← Quay lại trang sách

Chương 1571 Có bản lĩnh thì đấu tay đôi đi

“Một đám phế vật chỉ biết dựa vào vật ngoài thân, mau giao tài nguyên ra, ta sẽ tha cho một lần.” Sương lại lên tiếng: “Mạng quan trọng, hay là tài nguyên quan trọng?”

Chín vị Ma Thần Vệ nhíu chặt mày, chẳng thể nào bình tĩnh nổi, đáng lý phải chém giết không ngừng mới đúng chứ, tại sao vừa chớp mắt một cái đã đổi thành cướp bóc rồi?

Ma Thần Vệ nhìn nhau, có một người huơ tay giao ba gốc thần dược cấp Thần Đế và ba khối Hỗn Độn thạch to bằng bàn tay ra: “Cho ngươi, có phải ta có thể đi rồi không?”

“Cút.” Sương cất tài nguyên lại, khinh thường nhìn hắn một cái, hoàn toàn không thèm để hắn vào mắt.

“Cho ngươi.” Ma Thần Vệ lần lượt giao thần dược ra rồi rời đi, cuối cùng có một vị nhìn Sương, lạnh lùng nói: “Bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Đám phế vật các ngươi ngay cả khi có văn lộ Ma Thần hỗ trợ cũng chẳng phải là đối thủ của ta, hiện tại cái gì cũng không có, trừ phi các ngươi tìm được thần đèn Hỗn Độn!” Sương cười khẩy, ánh mắt trông cực kỳ xem thường bọn họ.

“Ngươi đợi đó, bọn ta sẽ trở lại.” Ma Thần Vệ lên tiếng dọa dẫm, hóa thành một luồng sáng đi mất.

“Cứ tha cho bọn chúng như thế?” Đạo Minh bay ra khỏi bình Hỗn Độn thạch, nghi hoặc nhìn Sương.

“Nếu giết chúng, ta khó có thể ứng phó với những kẻ tới sau.” Sắc mặt của Sương trở nên khó coi, ánh mắt nặng nề: “Vả lại, đây cũng là đề nghị của trưởng thôn.”

Chín vị Ma Thần Vệ nhanh chóng đuổi theo Đạo Tam, bao vây hắn: “Hay cho Đạo Tam ngươi, bọn ta liều mạng chiến đấu, ngươi lại vứt bỏ bọn ta để chạy trốn một mình?”

“Chín vị đại nhân, hiểu lầm, hiểu lầm.” Đạo Tam vội cười làm lành: “Thực lực tại hạ yếu kém, không muốn khiến các vị đại nhân phải phân tâm vì tại hạ, nên mới trốn xa một chút, sau đó lại sợ bị bắt, uy hiếp chín vị đại nhân, cuối cùng tại hạ chỉ có thể đi trước một bước, với thực lực của chư vị đại nhân, chắc chắn sẽ không xảy ra bất trắc.”

Ma Thần Vệ cười lạnh, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo: “Ngươi yên tâm, đều là người của Đạo Đình, làm việc cho Đạo Đình, bọn ta sẽ không giết ngươi.”

“Đúng đúng, chúng ta đều làm việc cho Đạo Đình, người nhà cả.” Đạo Tam cười gượng liên tục.

“Bây giờ hỏi ngươi, ngươi có biết thần đèn Hỗn Độn không?” Một vị Ma Thần Vệ lạnh lùng mở miệng.

“Thần đèn Hỗn Độn?” Đạo Tam hoang mang: “Thần đèn Hỗn Độn là cái gì?”

Lúc hắn vừa tới đây đã quyết định chọn Thôn Phệ tộc, còn tuyên bố muốn đánh thẳng một đường qua đó, kết quả bị bắt sống, sau đó là những tháng ngày trảm tam thi đen tối, làm gì biết tới thần đèn Hỗn Độn.

“Ngươi biết bao nhiêu chuyện về khu vực Hỗn Độn này?” Ma Thần Vệ lạnh lùng nói.

“Ở đây có Thôn Phệ tộc, Ma Hỏa tộc...”

“Câm miệng, mấy chuyện này còn cần ngươi nói à?”

Đạo Tam còn chưa nói xong thì đã trực tiếp bị Ma Thần Vệ cắt ngang, bọn ta còn cần phải nghe ngươi giải thích mấy thường thức cơ bản này hả? Lúc trước bọn ta đã tìm hiểu kỹ càng lắm rồi.

Đạo Tam ngơ ngác, vậy các ngươi muốn biết cái gì? Khổ hình trảm tam thi? Trừ mấy chuyện này ra, mấy chuyện khác ta cũng có biết gì đâu, hay là tay dạy các ngươi luyện trảm tam thi?

“Chư vị đại nhân, bằng không, chúng ta tìm Đạo Đình cứu viện đi?” Đạo Tam thấp thỏm đáp.

