Chương 1609 Thạch Văn
Tru Tiên kiếm trận lại được kích hoạt, rõ ràng bốn sư huynh đệ Trần Văn đã quyết tâm phải làm lão đại, cũng là tính toán mà bọn họ đã ủ mưu từ sớm.
Lật đổ Đạo Đình, giết chết sư tôn, tự mình lên nắm quyền, chi phối cả Hỗn Độn này!
Lần này Hồng Quân Ma Thần không xuất hiện cũng chẳng sao, chờ sau này khi dâng thần dược Đạo Cảnh lên cho Ma Thần, sớm muộn gì cũng có thể được đối tượng được chú ý quan tâm.
“Tách nhau ra, bọn chúng không giết được nhiều người thế này đâu.” Đạo Vô Nhai lập tức lên tiếng, tiếp đó hóa thành một luồng sáng bay đi.
“Đúng vậy, chúng ta tách ra, cùng lắm trốn tiệt không ra ngoài.” Mấy võ giả khác cũng lần lượt mở miệng.
Tuy Tru Thần Tứ Kiếm cường đại, nhưng hiện tại bốn tên kia đã tiêu hao rất nhiều sức lực, nếu bọn họ không cứng chọi cứng với bốn tên đó, thì bọn chúng có thể giết được mấy người?
“Đạo Vô Nhai!” Ánh mắt âm trầm của Trần Văn trói chặt lên người Đạo Vô Nhai, Tru Tiên kiếm trận chấn động, ý đồ giết chết lão.
Ầm ầm
Đúng lúc này, Hỗn Độn nứt toác, một bóng người xuất hiện, trực tiếp đứng chặn trước mặt bốn người Trần Văn, thản nhiên mở miệng: “Trở về.”
“Cái gì... Tru Thần Tứ Kiếm của ta.”
Bốn người Trần Văn kinh hãi, sau đó chỉ thấy Tru Thần Tứ Kiếm không nghe sai sử mà bay ra khỏi tay bọn họ, rơi vào tay của đạo nhân kia.
“Cho các ngươi mượn lâu như vậy rồi, còn bất mãn cái gì?” Đạo nhân hừ lạnh: “Phệ Cửu, nhớ đừng để bốn tên này chết, chỉ cần còn thở là được, sau đó mang tới cổ thôn Hỗn Độn.”
Đạo nhân nọ vừa nói xong thì rời đi ngay lập tức.
“Cung tiễn Thông Thiên đại nhân.” Phệ Cửu kính cẩn đáp.
“Tru Thần Tứ Kiếm, Tru Thần Tứ Kiếm của ta...” Bốn người Trần Văn ngơ ngác, đại sát khí của mình, cứ thế mà biến mất ư?
“Tru Thần Tứ Kiếm? Còn Tru Thần Tứ Kiếm gì nữa, bốn thanh kiếm đó gọi là Tru Tiên Tứ Kiếm!” Đạo Vô Nhai khinh thường cười nhạo: “Vị đại nhân đó nói rồi đấy, chỉ cần còn thở là được, đừng đánh chết.”
“Vậy thì để lại cho chúng một hơi tàn!” Một nhóm võ giả nhào lên, không thể đánh chết thì không đánh chết, tàn phế là được.
“Bảo bọn ta làm chó? Xem xem ta có đánh ngươi thành chó luôn không!”
Nhóm võ giả hung hăng bước tới, tấn công dồn dập không ngớt, nhưng đồng thời vẫn chú ý đúng mực, vĩ đạo nhân ban nãy rõ ràng là chủ nhân của Tru Tiên Tứ Kiếm - Thánh Đạo chí tôn.
...
Cổ thôn Hỗn Độn.
Giang Thái Huyền đăm chiêu ủ dột nhìn nhiệm vụ: “Ầy, mới có hai trăm triệu, Đạo Đình không còn nữa, biết đi đâu kiếm tiền đây, tại sao Đạo Đình không giàu thêm một chút nữa chứ?”
“Nơi sâu nhất trong Hỗn Độn.” Sương lạnh lùng lên tiếng.
“Ta thấy là do ngươi muốn tới đó nhỉ?” Giang Thái Huyền liếc mắt nhìn nàng, không vui nói: “Rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì, còn không chịu nói thật nữa.”
