← Quay lại trang sách

Chương 1600 Bẫy

“Sư huynh, chuyện này không thể truyền ra ngoài.” Tiểu sư đệ nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cuối cùng truyền âm: “Trên Đạo Cảnh chính là võ giả Thánh Đạo, muốn trở thành Thánh Đạo thì cần phải có cơ duyên, bằng không cho dù thiên phú có tốt tới cỡ nào cũng không thể đột phá.”

“Là cơ duyên gì? Sư đệ, đây là cảm ngộ cả đời của vi huynh.” Đại sư huynh vội vàng truyền cảm ngộ của mình sang cho hắn, tim lại đang đập thình thịch thình thịch.

“Là Hồng Mông Tử Khí, Hồng Mông Tử Khí này chính là cơ duyên Thánh Đạo, chỉ khi có được Hồng Mông Tử Khí mới có khả năng thành Thánh, nếu không, thiên phú có cao tới đâu cũng vô dụng.” Tiểu sư đệ truyền âm.

“Xin hỏi sư đệ, Hồng Mông Tử Khí này ở đâu?” Đại sư huynh vội hỏi.

“Sư đệ cũng không biết, sư tôn từng nói, Hồng Mông Tử Khí này bí ẩn không có dấu vết, chỉ có thể nhờ vào cơ duyên để tìm.” Tiểu sư đệ đáp.

“Cơ duyên? Chỉ có thế dựa vào vận may ư?” Đại sư huynh thở dài, đáy lòng không dằn được sát ý, chuyện này, từ trước tới nay sư tôn chưa từng nói cho lão biết, ba vị sư đệ kia cũng vậy, duy chỉ có mỗi tiểu sư đệ biết được chuyện này.

Đãi ngộ chênh lệch như thế này, thật khiến đáy lòng hắn nguội lạnh!

Ta đột phá đến Đạo Cảnh đỉnh phong trước, võ đạo cũng đã viên mãn, chỉ thiếu mỗi cơ hội thành Thánh, tại sao lại không nói cho ta biết? Chẳng lẽ ta không có cơ hội nào để đột phá thành Thánh hay sao? Sẽ nhanh thôi, có Tru Tiên Tứ Kiếm, ta phải giành lấy cơ duyên cho bản thân mình!

Đạo Đình.

Ba người Trần đại nhân đi tới cung điện của đại sư huynh, mở miệng nói: “Đại sư huynh, nhóm sư tôn đang bế quan, chúng ta luận đạo, e sẽ gây ảnh hưởng, chi bằng chúng ta đến Hỗn Độn luận đạo để tránh ảnh hưởng tới sư tôn.”

“Đương nhiên phải thế.” Đại sư huynh gật đầu.

Có lý do này, tiểu sư đệ cũng không từ chối, sau đó theo bọn họ ra ngoài Hỗn Độn.

“Sư tôn quá thiên vị hắn, thành Thánh cần phải có Hồng Mông Tử Khí, thế mà từ trước đến nay lại chưa từng nói cho chúng ta biết.” Sắc mặt đại sư huynh đen sì, tiếp đó truyền âm cho ba người Trần đại nhân.

“Hồng Mông Tử Khí?” Trong đầu ba người Trần đại nhân nhận được tin tức này, sát khí trong lòng dâng lên: “Chút nữa Thần Thập Thất sẽ đưa Tuyệt Thần Kiếm lại đây, lúc đó chúng ta lập tức bày kiếm trận, trấn áp ngay tức khắc, sau đó tra xem trong cơ thể của hắn có cấm chế hay không, đừng cho hắn có thời gian để truyền tin.”

“Ừm.” Đại sư huynh truyền âm trả lời.

Tiểu sư đệ không cảm giác thấy điều gì bất thường, vẫn tiếp tục theo bọn họ ra khỏi Đạo Đình, tiến vào khu vực Hỗn Độn cách đó ngàn dặm.

“Vi huynh bắt đầu trước.” Đại sư huynh lên tiếng đầu tiên, tiếp đó giảng giải võ đạo của bản thân.

Ba người Trần đại nhân, tiểu sư đệ đều đắm chìm trong võ đạo, còn Thần Thập Thất thì mang tài nguyên ra để đổi lấy Tuyệt Thần Kiếm: “Chắc là đủ tài nguyên rồi nhỉ, vị đại nhân kia bế quan quanh năm, tài nguyên đã bị thuộc hạ dưới trướng nuốt hết phân nửa, chỉ còn có bấy nhiêu.”

