← Quay lại trang sách

Chương 1601 Thôn Phệ tộc có năm vị

Ầm

Đạo uy khiếp người cuồn cuộn, một bức màn thần bí xuất hiện, bên trong bức màn bí ẩn, cổ xưa và khổng lồ lộ ra một dòng chảy Hỗn Độn, một người ngồi trên ghế, xuôi theo dòng chảy, tiến vào Tru Thần sát trận.

Bóng người ngồi xếp bằng tại chỗ, đạo uy mênh mông trải dài, trừ Trần đại nhân, bốn người khác đều sững người, kinh hãi không thôi, bọn họ không thể nhúc nhích chút nào dưới uy áp này.

“Tham kiến Hồng Quân Ma Thần.” Trần đại nhân đứng dậy, kính cẩn hành lễ.

Người đang ngồi xếp bằng không đoái hoài tới hắn, cả cơ thể trông hơi mơ hồ, dường như không phải thực thể.

Trần đại nhân thấy vậy cũng không hề mất hứng, đây chính là đạo ý được để lại để triệu hoán Hồng Quân Đạo Tổ, cũng chính là thần hồn Hồng Quân được dung hợp thành, nếu thật sự để ý tới hắn, thì chắc hắn sẽ bị dọa tới ướt quần.

“Sư huynh, vị này là?” Tiểu sư đệ đờ người, hoảng sợ, dè dặt hỏi.

“Sư đệ chờ một lúc đã, vi huynh sẽ giải thích cho ngươi sau.” Trần đại nhân mỉm cười, đi tới bên cạnh tiểu sư đệ, tiếp đó giữ chặt tiểu sư đệ, rồi điều khiển cho một luồng thần lực tiến vào cơ thể hắn để tra xét.

“Nhị sư huynh, ngươi làm gì đó?” Tiểu sư đệ khẽ biến sắc, sao tự dưng lại ra tay với hắn?

“Tiểu sư đệ chớ nóng nảy, vi huynh chỉ kiểm tra một chút mà thôi.” Trần đại nhân bình tĩnh nói.

“Kiểm tra? Trong người ta có thứ gì đáng để sư huynh kiểm tra?” Tiểu sư đệ sầm mặt, giọng nói dần mang theo hơi lạnh.

“Quả thật không có.” Trần đại nhân dừng tay, vẻ mặt cực khó coi, hắn phất tay, một đạo pháp huyền ảo xuất hiện, đại sư huynh, Lâm Viêm, Tiêu Lãng cũng quay trở lại trạng thái ban đầu, đứng lên bước tới bên cạnh tiểu sư đệ.

“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?” Tiểu sư đệ hốt hoảng, dường như mấy người này cố ý nhắm vào hắn?

“Quả thật không có, sư tôn thật là bất công.” Đại sư huynh cắn răng nói, ánh mắt trở nên hung tàn.

“Trong cơ thể bọn ta có cấm chế, vậy mà ngươi lại không có, không chịu nói cho bọn ta biết về cảnh giới bên trên Đạo Cảnh, vậy mà lại nói với ngươi.” Hai mắt Lâm Viêm lạnh như băng: “Tiểu sư đệ, ngươi mới là đệ tử của sư tôn, còn bọn ta chẳng qua chỉ là bọn nô bộc!”

“Bốn vị sư huynh, các ngươi đang nói gì thế?” Tiểu sư đệ biến sắc, sư tôn hạ cấm chế trong người bọn họ?

“Xem ra sư đệ cũng đã hiểu rõ.” Trần đại nhân thấp giọng lên tiếng: “Để tránh sư đệ gây cản trở, vi huynh chỉ có thể tiễn sư đệ một đoạn, xin sư đệ nhắm mắt!”

“Sư huynh, tuy sư tôn thiên vị ta, nhưng vẫn thật lòng đối đãi với bốn vị sư huynh, sư đệ cũng thật sự xem bốn vị là sư huynh.” Tiểu sư đệ hoảng hốt, liên miệng giải thích.

Nếu còn không giải thích, rất có thể bốn sư huynh này sẽ làm thịt hắn.

“Thật lòng? Hay cho câu thật lòng, nếu không phải vi huynh hứa sẽ tặng thần dược Đạo Cảnh và cảm ngộ cả đời, thì liệu ngươi có nói với ta không?” Đại sư huynh cười lạnh: “Hồng Mông Tử Khí, không thể tìm, chỉ có thể chờ đợi cơ duyên, ta thấy lão đã sớm chuẩn bị cho ngươi, chỉ còn chờ bọn ta hết hy vọng!”

