← Quay lại trang sách

Chương 1572 Thần đèn tên Vũ Tương

“Thần đèn Hỗn Độn?” Đạo Vô Nhai hơi sửng sốt, lão cũng chẳng biết gì, thần đèn Hỗn Độn là vị nào cơ? Các ngươi không đi bắt tên trộm kia, chạy tới hỏi ta về thần đèn Hỗn Độn gì đó?

“Thần đèn Hỗn Độn? Các ngươi đang tìm thần đèn Hỗn Độn?” Nhóm Phệ Cửu kinh ngạc.

“Phệ Cửu huynh đệ, ngươi biết thần đèn Hỗn Độn?” Đạo Vô Nhai vội vàng nhìn sang Phệ Cửu.

“Đương nhiên biết.” Phệ Cửu gật đầu, không chỉ ta biết, mà trong tất cả các tộc ở Hỗn Độn, có ai không biết thần đèn đâu?

“Vậy ngươi mau nói đi, thần đèn Hỗn Độn này là gì, ở chỗ nào?” Đạo Vô Nhai lập tức hỏi dồn, Ma Thần Vệ cũng đã nhờ lão giúp đỡ, nếu làm tốt, công lao của lão cũng không nhỏ.

“Ừm...” Phệ Cửu chần chờ, sắc mặt lạnh lùng nhìn Đạo Tam: “Ta muốn biết, sau khi trở về Đạo Đình, Đạo Đình đã nói về tộc ta như thế nào.”

“Đạo Tam?” Tất cả mọi người lạnh lùng nhìn Đạo Tam.

Đạo Tam giật nảy, hắn có cảm giác Phệ Cửu chính là Ma vương hung ác, hắn run rẩy hai chân, gượng gạo nói: “Đơn đả độc đấu thảm bại, Thôn Phệ tộc rất giàu có, chỉ một câu này thôi.”

Mọi người cười lạnh, bây giờ thì chỉ có một câu, nhưng chắc chắn trước đó đã thêm mắm dặm muối, thổi phồng lên một hồi.

“Giàu có?” Đạo Vô Nhai kinh ngạc: “Ngươi mù à? Vì nâng cao bản thân mà lại nói Thôn Phệ tộc giàu có?”

Thật quá vô liêm sỉ, Thôn Phệ tộc ngay cả cơm cũng không có mà ăn, ngươi còn nói giàu?

Đạo Tam: “...”

Ta có thể nói tình trạng lúc trước của Thôn Phệ tộc tốt hơn bây giờ mấy ngàn lần luôn không? Chắc chắn là do Thôn Phệ tộc cố tình bày ra, ta có nên nói thật không?

“Đạo Tam, ngươi cố ý nói như vậy, là vì không muốn tộc ta lấy được tài nguyên, càng không muốn bọn ta tiến vào Đạo Đình, đúng không?” Phệ Cửu cười lạnh: “Thật quá độc ác, ngươi đúng là tiểu nhân đê tiện!”

“Đúng vậy, tâm tư độc ác, tiểu nhân đê tiện.” Mấy người Tất Phương Hoa tức giận lên tiếng.

Đạo Tam: “...”

Các ngươi đủ rồi đó, có tin ta vạch mặt các ngươi không? Khi đụng phải ánh mắt âm trầm của đám Phệ Cửu, Đạo Tam điên tiết, theo tình huống hiện tại, nếu hắn dám đối chọi với bọn họ thì phỏng chừng Ma Thần Vệ sẽ ra tay với hắn.

“Thôi, ta không tính toán với ngươi, bây giờ ta sẽ nói cho các ngươi biết sự tình liên quan tới thần đèn Hỗn Độn.” Phệ Cửu xua tay, hào phóng nói: “Thần đèn Hỗn Độn là một tồn tại đỉnh cao vô thượng, bên trong Hỗn Độn, không có chuyện nào là thần đèn không biết, chẳng qua vị thần đèn này rất kỳ lạ.”

“Kỳ lạ thế nào?” Ma Thần Vệ vội hỏi.

“Cần phải chuẩn bị tài nguyên thì mới đả động được y, vả lại, thần đèn có quy tắc...” Phệ Cửu thuật lji quy tắc với mọi người, bình thản nói: “Chỉ khi các ngươi nhận được nguyện vọng mới có thể dùng tài nguyên nhờ thần đèn giúp đỡ, bằng không sẽ mất trắng.”

