← Quay lại trang sách

Chương 1606 Chiếm thượng phong

Hồng Quân nhìn ba người đang ngơ ngác, lão khẽ khàng nâng một tay lên, Hỗn Độn trở nên yên tĩnh, tất cả mọi thứ chợt dừng lại, cả vạn dặm trong Hỗn Độn bị vây khốn, vô số văn lộ đại đạo xuất hiện, vây quanh bốn phía.

Chu Thiên kinh hãi, thánh lực vô biên trong cơ thể sôi trào, trường thương chấn động, ông ta muốn liều chết một phen, nhưng khi tiếp xúc với đạo văn, thánh lực lại lập tức biến mất, năng lượng vô biên trong cơ thể lúc này hệt như trời tuyết gặp nắng gắt.

Bàn tay già nua dễ dàng cướp lấy trường thương, thần văn đại đạo vút qua, dáng người mạnh mẽ của Chu Thiên nổ tung, luồng khí dư âm cuồn cuộn, ý đồ tấn công thần văn.

“Tự bạo hóa thân, quả là quyết đoán.” Hồng Quân điềm nhiên lên tiếng, nơi mà thần văn đi qua, tất cả năng lượng tự bạo đều biến mất, thần văn đại đạo ẩn mình, khu vực trong vòng vạn dặm của Hỗn Độn cũng yên ắng lại, như thể chưa có gì xảy ra.

“Xong rồi?” Bốn người Trần văn sửng sốt, chỉ mới đó mà Thánh Đạo chí tôn đã chết rồi?

“Cho dù bản thể có tới đây thì cũng chẳng có tư cách để đánh cược một mạng.” Hồng Quân thản nhiên: “Mọi chuyện đã được giải quyết xong, cáo từ.”

Hồng Quân cầm trường thương, tiếp đó hóa thành một luồng khí biến mất, để lại bốn người còn đang kinh ngạc.

Thật lâu sau, bốn người mới hoàn hồn, bình tĩnh lại, Trần Văn thì thào: “Hình như chúng ta vừa mời được bản thể của Hồng Quân Ma Thần rồi, y chắc chắn không phải thần hồn Ma Thần!”

“Hồng Quân Ma Thần về Hỗn Độn rồi?” Đại sư huynh ngây người.

“Trở về thì tốt, có Tru Thần Tứ Kiếm trong tay, Hồng Quân Ma Thần lại đứng về phe chúng ta, còn có chuyện gì phải lo lắng đâu chứ?” Lâm Viêm cười nói: “Từ giờ về sau, Hỗn Độn này sẽ do chúng ta chi phối!”

“Đúng vậy, do chúng ta chi phối!” Tiêu Lãng cũng phấn khích: “Thánh lộ bị chặt đứt cũng không thành vấn đề, chúng ta có Hồng Quân Ma Thần, sau khi bình định Đạo Đình, chúng ta có thể triệu hồi Ma Thần, nối lại Thánh lộ cho chúng ta!”

“Bây giờ đến Đạo Đình xem tình hình trước.” Vẻ hoảng sợ trên mặt Trần Văn hoàn toàn biến mất, chỉ còn sót lại phấn khích không nguôi.

“Tràng chủ, cho ngươi.” Hồng Quân ném trường thương trong tay qua cho Giang Thái Huyền: “Một kiện thần khí Tiên Thiên, không tồi.”

Giang Thái Huyền cầm chặt trong lòng bàn tay, cảm nhận hung uy ẩn chứa trong trường thương, sau đó lập tức cất đi.

Hư không tách ra, Giang Thái Huyền theo Hồng Quân cùng đi tới chiến trường Thánh Nhân, xem Hầu tử chiến đấu với đối thủ.

Sau khi Tôn Hầu Tử dung luyện căn nguyên Thần Ma, hiện tại hắn đã thay thế Ma Thần trước kia, chính thức trở thành Hỗn Độn Ma Viên, đạo chiến đấu cũng đã đạt tới cảnh giới Thánh Nhân.

Dòng chảy Hỗn Độn cuồn cuộn rít gào, hung uy trài dài khắp vạn dặm, uy áp cường đại khiến Giang Thái Huyền khó bề lại gần, may mà có Hồng Quân chặn lại giúp nên mới có thể tiến lại quan sát.

