Chương 1607 Còn nữa?
Chiến lực hiện tại của Tôn Hầu Tử cũng phải gấp bốn lần lúc ban đầu, đồng thời vẫn tiếp tục tăng cao, giống như thể không hề có giới hạn vậy.
Ầm
Bụp
Lại thêm một gậy giáng xuống, sức chiến đấu càng thêm đáng sợ, trực tiếp phá vỡ Hỗn Độn, đánh tan võ học Thánh Đạo, đập lên người Minh Thánh khiến đối phương phun một búng máu, Thánh Đạo chí tôn bay thẳng ra ngoài, bị đánh vào vào Hỗn Độn, trượt dài hết vạn dặm.
Kim Cô Bổng theo sát phía sau, Tôn Hầu Tử bước lên một bước, chỉ nhoáng một cái đã tiến xa vạn dặm, một gậy rồi lại một gậy, chỉ trong nháy mắt, hơn vạn chiêu tấn công đã lao xuống không ngừng nghỉ.
“Không cần xem nữa, người này thua chắc rồi.” Hồng Quân lắc đầu, nói xong bèn giơ ngón tay điểm một cái: “Phòng trường hợp tự bạo đả thương Ngộ Không, lão đạo sẽ để lại một chiêu để phòng ngừa.”
Tiếp đó ông ta mang Giang Thái Huyền xem Lão Tử chiến đấu, cuộc chiến bên đây càng khiến người khác phải trầm trồ, có Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp, phòng ngự không thể phá vỡ, Thái Cực Đồ trấn áp vạn dặm, Nhất Khí Hóa Tam Thanh được thi triển, hoàn toàn đang vây công nghiền ép đối thủ.
“Lão Quân bạo lực thật.” Giang Thái Huyền xoa xoa mi tâm, cảm thán một câu, thắng thua đã rõ.
Bên này không có gì để lo lắng cả, nên hai người tiếp tục tới chỗ của Sương, lúc này Sương hơi yếu thế một chút, nàng mới lấy lại được căn nguyên, còn chưa kịp bế quan để củng cố cảnh giới đã ra đây quyết chiến một trận, chiến lực chưa ổn định hoàn toàn.
Với lại nàng cũng không có chiến lực tăng gấp mười lần như Tôn Hầu Tử, càng không có bảo vật như Lão Quân, so với Thánh Nhân, sức chiến đấu của nàng không tính là mạnh, đương nhiên, đợi sau khi nàng củng cố lại căn nguyên, dung hợp hoàn toàn thì nàng cũng sẽ là một Thánh Đạo chí tôn hàng đầu, dù sau nàng cũng là Ma Thần chuyển kiếp, vốn cũng đã rất mạnh.
Thiếu nữ Thanh Thánh chiếm thượng phong, nhưng cũng không trên cơ hẳn, nhất thời không thể đánh bại được Sương.
“Quả là không tồi, ngàn tính vạn tính, không ngờ lại là ngươi mở đầu mọi chuyện.” Thanh Thánh nâng tay, hào quang màu ngọc bích tỏa sáng vô biên, phá hủy cả Hỗn Độn: “Nhưng đáng tiếc, các ngươi không nên để lộ sớm như thế, nếu làm vậy, các ngươi cũng không thể che giấu cho hắn được nữa!”
“Không biết ngươi đang nói cái gì!” Hàn quang quét qua, Tuyết Bạch thần kiếm đóng băng Hỗn Độn, Sương biết mất không còn dấu vết, tuyết trải dài khắp nơi, khó mà bắt được.
“Không biết? Đứng trước mặt ta mà còn giấu giếm?” Thanh Thánh cười nhạo, trong mắt tràn đầy chế giễu: “Đã qua bao nhiêu năm, nếu hắn muốn trở về tuyên chiến cũng đã trễ rồi!”
“Lúc trước, các ngươi có chết rồi cũng không nên tiếp tục bò ra đây nữa, thế giới này, đã định trước sẽ không dung thứ cho các ngươi!”
Tiếng cười lạnh vang lên, mái tóc dài của Thanh Thánh bay phất phơ, ba ngàn tóc đen hóa thành ba ngàn tiểu thế giới: “Tam Thiên Táng Diệt, ta muốn ngươi không bao giờ xuất hiện ở đây được nữa!”
“Ra tay đi, Sương không đánh lại.” Hậu Thổ thì thào một câu, sau đó nhanh chóng nhảy vào cuộc chiến, Lục Đạo Luân Hồi Bàn trấn áp Hỗn Độn, quỷ khí âm u vô tận tràn lan.
“Sơn Hà Xã Tắc!”
Một khoảnh thế giới rộng lớn thôn tính tấn công mọi vật, nó chuyển biến không ngừng, Sương và Thanh Thánh đồng loạt bị nuốt vào bên trong, Hậu Thổ, Thông Thiên, Chuẩn Đề và Thiên Đạo theo sát phía sau.
