bản thân mình cũng có thể lợi dụng những chuyện này để ở đây thêm một đoạn thời gian.”
Đạo Vô Nhai ngẫm nghĩ một hồi, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.
Lúc lão về tới Thôn Phệ tộc, Phệ Cửu đã rời đi để mời Thánh Nhân giảng đạo, điều này lại càng khiến Đạo Vô Nhai vui vẻ.
Bên trong cổ thôn Hỗn Độn, Giang Thái Huyền thấy nhiệm vụ đã vượt qua một trăm triệu, mà quan trọng là nhóm Long Đế bọn họ vẫn còn hơn phân nửa tài nguyên chưa dùng tới nữa chứ, Đạo Đình này thật sự rất giàu có, chắc chắn hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
“Phó thôn, ta muốn mời Thánh Nhân giảng đạo.” Phệ Cửu lén lút nhét một gốc thần dược vào tay Long Đế, cười nói.
“Được, được.” Long Đế cười đáp, đây là cửa sau mà hắn cố ý cho bọn họ phát hiện, bằng không, rất khó để tích đủ một ngàn công đức, tiền này cũng không dễ kiếm.
Mà Thánh Nhân giảng đạo cũng không phải giảng đạo thật, mà chỉ là tùy tiện nói bừa mấy câu, giảng đạo chân chính thì mỗi người tận một trăm vạn, Long Đế trả không nổi.
Phệ Cửu lại bắt đầu quyên tặng Hỗn Độn thạch và thần dược, hắn hâm mộ nhìn thoáng qua thạch ốc mới xây xong, Thanh Thiên Ma Thần và Mặc Lân Ma Thần cũng đã được dời vào để thờ phụng.
“Một ngày nào đó lão tổ nhà ta cũng sẽ được thờ phụng ở đây.”
Trong lòng Phệ Cửu tràn trề quyết tâm, sớm muộn gì Thôn Phệ tộc cũng sẽ trở thành một thành viên của cổ thôn, bọn ta cũng là hậu duệ của Ma Thần đã bảo vệ Hỗn Độn, lần này đối phó với Đạo Đình, cũng chính là một công lao to lớn.
Phệ Cửu rời đi, Long Đế bảo Long tộc bán tài nguyên, sau đó mang thương phẩm qua đây, hắn còn phải tọa trấn ở chỗ này.
Phệ Cửu trở về tộc đàn, nhóm Tất Phương Hoa đang bàn luận về ba cách chứng đạo với Đạo Vô Nhai, khiến lão nghe mà kích động không thôi, suýt chút lão đã rút kiếm ra tìm tam thi luôn rồi.
“Thánh Nhân đã đồng ý, chừng nào chúng ta đến đài luận đạo?” Phệ Cửu bước vào, thông báo tin tốt với mọi người.
“Đương nhiên là lập tức tới đó.” Nhóm Tất Phương Hoa đồng loạt đứng dậy.
Đạo Vô Nhai mừng rỡ, khi lão vừa đứng dậy thì chợt khựng lại: “Chư vị có thể đợi ta một lúc không?”
“Ừm... bọn ta thì được, nhưng Thánh Nhân...” Sắc mặt Phệ Cửu trở nên khó coi.
“Xem như ta nhận lỗi với mọi người, chỉ một khắc (*) thôi.” Đạo Vô Nhai lấy ra một ít tài nguyên, trầm giọng lên tiếng.
(*) Mười lăm phút
“Vậy thôi được, ngươi nhanh lên.” Nhóm Phệ Cửu gật đầu, mỉm cười đáp.
Một đám ngu ngốc, Đạo Vô Nhai thầm mắng, nhưng trên mặt lại cố nặn ra một nụ cười, lão chắp tay hành lễ, sau đó mới rời khỏi tộc đàn Hỗn Độn.