Chương 1599 Tiểu sư đệ
“Tức là bọn chúng cũng không thể tự sử dụng mấy thần dược Đạo Cảnh kia, mà phải giao hết cho mấy Thánh Nhân?” Nhóm Đạo Vô Nhai không khỏi thất vọng, đi tìm mấy Thánh Nhân kia đòi thần dược, đúng là ảo tưởng.
“Đúng vậy.” Thần Thập Thất nặng nề gật đầu: “Hiện tại số tài nguyên trong tay chúng ta hẳn là đủ rồi chứ?”
“Còn thiếu một chút.” Đạo Vô Nhai đáp: “Ngươi mang Lục Thần Kiếm về, lần sau lại mang Tuyệt Thần Kiếm đi thì chắc là đủ rồi, tới lúc đó tứ kiếm tề tụ, cộng thêm thần hồn của Đạo Tổ với năm vị Thánh Nhân, chúng ta thắng chắc!”
“Được, chỉ cần dâng lên đủ bốn thanh thần kiếm, chúng ta sẽ lập tức phá giải cấm chế, tấn công Đạo Đình!” Ma Bằng gằn giọng.
“Mấy ngày hôm nay chăm chỉ tham ngộ đạo pháp thần thông, giữ vững trạng thái tốt nhất.” Đạo Tam mở miệng: “Bây giờ chúng ta đi giao tài nguyên cho sư tôn, để đổi đạo pháp thần thông mới.”
Thần Thập Thất mang Lục Thần Kiếm về, dâng cho Trần đại nhân.
“Tốt lắm, hiện Tru Thần Tứ Kiếm đã tìm được ba thanh trong bốn thanh, còn thanh thứ tư, khi nào mới có thể tới tay?” Trần đại nhân phấn khởi.
“Tộc đàn ở Hỗn Độn vẫn muốn thêm tài nguyên.” Thần Thập Thất tức tối lên tiếng: “Cái đám già khọm đó, quả thật là lòng tham không đáy, bọn chúng nói không có tài nguyên, thì có chết cũng không đưa ta.”
“Bằng không, diệt luôn bọn chúng?” Hai mắt Trần đại nhân trở nên sắc lạnh.
“Sư đệ.” Đại sư huynh phất tay: “Bây giờ đang là thời khắc mấu chốt, chỉ còn thiếu một thanh cuối cùng thôi, không thể xảy ra bất trắc gì.”
“Nhưng mà, chúng ta hết tài nguyên rồi.” Trần đại nhân cười khổ, bọn họ tuyệt đối không thể giao tài nguyên Đạo Cảnh, còn dưới cấp Đạo Cảnh thì cho dù số lượng có khổng lồ hơn đi chăn nữa, cũng đã bị vét sạch.
“Không sao cả, hẳn tiểu sư đệ vẫn còn một ít tài nguyên.” Đại sư huynh bình tĩnh: “Thập Thất, ngươi lui ra trước.”
“Vâng.” Thần Thập Thất cung kính lui xuống, hắn biết mấy vị đại nhân này đã hết sạch tài nguyên rồi, chỉ còn mỗi cấp Đạo Cảnh mà thôi.
Thần Thập Thất vừa đi, sắc mặt Trần đại nhân đã trở nên nặng nề: “Đại sư huynh, ngươi đã tiếp cận tiểu sư đệ?”
Lâm Viêm và Tiêu Lãng cũng nhìn chằm chằm vào lão, bây giờ bốn người bọn họ luôn ở chung với nhau, không dám tách ra.
Đại sư huynh lắc đầu: “Không có, tiểu sư đệ vẫn đang bế quan, nhưng mượn một ít tài nguyên thì không thành vấn đề, vả lại, hắn cũng đâu biết chúng ta muốn làm gì?”
Dứt lời, đại sư huynh đã dùng bí pháp để truyền tin cho tiểu sư đệ đang bế quan.
Ở một gian mật thất bên trong cấm địa của Đạo Đình, một nam tử trẻ tuổi bất chợt mở mắt, nghi hoặc thì thào: “Đại sư huynh tìm ta? Có chuyện gì mà lại khiến y quấy rầy ta bế quan?”
Vừa nói xong, thanh niên đã trực tiếp mở cửa mật thất, đi ra ngoài.