“Bọn ta không thiếu tài nguyên, nhưng thần đèn này, trừ việc biết mấy chuyện ở đây thì còn có bản lĩnh nào khác không?” Ma Thần Vệ lại hỏi.

“Thần đèn rất lợi hại, y có thể phát hiện nhược điểm, cũng nhìn thấu được nhược điểm của người khác, giúp người khác lấy yếu thắng mạnh, cũng hiểu một ít bí pháp để tăng cường hoặc thuyên giảm sức chiến đấu của một người.” Phệ Cửu đáp.

“Nhìn thấu nhược điểm!” Đáy lòng Ma Thần Vệ thầm run lên, chỉ cần có được nhược điểm này là đủ rồi!

“Tục danh của thần đèn là gì?”

“Thần đèn tên Vũ Tương.”

“Vũ Tương?”

Ma Thần Vệ hoang mang, bọn họ chưa từng nghe qua, có điều chỉ cần chắc chắn vị thần đèn này có thể giúp đỡ là được: “Hiện tại thần đèn đang ở đâu, bọn ta phải làm thế nào mới tìm được y?”

“Chuyện tìm người cứ giao cho bọn ta.” Phệ Cửu vỗ ngực: “Tộc của bọn ta nghèo tới mức chỉ còn mỗi tộc nhân thôi, chỉ cần đưa tài nguyên, bọn ta đảm bảo sẽ tìm được thần đèn.”

“Tài nguyên...”

Ma Thần Vệ dùng vẻ mặt vô cảm nhìn sang Đạo Tam, tài nguyên của bọn ta đã bị kẻ trộm kia cướp mất rồi.

“Các ngươi.” Đạo Tam rất uất ức, mấy tộc đàn ở Hỗn Độn đã cướp của ta, bây giờ ngay cả các ngươi cũng không bỏ qua cho ta?

“Tới lúc đó muốn mời thần đèn giúp đỡ cũng cần phải có tài nguyên, không phải là các ngươi không có đó chứ?” Nhóm Phệ Cửu lên tiếng: “Nếu không có, e là không làm được.”

“Có tài nguyên, Phệ Cửu lão tổ không cần lo lắng.” Ma Thần Vệ kiêu căng nói, nhưng nếu có thể lấy ra một ít tài nguyên để khoe khoang thì sẽ càng đáng tin hơn.

“Vậy mời chư vị vào đây, ta sẽ phân phó tộc nhân đi tìm người.” Phệ Cửu cười nói.

Nhóm Tất Phương Hoa cũng bảo đảm sẽ sai tộc nhân đi tìm, sau đó mời Ma Thần Vệ vào tộc đàn nghỉ ngơi.

Thấy bọn họ đi nghỉ ngơi, Phệ Cửu mới kéo Đạo Vô Nhai ra ngoài, thấp giọng bảo: “Nếu không có tài nguyên, bọn ta cũng không có mặt mũi mời Thánh Nhân giảng đạo, thần đèn cũng mời không được.”

“Ta hiểu.” Đạo Vô Nhai mỉm cười, lão thầm quyết định trong lòng, tuyệt không thể đưa thêm tài nguyên nữa, bằng không con đường nâng cao thực lực của bản thân sẽ bị cắt đứt.

Ma Thần Vệ đang thương lượng làm cách nào để lấy được tài nguyên, đương nhiên, bước đầu tiên là phải cướp của Đạo Tam, sau đó chín người hợp lực hạ cấm chế lên người Đạo Tam, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Đạo Tam rất tuyệt vọng, đờ mờ, ta đã nói là đừng tới mà, lúc tới Thôn Phệ tộc ta đã hoảng lắm rồi, không ngờ các ngươi lại còn ra tay với ta!

Nhìn thấy tài nguyên của mình rơi vào tay Ma Thần Vệ, Đạo Tam thật sự rất lo lắng có khi nào mai mốt hắn sẽ bị mấy người này ‘xoẹt xoẹt’ hai đao hay không.

“Bấy nhiêu tài nguyên vẫn chưa đủ, tìm Đạo Vô Nhai để đòi thêm?” Một vị Ma Thần Vệ nhíu mày.

“Không được, tài nguyên của Đạo Vô Nhai là dùng để lôi kéo mấy lão tổ này, nếu chúng ta đòi, một khi sự tình thất bại, sẽ dẫn tới phiền phức.” Các Ma Thần Vệ phản đối.

“Vậy bây giờ phải làm sao?”