“Vẫn còn người?” Thanh Thánh ngơ ngác, mẹ nó, rốt cuộc các ngươi có bao nhiêu người?
Trong Hỗn Độn, Hồng Quân mang Giang Thái Huyền vào bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Sơn Hà Xã Tắc là một không gian rộng vô tận, chứa đầy năng lượng Hỗn Độn, và đây cũng là năng lượng mà Nữ Oa đã hấp thu.
“Các ngươi…rốt cuộc các ngươi có bao nhiêu Thánh Đạo chí tôn?” Thanh Thánh kinh ngạc, mẹ nó, nhiều người như vậy xúm lại đánh một mình ta? Thật quá vô liêm sỉ mà?
“Ta vẫn chưa là Thánh Nhân.” Thiên Đạo âm u nói, Hậu Thổ đáng ghét, tại sao lại không cho ta mượn cơ thể Thánh Nhân?
“Ngươi…khí tức của Thiên, tất cả những chuyện này là do ngươi bày ra?” Thanh Thánh đột nhiên nhìn chằm chằm Thiên Đạo, hai mắt sắc lạnh: “Thật không ngờ, Thanh Thiên còn để lại một con bài tẩy là ngươi, lại còn không đến từ Thanh Thiên Đại Thế Giới, thế mà từ trước tới nay luôn dùng Thanh Thiên Thế Giới để thu hút sự chú ý của bọn ta, đúng là cao tay!”
Thiên Đạo: “…”
Ngươi đang suy diễn cái gì trong đầu vậy? Má nó chứ ta chỉ mượn cơ thể của người ta để tới đây, ta bày trò gì được, mấy chuyện này đều là do tràng chủ đứng đằng sau thúc đẩy, ta chỉ là một trong những người hỗ trợ thôi, đừng có đổ hết lên đầu ta có được hay không?
“Ta nói không phải là do ta làm, ngươi có tin không?” Thiên Đạo thở dài.
“Giết ả ngay đi.” Sương lạnh lùng nói.
Thanh Thánh cười lạnh, khi quay sang nhìn Sương, ánh mắt trở nên lạnh như băng: “Đám Ma Thần đã chết mất đất như các ngươi vì cớ gì lại bò ra ngoài đây, đã qua bao nhiêu năm, hiện tại các xuất hiện cũng đã trễ rồi!”
“Lúc trước chết rồi thì phải ngoan ngoãn nằm yên để bọn ta lột da róc thịt, bây giờ các ngươi mò ra đây, chẳng qua chỉ là để bọn ta chém thêm một lần mà thôi!”
“Nói nhảm nhiều quá.” Hậu Thổ cau mày, nghiêm mặt lên tiếng.
“Bọn ta sẽ chờ các ngươi ở sâu trong Hỗn Độn, các ngươi dám qua đó, bọn ta sẽ cho các ngươi chết hết, hàng vạn hàng tỉ năm trôi qua, mặc kệ các ngươi để lại bao nhiêu mánh khóe, quay lại đây bao nhiêu lần, các ngươi cũng đều sẽ bị táng thi diệt cốt!”
“Đồ thần kinh.” Nữ Oa trợn trắng mắt, ả này đúng là đồ thần kinh, mấy lời ngươi nói bọn ta không hiểu chữ nào hết được chưa, làm cứ như là bọn ta từng tới thế giới này vậy.
“Ta ở nơi sâu nhất trong Hỗn Độn đợi các ngươi tới dâng mạng! Hôm nay ta dùng hóa thân này để hủy diệt thần khí của ngươi!”
Ầm
Vừa dứt câu, thanh sơn đã nổ tung, nàng ta cũng tự bạo, thánh lực cuồn cuộn xông tới, tấn công Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
“Tự cao tự đại!” Nữ Oa lạnh lùng lên tiếng, ngàn vạn đạo văn xuất hiện trấn áp năng lượng tự bạo.
Thông Thiên, Hậu Thổ, Chuẩn Đề, Thiên Đạo cũng lần lượt ra tay, trấn áp cỗ thánh lực này.
Hồng Quân hiện thân, ông ta phất tay, thánh lực dữ dội lập tức bị dời vào Hỗn Độn.
“Đi thôi, về cổ thôn.” Hồng Quân điềm nhiên nói, sau đó rời khỏi Sơn Hà Xã Tắc Đồ, dẫn Giang Thái Huyền trở về cổ thôn Hỗn Độn.
Mấy người Thông Thiên đi theo sau, bọn họ trở về cổ thôn không bao lâu thì Lão Quân cũng xuất hiện, hẳn đã đánh bại hóa thân Vũ Thánh kia.