← Quay lại trang sách

Chương 1610 Khụ, lão đạo nói đại thôi

“Hóa thân của sư tôn ngươi đã bị tiêu diệt rồi.” Giang Thái Huyền thản nhiên nói: “Ngươi nói đi, ngươi biết bao nhiêu về Hồng Mông Tử Khí.”

“Hồng Mông Tử Khí?” Thạch Văn biến sắc: “Không thể nào, không thể nào, sư tôn đã từng nói chỉ có mười đạo Hồng Mông Tử Khí, thế gian này chỉ có mười vị Thánh Đạo chí tôn, hiện tại đã có chín vị, sao các ngươi có thể thành Thánh Đạo chí tôn được?”

“Mười đạo? Đã có chín người?” Giang Thái Huyền liếc mắt nhìn Hồng Quân, điềm nhiên nói: “Ngươi không biết chứng đạo bằng sức mạnh sao? Nếu không thì mấy Ma Thần kia đột phá cấp Thánh Đạo chí tôn như thế nào?”

“Dùng sức mạnh chứng đạo?” Thạch Văn ngơ ngác.

“Tuy có vô số Hồng Mông Tử Khí, nhưng lưu truyền lại rằng chỉ có mười đạo cũng rất bình thường.” Hồng Quân thờ ơ đáp: “Làm như vậy sẽ dễ quản lý hơn, con số chín này, cũng chỉ là vì để thống trị thế giới này dễ hơn.”

“Vậy đạo thứ mười thì?” Giang Thái Huyền nghi hoặc.

“Một vị trí còn sót lại này sẽ khiến con người ta khát cầu, nhưng không bao giờ có thể đạt được.” Hồng Quân cười lạnh: “Đương nhiên, có lão đạo ra tay, chắc chắn mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.”

“Không thể nào, Hồng Mông Tử Khí thứ mười đang nằm ở nơi sâu nhất trong Hỗn Độn, sư tôn từng nói với ta, ông ấy bảo ta dùng Hồng Mông Tử Khí để đột phá Thánh Đạo chí tôn, tồn tại bất diệt!” Thạch Văn kích động lên tiếng.

“Sư tôn của ngươi có thể lấy được Hồng Mông Tử Khí?” Hồng Quân nhíu mày: “Ngươi chắc chắn?”

“Sư tôn của ta nói như thế.” Thạch Văn nghĩ tới thân phận của vị đại lão này, nhất thời không dám quả đoán: “Nó được đặt trong nơi sâu nhất trong Hỗn Độn, chỉ cần ta có bản lĩnh tranh giành với đệ tử của mấy Thánh Đạo chí tôn khác.”

“Còn phải tranh giành? Vậy thì lấy được Hồng Mông Tử Khí gì chứ.” Hồng Quân cười lạnh: “Cái gọi là tranh giành này, đã kéo dài rất nhiều năm rồi đúng không?”

“Đã được, được…” Thạch Văn không nói tiếp được nữa, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, quả thật đã kéo dài lâu lắm rồi, nếu như vậy, hắn có tới đó thì cũng chỉ trở thành một trong những người tham gia tranh giành Hồng Mông Tử Khí, chứ không chắc chắn có thể lấy được nó.

Dù sao, ở nơi sâu trong Hỗn Độn đó không chỉ có mỗi sư tôn của hắn, mà còn có mấy Thánh Nhân khác nữa!

“Ngươi cũng chỉ là một con cờ mà thôi.” Hồng Quân lắc đầu: “Có lẽ Hồng Quân Tử Khí thứ mười này chỉ là tin đồn được truyền ra ngoài, có tồn tại hay không vẫn còn là một ẩn số.”

“Đạo Tổ, thế lúc nãy ngươi nói Hồng Mông Tử Khí có vô số?” Giang Thái Huyền nhướng mày.

“Khụ, lão đạo nói đại thôi.”

Nơi sâu nhất trong Hỗn Độn, Hồng Mông Tử Khí, chín tôn Thánh Nhân.

Giang Thái Huyền dần dần tiêu hóa những tin tức này, quả thật khiến hắn không khỏi kinh ngạc, cấp bậc Thánh Nhân, ngay cả Hồng Hoang cũng chẳng có tới chín người, thế mà thế giới này lại có.

Vả lại, hình như thế giới này không giống với Hồng Hoang, Bàn Cổ có thể một đánh hai nghìn chín trăm chín mươi chín, ít nhất thì trong trí nhớ bị thiếu hụt của Sương, không có Ma Thần nào có thể một mình khiêu chiến với hai nghìn chín trăm chín mươi chín người.