“Nếu còn dám nhắc lại câu này lần thứ hai, ta sẽ dùng một kiếm chém chết ngươi!” Ma Thần Vệ tức giận.

Bọn họ tới đây để bắt Sương, chỉ khi lập được đại công thì mới có cơ hội để tiến thêm một bước, nhận được những thứ mới để nâng cao thực lực của bản thân.

Nhưng bây giờ vừa xuất quân đã thảm bại, còn chạy về cầu cứu, vậy mặt mũi Ma Thần Vệ còn để ở đâu được? Trở thành trò cười của cả Đạo Đình? Vả lại bây giờ bọn họ đã làm mất Ma Thần chiến giáp, nếu bọn họ cứ thể trở về thì kết cục sẽ rất thê thảm.

“Liên lạc với Đạo Vô Nhai, hỏi hắn có biết tin tức của thần đèn Hỗn Độn không.” Ma Thần Vệ nhìn nhau một cái rồi lạnh lùng hỏi Đạo Tam.

Đạo Tam vội vàng truyền tin đi, nhưng lại không thấy lão trả lời, hắn bất đắc dĩ đáp: “Không liên lạc được.”

“Vậy thì trực tiếp tới Thôn Phệ tộc.” Ma Thần Vệ quyết đoán đi thẳng tới Thôn Phệ tộc.

“Đừng, chín vị đại nhân, bằng không chúng ta đợi Vô Nhai huynh đi, có lẽ hiện tại hắn có việc gấp.” Đạo Tam cuống quýt lên tiếng, hắn thật sự không muốn tới Thôn Phệ tộc, chỗ đó chính là pháp trường, ngục giam đáng sợ, một khi tới đó sẽ là cực hình tam thi.

Hắn không muốn phải nhớ lại quá khứ đen tối đó, càng không muốn trải nghiệm thêm một lần nào.

Nhưng mà hắn lại không ngăn được chín vị Ma Thần Vệ này, bọn họ cũng mặc xác hắn, hoàn toàn không xem hắn ra gì.

Bất đắc dĩ, Đạo Tam chỉ có thể đi them Ma Thần Vệ, tiến vào lãnh địa Thôn Phệ tộc.

“Chỗ này...”

Đạo Tam ngơ ngác, chỗ này là Thôn Phệ tộc?

Ma Thần Vệ cũng sững sờ, bọn họ tới nhầm chỗ à? Chỗ này là nơi tị nạn mới đúng chứ?

Nhìn Thôn Phệ tộc đổ nát như phế tích, Đạo Tam và Ma Thần Vệ đều giật mình, nhất là Đạo Tam, hắn đã từng tới đây, hai tình trạng hoàn toàn trái ngược khiến hắn có cảm giác bản thân đã tới nhầm chỗ.

“Chẳng lẽ Thôn Phệ tộc dời đi rồi?” Đạo Tam hoang mang.

“Đạo Tam huynh đệ, sao các ngươi lại tới đây?”

Đạo Vô Nhai và nhóm Phệ Cửu trở lại, một đám lão tổ cảnh giác nhìn Đạo Tam.

“Đạo Tam ngươi giỏi lắm, vẫn có gan tới tộc đàn của ta, sao, lần trước chưa giáo huấn đủ đúng không?” Phệ Cửu lạnh lùng nhìn Đạo Tam, trong mắt nổi lên sát khí.

“Phệ Cửu huynh đệ, chớ giận, chớ giận, lần này chắc hẳn Đạo Tam tới đây để tìm ta.” Đạo Vô Nhai vội lên tiếng làm hòa, lão khuyên: “Bây giờ mọi người đều là người của Đạo Đình, đều là người một nhà.”

“Ai làm người nhà với hắn, phế vật.” Phệ Cửu khinh thường.

“Phệ Cửu, có bản lĩnh thì đấu tay đôi đi!” Đạo Tam cảm thấy bị vũ nhục, hắn tức giận nói.

“Sao, lần trước nhường ngươi một tay còn bị đánh như chó, ngươi quên rồi?” Phệ Cửu xem thường, cười lạnh không dứt.

“Lần trước... là do ta chưa chuẩn bị xong.” Đạo Tam phẫn nộ, suýt đã nói ra chuyện bị vây công, lúc mới trở về hắn đã báo cáo rằng bản thân đi giúp bốn người Đạo Minh, kết quả phe Phệ Cửu quá mạnh, bại khi đấu tay đôi.

“Câm miệng.” Ma Thần Vệ quát, khinh thường quét mắt nhìn Đạo Tam, sau đó mới quay sang Đạo Vô Nhai: “Lần này bọn ta tới đây, là muốn hỏi ngươi tin tức của thần đèn Hỗn Độn.”