“Sao ta biết chứ?” Sương lạnh mặt đáp: “Trí nhớ của ta có chỗ thiếu hụt, trừ cảm ngộ võ đạo, chỉ còn lại một vài đoạn ngắn, lúc trước đã làm ra chuyện gì đến cả bản thân ta cũng không rõ, ngược lại phải hỏi Thiên Đạo đây.”
“Hỏi ta làm gì?” Thiên Đạo tỏ vẻ vô tội: “Tràng chủ biết ta mà, ta không biết gì hết.”
“Vậy thì là Thanh Thiên tộc.” Sương nói: “Ả Thánh Nhân kia nói cái gì mà con bài tẩy Thanh Thiên để lại, vậy chắc hẳn là Thanh Thiên Ma Thần đã làm gì đó, đúng rồi, Thanh Thiên Ma Thần và Thiên Đạo có quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì hết.” Thiên Đạo lắc đầu: “Đây cũng là điều mà ta thắc mắc.”
Thanh Thiên Đại Thế Giới có khí tức thuộc về căn nguyên Thiên Đạo, nhưng Thiên Đạo lại không hề biết gì hết, tra qua một lượt lịch sử của thế giới này cũng không tìm được bất ký ghi chép gì liên quan tới Thanh Thiên Ma Thần.
“Đúng rồi, tiểu sư đệ của đám Trần Văn đâu?” Giang Thái Huyền hỏi.
“Ở bên ngoài cổ thôn, Long Đế đang trông chừng.” Sương đáp.
“Ta đi xem xem.” Giang Thái Huyền đi ra ngoài, tới nơi thì thấy Long Đế đang trói tiểu sư đệ lại bằng khóa Hỗn Độn thạch, bắt người ta trảm tam thi chơi.
“Thật tàn nhẫn.” Giang Thái Huyền tỏ vẻ không chịu nổi, thật sự không hiểu nổi trong đầu của mấy tộc đàn Hỗn Độn này chứa cái gì, đường đường là trảm tam thi mà bây giờ lại bị dùng như khổ hình.
“Trưởng thôn.” Long Đế lên tiếng.
“Đưa hắn cho ta, bọn ta ra phía sau nói chuyện một chút.” Giang Thái Huyền tóm tiểu sư đệ kéo ra sau thạch ốc, có một nhóm đại lão đang ngồi xếp bằng chờ ở đó.
“Các, các ngươi muốn làm gì, biết điều thì thả ta ra, sư tôn của ta chính là Thánh Đạo chí tôn!” Tiểu sư đệ sầm mặt: “Có lẽ các ngươi không biết như thế nào gọi là Thánh Đạo chí tôn, vậy ta nói cho các ngươi biết, Thánh Đạo chí tôn là tồn tại vượt lên cả Đạo Cảnh, tồn tại bất diệt, tối cao vô địch!”
“Họ tên?” Giang Thái Huyền thờ ơ lên tiếng.
“Thạch Văn.” Long Đế trả lời.
“Thạch Văn đúng không? Nào, giới thiệu cho ngươi biết, vị này là Sương, Ma Thần Hỗn Độn chuyển kiếp, hiện tại đã dung hợp căn nguyên, chắc hẳn ngươi cũng biết.” Giang Thái Huyền chỉ vào Sương.
Thạch Văn lập tức biến sắc, kinh hãi nhìn nàng, quả thật hắn biết Sương, chỉ là không ngờ tới Sương đã dung hợp căn nguyên.
“Vị này là Thông Thiên giáo chủ, Lão Quân, Hậu Thổ, Nữ Oa, Chuẩn Đề, đều là Thánh Đạo chí tôn, còn có một Tề Thiên Đại Thánh Hỗn Độn Ma Viên, tạm thời bận việc ở bên ngoài.” Giang Thái Huyền híp mắt cười, cuối cùng chỉ vào Hồng Quân: “Còn đây là sư tôn của mấy vị Thánh Đạo chí tôn này.”
Thạch Văn: “…”
Sư tôn của Thánh Đạo chí tôn? Mấy vị Thánh Đạo chí tôn này đều là đồ đệ của y? Vậy thì người này phải mạnh tới cỡ nào? Ta có thể rút lại câu Thánh Đạo chí tôn tối cao vô địch lúc nãy không?
“Các, các ngươi muốn làm gì?” Thạch Văn nuốt nước bọt, cảnh tượng này thật quá đáng sợ.