“Không có cách nào tìm lại được số tài nguyên kia sao?” Nhóm Phệ Cửu hỏi, mấy cái này đều là công đức đó.

“Đã dùng hết từ lâu rồi, sao có thể tìm lại được chứ?” Thần Thập Thất bất đắc dĩ lắc đầu: “Các ngươi đợi tin của ta, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ bắt đầu ra tay.”

Thần Thập Thất cầm Tuyệt Thần Kiếm rời đi, nhóm Đạo Vô Nhai bước chân tới Thiên Đạo Động Thiên.

Bên trong Hỗn Độn, năm sư huynh đệ của Trần đại nhân vẫn đang luận đạo, đạo âm vang lên, đạo ý cuồn cuộn, vô số thân ảnh của võ giả xuất hiện, diễn tả lại vô số võ học.

“Tứ sư huynh, tới ngươi.” Tiểu sư đệ quay sang Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng mỉm cười, ngay khi vừa định mở miệng, Trần đại nhân đã lên tiếng: “Chờ một lúc trước đã.”

“Nhị sư huynh còn có chuyện gì chăng?” Mọi người nghi hoặc.

“Đại nhân.”

Giọng nói của Thần Thập Thất vang lên, sau đó nhanh chóng đi thẳng tới nơi luận đạo, hắn quỳ một gối xuống, cung kính dâng một thanh trường kiếm với phong cách cổ xưa: “Đại nhân, đây chính là Tuyệt Thần Kiếm.”

“Sư huynh, đây là?” Tiểu sư đệ tò mò, rốt cuộc là cổ kiếm gì mà lại khiến nhị sư huynh cắt ngang sư huynh.

Lâm Viêm và Tiêu Lãng nhếch mép cười, Tru Thần Tứ Kiếm, đã tìm đủ!

“Đây chính là một thanh trong Tru Thần Tứ Kiếm - Tuyệt Thần Kiếm.” Trần đại nhân cầm kiếm trong tay, sau đó bảo Thần Thập Thất lui xuống, thờ ơ nói: “Tru Thần Tứ Kiếm có bố trí kiếm trận vô thượng, tiểu sư đệ, đây chỉ là tin đồn, chi bằng hiện tại chúng ta cùng kiểm chứng thật hư?”

“Ồ? Kiếm trận vô thượng? Sư đệ bắt đầu tò mò rồi đây, rốt cuộc là kiếm trận gì, lại có thể khiến sư huynh thốt lên hai chữ vô thượng, Tru Thần Tứ Kiếm cũng đã kiếm đủ rồi sao?” Tiểu sư đệ không nhận ra có điều gì không đúng, ngược lại càng cảm thấy hiếu kỳ.

“Đã tìm đủ rồi.” Trần đại nhân gật đầu, hắn phất tay, ba thanh cổ kiếm còn lại xuất hiện, Trần đại nhân điểm ngón tay một cái, bốn thanh kiếm phá vỡ không gian, đánh tan Hỗn độn, tà khí ngất trời dâng lên, phong bế xung quanh.

Ầm

Tru Tiên Tứ Kiếm chấn động, một trận pháp huyền diệu dần được hoàn thiện, tà khí kiềm chặt bốn phương tám hướng, sắc mặt Trần đại nhân vô cùng bình tĩnh: “Đây chính là Tru Thần Tứ Kiếm, tiểu sư đệ thấy thế nào?”

“Kiếm tốt, kiếm trận tuyệt vời.” Tiểu sư đệ tán thưởng, nhìn Tru Thần Tứ Kiếm đứng ở bốn góc khác nhau, vây chặt bọn họ ở bên trong, còn tà khí cuồn cuộn kia nữa, cho dù là hắn cũng phải hoảng sợ trong lòng.

“Kiếm trận này còn có một tác dụng.” Trần đại nhân lại nói.

“Là tác dụng gì?” Lâm Viêm phối hợp hỏi.

“Nhị sư đệ, ngươi đừng thả nước đục thả câu nữa.” Đại sư huynh cười thân thiện.

Trần đại nhân duỗi một ngón tay ra, bốn luồng sáng len thẳng vào bốn thanh cổ kiếm, chỉ trong thoáng chốc, cổ kiếm chấn động, Hỗn Độn tách lìa, vô số văn lộ thần bí bay ra từ Hỗn Độn, chúng ẩn chứa uy áp mênh mông, tràn ngập trong Tru Thần sát trận: “Xin đạo tràng cho ta mượn một ngàn vạn để mời Hồng Quân Ma Thần.”