← Quay lại trang sách

Chương 1608 Không cho mượn!

Cuộc chiến giữa Hầu Tử và Minh Thánh vẫn đang tiếp diễn, hắn có một tầng bảo vệ do Hồng Quân để lại, nên không cần lo lắng cho an nguy của hắn.

Mà bên Đạo Đình, Tru Tiên kiếm trận được kích hoạt, bốn người điều khiển kiếm trận giết chết thủ hạ do Thánh Nhân ở Đạo Đình để lại, kiếm khí Tiên Thiên vụt qua, không ai có thể cản nổi.

Sau khi tiêu diệt hết kẻ địch, bốn người Trần Văn cầm cổ kiếm trong tay, kiêu ngạo đứng giữa hư không: “Chư vị, Thánh Nhân Đạo Đình đã bị xử tử, từ nay về sau, chúng ta được tự do.”

“Đa tạ bốn vị đại nhân.” Thần Thập Thất chắp tay hành lễ.

“Đa tạ bốn vị đại nhân.” Những võ giả còn lại cũng đồng loạt chắp tay hành lễ, cảm kích bọn họ đã dẫn đầu chống lại Đạo Đình, đồng thời giành được thắng lợi.

“Thánh Nhân Đạo Đình đã bị diệt trừ, nhưng vẫn còn một tin xấu.” Trần Văn nặng nề lên tiếng: “Kẻ mà chúng ta đã hạ gục là hóa thân, không phải bản thể.”

“Cái gì?”

“Không phải bản thể?”

Các võ giả hoảng hốt, chỉ là hóa thân thôi mà đã trấn áp được nhiều người bên phe bọn họ như vậy, nếu bản thể tới đây, thì sẽ mạnh tới mức độ nào?

“Chư vị không cần hoảng sợ.” Trần Văn tự tin đáp: “Có Tru Thần Tứ Kiếm trong tay, cho dù bản thể của bọn chúng có tới đây thì cũng ta vẫn có thể giải quyết, vả lại mấy vị Thánh Đạo chí tôn trước đó cũng sẽ ra tay.”

Tuy bốn người Trần Văn không quen nhóm Hầu Tử, nhưng cũng sẽ không gây trở ngại tới việc bọn họ mượn thế lực của mấy người này.

Nhóm Thần Thập Thất bĩu môi, nói nghe hay thế, ngươi mời à? Vét sạch cả Đạo Đình mới mời họ ra tay được một lần, giờ ngươi lấy cái gì để mời nữa?

Nhìn võ giả thở phào nhẹ nhõm, Trần Văn lại nói tiếp: “Đạo Đình làm việc ác nhiều năm, thao túng vận mệnh các tộc trong Hỗn Độn, vơ vét tài nguyên, khiến Hỗn Độn cạn kiệt, tuy hiện tại tiêu diệt được Đạo Đình là một chuyện cực kỳ đáng vui mừng, nhưng con đường phía trước của chúng ta cũng vô cùng gian nan.”

“Bổn tọa có ý này, chúng ta sẽ xây dựng một Thánh Đình ngay tại trên phế tích Đạo Đình này, sau đó mọi người cùng nhau trị vì Hỗn Độn.”

“Cũng tức là ngươi đã chịu bộc lộ dã tâm rồi?” Các võ giả cười lạnh, nói hay như hát, cuối cùng còn chẳng phải là muốn tự làm đại ca hay sao?

“Nhưng làm thế không thích hợp lắm nhỉ?” Đạo Vô Nhai nhíu mày: “Mọi người đều chiến đấu vì tự do, nay đã đạt được mục đích, hẳn nên ai đi đường nấy, nước sông không phạm nước giếng.”

“Bổn tọa cũng là vì Hỗn Độn, vì các vị mà thôi.” Trần Văn thản nhiên: “Nếu bốn bản thể kia tới đây, ai trong các ngươi đủ sức chống lại chúng? Chúng ta phải đoàn kết một lòng, cùng sử dụng Tru Thần kiếm trận thì mới tự bảo vệ bản thân!”