Vừa nghĩ như vậy, Bàn Cổ chính là một cường giả vô địch.

“Tràng chủ, nhóm Phệ Cửu tới rồi.” Tiểu Hàm Hàm chạy qua gọi.

“Được, ta qua đó xem xem.” Giang Thái Huyền đi ra khỏi đạo tràng, hiện tại đã có rất nhiều vĩ giả tìm tới cổ thôn Hỗn Độn, không riêng gì lão tổ của tộc đàn Hỗn Độn, mà còn có thêm không ít võ giả Đạo Cảnh của Đạo Đình chạy tới đây.

Mà mấy võ giả này cũng rất nể mặt, nói chỉ cần để bốn người Trần Văn còn thở là được, vậy thì chỉ cần để bọn họ thở được thôi, không chết là được.

Thế là Giang Thái Huyền chỉ có thể bảo Long Đế chữa trị cho bọn họ, mà đương nhiên là sẽ không trị lành hoàn toàn.

“Trần Văn.” Giang Thái Huyền híp mắt cười nhìn bốn người.

“Ngươi là ai?” Bốn sư huynh đệ Trần Văn vô cùng bối rối, từ khi nào trong Hỗn Độn này lại xuất hiện thêm một cổ thôn Hỗn Độn? Và Thần Vương này còn có thể ra lệnh cho Đạo Cảnh như Long Đế, ngay cả thái độ của nhóm Phệ Cửu cũng kính cẩn cực kỳ?

“Tại hạ là trưởng thôn cổ thôn Hỗn Độn, Giang Thái Huyền, còn có một thân phận nữa, chắc hẳn ngươi cũng biết.” Giang Thái Huyền thản nhiên nói.

“Thân phận gì?” Trần Văn cau mày, ta cũng biết? Hắn dám chắc rằng hắn chưa từng gặp người này.

“Tràng chủ Thần Ma đạo tràng, Giang Thái Huyền!” Giang Thái Huyền chậm rãi lên tiếng: “Ngươi mượn đạo tràng hai ngàn vạn, cho nên ta mới không đánh chết ngươi, định chừng nào trả tiền đây?”

Trần Văn: “…”

Đờ mờ, đạo tràng là Thần Ma đạo tràng chứ không phải đạo tràng của Hồng Quân Ma Thần?

“Không, không phải đạo tràng của Hồng Quân sao?” Ba người Lâm Viêm cũng sững sờ.

“Lão đạo chính là một thành viên trong Thần Ma đạo tràng.” Hồng Quân bước ra, khí tức nội liễm, trông chẳng khác gì một cụ già bình thường.

“...”

Hồng Quân Ma Thần? Mẹ nó, rốt cuộc các ngươi đang bày trò gì thế?

“Khụ, chào mọi người.” Nhóm Lão Quân cũng tiến lên.

“Thánh Đạo chí tôn?” Các võ giả Đạo Cảnh kinh hãi, mấy người này đều là Thánh Đạo chí tôn!

Lúc trước Lão Quân và Sương từng nghênh chiến với Thánh Đạo chí tôn, hiện tại vẫn chưa qua bao lâu, đương nhiên bọn họ vẫn có thể nhận ra mấy người này, bây giờ mấy người này xuất hiện ở đây, có phải nghĩa là Thánh Đạo chí tôn của Đạo Đình đều đã bị đánh bại?

Ầm ầm

Hỗn Độn nứt ra, toàn thân Tôn Hầu Tử đều là máu, đang khiêng gậy Kim Cổ trở về, tuy đã thu lại khí tức trên người, nhưng vẫn mang theo một tia hung uy, khiến các võ giả cảm thấy áp lực.

“Tràng chủ, đã xử lý xong tên kia rồi, đáng tiếc là hóa thân, có điều đánh vẫn rất sướng tay.” Tôn Hầu Tử nhe răng nói, trên người cũng có một ít vết thương.

Nhiều Thánh Đạo chí tôn như vậy? Nhóm võ giả không khỏi cảm thấy thế giới quan sụp đổ, nhiều Thánh Đạo chí tôn như vậy, thế mà trước giờ bọn họ lại không biết!

“Đại Thánh nghỉ ngơi đi.” Giang Thái Huyền mỉm cười nói: “Chúng ta tiếp tục nói về đạo tràng Thần Ma, sau đó sẽ công bố cách để trở thành Thánh Đạo chí tôn.”