Thanh niên đi thẳng tới điện của đại sư huynh, tiếp đó hành lễ: “Đại sư huynh mời tiểu sư đệ đến đây là vì chuyện gì?”
“Không đủ tài nguyên, nên ta muốn mượn tiểu sư đệ một ít, sau này trả lại cho ngươi.” Đại sư huynh xấu hổ nói.
“Ta còn tưởng chuyện gì, hóa ra là tài nguyên, đại sư huynh trực tiếp tới cung điện của ta lấy là được.” Tiểu sư đệ hào phóng đáp.
“Đa tạ tiểu sư đệ, dù sao cũng là tài nguyên của ngươi, sao vi huynh có thể tự ý lấy được chứ?” Đại sư huynh cười nói, chắp tay: “Tiểu sư đệ, chờ sau khi ta lấy tài nguyên, sẽ luận đạo với ngươi một phen, kiểm tra xem mấy năm nay đã học thêm được bao nhiêu, thế nào?”
“Có thể được đại sư huynh chỉ điểm, sư đệ cảm kích không thôi.” Tiểu sư đệ mừng rỡ, vội vàng đáp lời.
Đại sư huynh mỉm cười gật đầu, nhận lấy Đạo Lệnh của tiểu sư đệ, sau đó sai người đi: “Hay là thế này, tiểu sư đệ đừng vội về bế quan, năm sư huynh đệ chúng ta đã nhiều năm không họp mặt, bây giờ chi bằng cùng nhau luận đạo.”
“Được vậy thì tốt quá.” Tiểu sư đệ gật đầu đồng ý.
Sau khi hai người bàn bạc xong thì truyền tin cho ba người Trần đại nhân, trong lúc đó hai người vui vẻ trò chuyện với nhau, đại sư huynh ngoài mặt cười không ngớt miệng, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, liệu tiểu sư đệ này có cấm chế trong người hay không?
Suy nghĩ trong chốc lát, đại sư huynh hỏi: “Sư đệ có biết cảnh giới trên Đạo Cảnh hay không?”
“Tu vi của đại sư huynh cao nhất, chẳng lẽ ngươi đã chạm tới cảnh giới trên Đạo Cảnh?” Tiểu sư đệ giật mình: “Sư đệ chúc mừng đại sư huynh.”
“Vi huynh vẫn chưa chạm tới được, chỉ là muốn thảo luận với sư đệ mà thôi.” Đại sư huynh thất vọng thở dài: “Ta đã giậm chân ở Đạo Cảnh đỉnh phong nhiều năm, thế mà vẫn không tài nào tiến thêm một bước, tiềm lực tư chất đều đã kiệt quệ, vô duyên với cảnh giới vô thượng mất rồi.”
“Đại sư huynh, ngươi nhất định có thể đột phá.” Tiểu sư đệ vội nói.
“Không nói về ta nữa, ngược lại là tiểu sư đệ ngươi, đã có cảm ngộ gì chưa?” Đại sư huynh chuyển chủ đề lên người hắn.
Tiểu sư đệ lắc đầu: “Sư đệ không bằng đại sư huynh, sao có thể cảm ngộ được cảnh giới trên Đạo Cảnh chứ.”
“Tiểu sư đệ là người được sư tôn yêu thương nhất, sư tôn không có nói gì sao?” Đại sư huynh thấp giọng lên tiếng: “Vi huynh mắc kẹt ở đây nhiều năm, mong sư đệ chỉ điểm.”
Sắc mặt tiểu sư đệ hơi thay đổi, nhưng thoáng chốc đã trở lại như bình thường: “Không có.”
“Võ đạo của tiểu sư đệ đã sắp viên mãn rồi nhỉ? Nếu tiểu sư đệ đồng ý chỉ giáo, vi huynh sẽ tặng sư đệ thần dược Đạo Cảnh trong tay ta.” Đại sư huynh thấy sắc mặt của hắn như thế, bèn truyền âm: “Ta sẽ không truyền ra ngoài, cũng sẽ không bán đứng sư đệ, còn sẵn lòng tặng ngươi cảm ngộ cả đời của vi huynh.”
Vẻ mặt của tiểu sư đệ chợt thay đổi, hắn bị đả động, hiện tại võ đạo của hắn đã sắp viên mãn, nhưng lại chậm chạp không tiến bộ, nếu có thể đột phá, thì có lẽ chuyện đó sẽ tới phiên hắn.