“Hơn nữa, chúng ta xây dựng Thánh Đình là để tham ngộ thánh đạo, bọn ta tuyệt đối sẽ không hạ cấm chế trên người các ngươi, các ngươi cũng đã học Thuận Thiên Phong Cấm, bọn ta cũng không khống chế các ngươi được.” Đại sư huynh tiếp lời.

“Mặc kệ là Đạo Đình hay là Thánh Đình, bản thần cũng sẽ không tham gia, bản thần muốn về tộc đàn.” Phệ Thần hừ lạnh, chuẩn bị rời đi.

“Đúng vậy, ai đi đường nấy đi, nước sông không phạm nước giếng, bọn ta cũng không tham gia.” Mấy võ giả còn lại cũng nói.

Khó khăn lắm mới giành được tự do, hiện tại đã có được, ai lại muốn bị chi phối nữa?

“Chư vị, chẳng lẽ không thể nể mặt một tí hay sao?” Trần Văn sầm mặt, Tru Tiên Tứ Kiếm chấn động, tà khí bừng lên.

“Sao, muốn dùng Tru Thần kiếm trận đối phó bọn ta?” Có võ giả cười lạnh: “Ban nãy khi các ngươi chiến đấu đã tiêu hao không ít sức lực, hiện tại các ngươi còn sức sao?”

Ánh mắt của những võ giả khác cũng trở nên lạnh lẽo, đồng thời lại nhiều thêm một tia tham lam, có lẽ giết bọn họ, giành lấy thần kiếm mới chính là lựa chọn sáng suốt.

“Quả thật bọn ta đã tiêu tốn rất nhiều sức lực.” Trần Văn bình tĩnh lên tiếng, hắn quét mắt nhìn vị võ giả kia, sau đó cười lạnh: “Có điều các ngươi lại không biết, Tru Thần kiếm trận có thể triệu hồi đệ nhị Ma Thần - Hồng Quân!”

Vừa dứt câu, bốn người đã cầm lấy cổ kiếm, đứng thẳng giữ hư không, cao cao tại thượng, kinh thường nhìn nhóm võ giả bên dưới, thần lực đổ dồn vào Tru Thần Tứ Kiếm: “Đám giun dế ngu ngốc, chỉ có bọn ta mới giành được tự do, còn các ngươi, chỉ có thể cúi người làm chó!”

“Xin đạo tràng cho ta mượn một ngàn vạn để mời Hồng Quân Ma Thần!”

“Các ngươi...”

Ầm

Các võ giả phẫn nộ, ngay khi bọn họ định ra tay thì đột nhiên hư không sụp đổ, Hỗn Độn dâng trào, đạo uy mênh mông cuồn cuộn vọt tới, một bóng người mơ hồ xuất hiện, ở những nơi mà đạo uy khiếp người lướt qua, dù là Đạo Cảnh sơ kỳ hay Đạo Cảnh đỉnh phong, cũng đều không thể động đậy.

“Cỗ uy áp này...” Các võ giả kinh hãi, cỗ uy áp này còn mạnh hơn cả Thánh Đạo chí tôn!

“Xin Hồng Quân Ma Thần giúp bọn ta...”

“Không cho mượn!”

Sau khi ba từ nọ vang lên một cách nhẹ nhàng thì bóng người kia cũng hóa thành một luồng khí, biến mất không rõ tung tích.

Bốn người Trần Văn: “...”

Không cho mượn? Con mẹ nó còn có chuyện này nữa hả?

Nhóm võ giả bên dưới cũng ngơ ngác, vừa mời tới đã đi hả?

“Đây chính là con át chủ bài của các ngươi? Dã tâm của các ngươi, ngay cả Hồng Quân Ma Thần cũng chẳng chịu nổi nữa.” Đạo Vô Nhai cười lạnh: “Nhìn nhận rõ vấn đề đi, cho dù là đình gì đi chăng nữa thì cũng không thể lại xuất hiện ở đây!”

“Vậy sao? Hồng Quân Ma Thần không ra tay, bọn ta chỉ dựa vào Tru Thần Tứ Kiếm cũng có thể tiêu diệt các ngươi, ai dám không quy phục?” Trần Văn lạnh lùng mở miệng, sát khí dày đặc, dữ tợn đảo mắt nhìn các võ giả.