Chương 1570 Ma Thần Vệ
Bên ngoài Hỗn Độn tộc, Đạo Tam đã dẫn chín vị Đạo Cảnh tới và đợi ở đó, chín vị võ giả Đạo Cảnh này đều là Đạo Cảnh hậu kỳ, khoác trên mình một bộ thần giáp được chế tạo từ Hỗn Độn thạch, bên trên áo giáp có khắc họa văn lộ thần bí, ẩn chứa một cỗ hung uy không biết tên.
“Đạo Tam huynh đệ.” Đạo Vô Nhai chắp tay, vô cùng khách sáo.
Ở Đạo Đình, Ma Thần Vệ là một nhánh đội ngũ vô cùng cường đại, ít nhất không phải là đội quân mà Đạo Vô Nhai có thể thống lĩnh, lần này tuy Đạo Tam chỉ dẫn đường nhưng cũng đã chứng tỏ được rằng địa vị lúc này của Đạo Tam không thấp.
“Vô Nhai huynh, không biết ngươi có tra được tung tích của kẻ trộm không?” Đạo Tam cũng rất khách sáo, địa vị của Đạo Vô Nhai không thấp, còn hắn chỉ là dẫn quân tạm thời mà thôi, trừ chuyện nhắm vào bạch y nữ tử đó ra, thì hắn không thể chỉ huy đội quân này làm gì khác.
Nếu có thể tùy ý ra lệnh cho chín vị Ma Thần Vệ, thì chuyện đầu tiên mà Đạo Tam nghĩ tới chính là tiêu diệt hết đám lão tổ kia, trảm tam thi đã đày đọa hắn quá thảm.
“Có, hướng này, cách đây trăm dặm.” Đạo Vô Nhai chỉ tay về một hướng: “Tin tức do Phệ Cửu Thôn Phệ tộc thăm dò được.”
“Phệ Cửu?” Đạo Tam híp hai mắt lại, trong mắt hiện lên sát khí: “Quan hệ giữa Vô Nhai Huynh với Phệ Cửu tốt thật, ngay cả Thôn Phệ tộc mà cũng sai bảo được.”
“Đạo Tam huynh hiểu lầm, ta dùng tài nguyên để đối lấy đó.” Đạo Vô Nhai cười khổ, lão hoàn toàn không muốn đắc tội với Đạo Tam ngay bây giờ, cuối cùng còn nói thêm một câu: “Đây cũng là vì Đạo Đình.”
“Đúng vậy, đều là vì Đạo Đình.” Ánh mắt của Đạo Tam ngày càng lạnh lẽo.
“Được rồi, đã biết được tung tích, cứ đi trấn áp là được.” Một vị Ma Thần Vệ hừ lạnh, lên tiếng giục.
“Hay là Vô Nhai huynh theo bọn ta...”
“Đạo Tam!” Ma Thần Vệ lạnh lùng gằn: “Ngươi làm cho tốt chức trách dẫn đường của mình, những người khác, không được nhúng tay vào chuyện này.”
Dứt lời, Ma Thần Vệ lạnh lùng quét mắt nhìn Đạo Vô Nhai, Đạo Vô Nhai vội vàng cười làm lành: “Ta chỉ phụ trách điều tra hành tung, ta hiểu, ta hiểu.”
Không chờ mấy người họ trả lời, Đạo Vô Nhai đã lập tức rời đi, trong lòng lại khinh thường: “Một đám ngu si, tưởng ta muốn đi thật chắc? Con mẹ nó ta muốn đi nghe Thánh Nhân giảng đạo!”
Hiện tại Thánh Nhân giảng đạo mới là quan trọng nhất.
Đạo Vô Nhai bước vào Thôn Phệ thành, nhóm Phệ Cửu đã chuẩn bị xong xuôi, mọi người cùng nhau tiến về đài luận đạo.
Thôn Hỗn Độn, Tôn Hầu Tử đứng dậy: “Tràng chủ, ngươi không đi?”
“Không đi, chỉ trả có một trăm vạn, có gì đáng nghe đâu.” Giang Thái Huyền bĩu môi, có giỏi thì trả mấy ngàn vạn tiền giảng đạo đi, chắc chắn ta sẽ nghe.
Tôn Hầu Tử cũng không nói nhiều, hắn xé rách Hỗn Độn rồi đi tới đài luận đạo.
Ở đài luận đạo, buổi giảng đạo lại bắt đầu.