Tôn Hầu Tử lúc này đã đánh tới hăng máu, kim quang trong hai mắt lóe sáng, quét ngang qua dòng chảy Hỗn Độn, gậy Kim Cô thì như cây gậy chống trời, ma uy, hung uy đều bạo phát tới đỉnh điểm.

Đây là lần đầu tiên Tôn hầu tử toàn lực giao chiến với cấp Thánh Nhân, cho dù đối phương chỉ là một hóa thân nhưng tu vi của hắn vẫn còn kém rất nhiều.

Võ đạo của Minh Thánh vô cùng huyền diệu, cao thâm khó đoán, từ cử động giơ tay nhấc chân đều là tuyệt học Thánh Đạo, thể phách cũng cực kỳ cường đại, nhưng khi đụng độ với Tôn Hầu Tử thì thể phách lại là thứ phải chịu thiệt nhiều nhất.

Liều mạng so kè với một Hỗn Độn Ma Thần về sức mạnh xác thịt, quả là không thiết thực chút nào.

Grao

Một tiếng thét dài vang lên, thần quang trên người Tôn Hầu Tử trải dài vạn dặm, lông khắp người lay động, tản ra vô số thần quang rực rỡ, sát khí cường đại nhấn chìm Minh Thánh.

Với đạo chiến đấu, mỗi tấc da thịt, mỗi một sợi lông trên người đều là vũ khí vô cùng sắc bén!

Ầm

Thần quang lướt qua, tuyệt tọc Thánh Đạo phá vỡ thần quang vô biên, Hỗn Độn sụp đổ lại cuồn cuộn, một luồng ánh vàng xông ra ngoài, kiếm quang trong tay kéo dài ba ngàn dặm, kiếm khí vô thượng phá vỡ huyền hoàng.

“Ai đang chiếm thượng phong?” Giang Thái Huyền nhìn không ra, chỉ có thể hỏi Hồng Quân.

“Minh Thánh.” Hồng Quân thản nhiên đáp: “Có điều cũng không cần lo lắng, thiên phú của Ngộ Không không tệ, đối thủ càng mạnh thì hắn sẽ phát huy càng tốt.”

Vừa dứt lời, cuộc chiến trước mặt đã phát sinh biến cố, Tôn Hầu Tử nhe hàm răng sắc bén, khí tức khiếp người dần nổi lên, khí thế tăng cao với tốc độ chóng mặt, hung uy cũng ngày càng mạnh mẽ.

Giang Thái Huyền trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ ở những lần dừng lại trong thoáng chốc mới bắt kịp bóng dáng của bọn họ, sau đó ngay cả một vết tích cũng không tài nào nhìn thấy được mà chỉ còn lại một mảnh Hỗn Độn không ngừng sụp đổ.

Thời gian dần trôi qua, hai cường giả mạnh tới đáng sợ vẫn tiếp tục giao chiến với nhau, Tôn Hầu Tử càng đánh càng mạnh, Kim Cô Bổng như cây gậy chống trời, nhưng đồng thời lại vô cùng linh hoạt thiện biến, võ đạo của Minh Thánh tuy huyền ảo, song vẫn không dám cứng chọi cứng, chỉ đành kéo dài khoảng cách giữ hai bên.

Ầm ầm

Gậy Kim Cô lại giáng xuống, Tôn Hầu Tử tấn công dồn dập, hắn gạt bỏ sự khéo léo trước đó, chỉ một lòng dùng sức mạnh dồn ép, không có chuyện gì là một gậy này không giải quyết được cả, nếu như có thì cứ đập thêm hai phát, đó chính là trạng thái hiện tại của Tôn Hầu Tử.

Minh Thánh càng ngày càng kinh ngạc, lúc mới bắt đầu, hắn cảm thấy bản thân có thể đánh bại được Tôn Hầu Tử, sau đó lại nghĩ chỉ cần tiêu tốn thêm một ít thời gian, nhưng tới hiện tại, hắn bắt đầu không còn tự tin đó nữa.

Tên này đúng là một tên quái thai, bình thường bị người ta đánh càng lâu thì càng mệt, nói thế nào cũng hao phí không ít sức lực, nhưng đối thủ lần này càng chiến càng mạnh, càng chiến càng đáng sợ.