Hồng Mông Tử Khí? Người đang ngồi xếp bằng khẽ run lên, năm tên này biết Hồng Mông Tử Khí?

“Giết hắn!” Trần đại nhân lạnh lùng nói.

“Sư huynh, chẳng lẽ các ngươi thật sự không niệm tình nghĩa năm xưa hay sao?” Tiểu sư đệ van nài, hắn cực kỳ hối hận, sớm biết như vậy thì hắn đã nói thẳng cho bọn họ biết rồi, còn cảm ngộ võ đạo, thần dược Đạo Cảnh gì nữa chứ.

“Tình nghĩa? Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới tình nghĩa?” Trần đại nhân hung hăng: “Lão già đó hạ cấm chế trên người bọn ta, thao túng sống chết của bọn ta, bây giờ ngươi lại bảo bọn ta niệm tình cũ?”

“Sư huynh, ta đi cầu xin sư tôn, xin y giải trừ cấm chế cho các ngươi.” Tiểu sư đệ cuống quýt.

“Ngươi xem bọn ta là đồ ngu à?” Trần đại nhân cười lạnh, một luồng thần lực chui thẳng vào người tiểu sư đệ: “Cầu xin? Vừa sử dụng cấm chế, bọn ta chắc chắn phải chết, ngươi cảm thấy bọn ta ngu như thế à? Nói cho ngươi biết, bọn ta đã học được cách phá giải cấm chế rồi!”

“Tạm thời đừng giết hắn, phòng ngừa lão già kia có bí pháp gì đó cảm ứng được, bây giờ cứ phong ấn tu vi, giao cho tộc đàn ở Hỗn Độn trông chừng, nửa canh giờ sau, chúng ta đồng loạt giải trừ cấm chế, tấn công Đạo Đình!” Đại sư huynh lên tiếng.

“Được.” Lâm Viêm và Tiêu Lãng đồng thanh.

“Các, các ngươi muốn tạo phản?” Tiểu sư đệ kinh hãi, bốn vị sư huynh này định dùng Tru Thần sát trận để đối phó với sư tôn nhà mình?

Trần đại nhân thu Tru Thần kiếm trận lại, sau đó giao tiểu sư đệ đang bị giam cầm cho Thần Thập Thất, bảo hắn đưa người qua cho Thôn Phệ tộc, để Thôn Phệ tộc phái người canh chừng, nhất định không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Nửa canh giờ sau, tập thể giải trừ phong ấn, Thần Thập Thất, ngươi sắp xếp bên tiểu sư đệ xong thì lập tức trở về Đạo Đình, nhắc nhở những người mà ngươi đã âm thầm lôi kéo được chuẩn bị sẵn sàng.” Trần đại nhân ra lệnh.

“Rõ, đại nhân.” Thần Thập Thất lên tiếng, sau đó nhanh chóng mang tiểu sư đệ đi.

“Thần Thập Thất, ngươi thả ta ra, ta sẽ kêu sư tôn thu ngươi làm đệ tử.” Vừa rời khỏi bốn người kia, tiểu sư để đã vội vàng lên tiếng, hắn hứa hẹn: “Tới lúc đó Đạo Đình sẽ do ngươi chấp chưởng, ta sẽ không xen vào.”

“Do ta chấp chưởng? Nói dễ nghe thật, còn không phải là hạ cấm chế cho ta hay sao?” Thần Thập Thất cười gằn.

“Tuyệt đối không có cấm chế, ngươi và ta cùng trị vì.” Tiểu sư đệ sốt ruột: “Các ngươi không thể thắng nổi đâu, dù đã có Tru Thần Tứ Kiếm, nhưng sự cường đại của Thánh Đạo chí tôn không phải là thứ mà các ngươi có thể tưởng tượng được, ngươi lập tức cải tà quy chính, để ta liên hệ với sư tôn, ắt sẽ có cơ hội sống sót.”

“Cải tà quy chính?” Thần Thập Thất cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Ngươi nói Thánh Đạo chí tôn, khó có thể tưởng tượng được?”

“Không sai, Thánh Đại chí tôn chính là tồn tại bất tử bất diệt, vô thượng tối...”

“Khỏi nói nữa, Thôn Phệ tộc có năm vị.” Thần Thập Thất cắt ngang.

Thần Thập Thất: “...”

Con mẹ nó ngươi nói giỡn đó hả, Thôn Phệ tộc có năm vị Thánh Đạo chí tôn? Vậy các ngươi còn dùng Tru Thần kiếm trận...