Mà cách đó một trăm dặm, Đạo Tam dẫn chín vị Ma Thần Vệ ầm ầm bước tới, hung uy ngập tràn, một cỗ khí tức gần như sắp vượt qua cả Đạo Cảnh tản ra xung quang, năng lượng Hỗn Độn trở nên hỗn loạn.
Sương chắp tay đứng yên, nhìn mười vị cường giả xuất hiện, sắc mặt của nàng trở nên lạnh lẽo, hai mắt âm trầm.
“Dám trộm thánh vật, phải chết!”
Một tiếng quát vang lên, chín vị Ma Thần Vệ đồng loạt ra tay, văn lộ trên thần giáp bùng nổ, một cỗ thần uy thần khiết trải rộng, tuy đã vượt qua Đạo Cảnh, nhưng vẫn chưa tới cấp Thánh.
“Văn lộ Ma Thần?”
Sắc mặt của Sương hơi sầm xuống, tuyết trắng rơi khắp nơi, văn lộ thần bí kia chính là đạo văn của một vị Ma Thần, nó ẩn chứ đạo của Ma Thần, đây cũng là một lực lượng chủ chốt của Đạo Đình.
“Có mắt nhìn đấy!”
Ma Thần Vệ cười lạnh, thần quang sáng rỡ, sát khí ngút trời, chín thanh thần kiếm chấn động, chín vị võ giả mượn văn lộ Thần Ma hợp nhất khí tức, như trở thành một thể, một hư ảnh không lồ xuất hiện, khuấy động cả Hỗn Độn.
“Tuyết Vô Ngân.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, bạch tuyết vô ảnh, kiếm quang vô ngân (*), Sương di chuyển giữa Hỗn Độn như một đóa hoa tuyết, chỉ có một luồng kiếm quang xẹt ngang không để lại vết tích gì.
(*) Dấu vết, vết tích
Hư ảnh không lồ rung chuyển, kiếm quang bổ xuống, chín vị Ma Thần Vệ mang theo chín thanh trường kiếm đồng loạt vây giết.
Ầm
Một luồng khí cuồng bạo dâng lên, Đạo Tam lui nhanh về phía sau, hắn hoàn toàn không có năng lực nhúng tay vào cuộc chiến này, chỉ đành liên tục lùi lại.
Bên trong luồng khí, Sương di chuyển nhanh như chớp, kiếm chiêu như tia sét, ngàn vạn hoa tuyết rơi xuống, sát khí vô tận bao trùm: “Chỉ bấy nhiêu thần văn mà cũng muốn áp chế bổn tọa, Đạo Đình quá coi thường ngô.”
Sương hừ lạnh, kiếm quang đột ngột bạo phát, thần quang rực rỡ xuất hiện, một đóa hoa tuyết khổng lồ nở rộ, ngàn vạn kiếm quang cuốn lấy chín vị Ma Thần Vệ.
Ầm
Kiếm quang vô biên như một dòng sông dài vô tận, Hỗn Độn bắt đầu nứt toác, dòng chảy cuồng loạn cuộn trào, chín thanh trường kiếm bay vụt khỏi tay, chín vị Ma Thần Vệ cũng lập tức bay ngược ra ngoài, thần huyết kim sắc nhuộm vàng cả không gian Hỗn Độn.
Xoẹt
Chỉ trong một thoáng, kiếm quang lao vọt qua, chín luồng kiếm quang đồng loạt ghim vào thần văn trên thần giáp, thần văn hệt như vừa bị chặt đứt, hư ảnh khổng lồ bất chợt vỡ nát.
“Không có thần văn, các ngươi chẳng khác nào phế vật!” Sương cười lạnh, nàng phất tay, chín kiện thần giáp rơi khỏi người Ma Thần Vệ, bay vào tay Sương: “Giao tài nguyên ra đây, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!”
“Bọn ta đã quyết không chết không ngừng, muốn chém muốn giết, tùy ngươi!” Ma Thần Vệ hừ lạnh, ánh mắt không hề sợ hãi.
“Vậy hắn thì sao?” Sương lạnh lùng lên tiếng, chín vị Ma Thần Vệ nhìn sang, Đạo Tam đã chạy trốn từ lâu.
Chín vị Ma Thần Vệ: “...”
Sao Đạo Đình lại dạy ra được phế vật nhát gan như thế này? Còn để hắn dẫn đội nữa?