← Quay lại trang sách

Chương 1613 Giảng đạo

Thiên Đạo mở không gian ra, sau đó dẫn cường giả Hỗn Độn bước vào thông đạo không gian, đi đến Tử Tiêu Cung - đạo tràng của Hồng Quân.

Thiên Đế ngơ ngác nhìn theo, hình như mấy người này đều là Đạo Cảnh? Ai cũng mạnh hơn hắn, Đạo Cảnh sơ kỳ, không bì được!

“Rốt, rốt cuộc chuyện này là sao đây? Ai tới đây giải thích cho trẫm biết mau?” Thiên Đế nghệch mặt, ngây ngốc tại chỗ, lại không biết phải làm sao, quả thật vô cùng xấu hổ.

“Thiên Đế, ngươi đền tiền rồi đi về nghỉ ngơi đi.” Long Đế thở dài.

“Tại, tại sao? Thần giới bị sao vậy?” Thiên Đế hoang mang.

“Thần giới không sao hết, là ngươi theo sau thời đại, mới trở thành Đạo Cảnh thôi mà đã khoe khoang thế rồi? Còn lâu ta mới nói cho ngươi biết ta đã đột phá Đạo Cảnh trung kỳ từ lâu rồi.” Long Đế kiêu ngạo ngẩng đầu rồng, nói tiếp: “Ta càng không nói cho ngươi biết, hiện tại thứ bọn ta đang theo đuổi chính là thành Thánh.”

Thiên Đế: “…”

Con mẹ nó nói là không nói cho ta biết, mấy câu ngươi nói chẳng phải đang khoe mẽ à?

“Thành Thánh là gì?” Thiên Đế quyết định không chấp nhặt với người này.

“Trên Đạo Cảnh.” Long Đế cao ngạo.

Thiên Đế hé miệng, có câu này không biết có nên nói không, má nó chứ cực khổ lắm ta mới trở thành Đạo Cảnh, vậy mà đờ mờ ngươi đã bắt đầu theo đuổi cảnh giới cao hơn? Trước đây chúng ta có chênh lệch nhiều thế đâu?

“Long Đế, giảng đạo sắp bắt đầu rồi, mau đi thôi.” Đông Hoàng bước tới, nhìn Thiên Đế một cái rồi nói: “Chờ bọn ta nghe giảng đạo xong sẽ tới tìm ngươi để đòi bồi thường.”

“Dẫn ta theo với, ta sẽ đền ngay, đền gấp đôi!” Mặt mũi Thiên Đế đỏ bừng, mẹ nó, thật quá xấu hổ.

“Được, vậy thì dẫn thêm ngươi.” Đông Hoàng gật đầu.

“Ta đi tìm tràng chủ, kéo tràng chủ theo luôn, chắc chắn mấy tên ở Hỗn Độn muốn tẩn ta lắm, giờ xung phong làm tọa kỵ một lần để bảo vệ mạng nhỏ này mới được.” Long Đế bỏ lại một câu rồi đi thẳng tới nhà tắm để tìm Giang Thái Huyền.

Thiên Đế cực kỳ hoang mang, rốt cuộc các ngươi đã làm cái gì ở Hỗn Độn vậy hả? Võ giả ở Hỗn Độn muốn tẩn ngươi?

Bất luận là võ giả Hỗn Độn hay cường giả Thần giới, sau khi nhận được tin Đạo Tổ sắp giảng đạo thì đều vội vã tìm tới.

Hiện tại ở Hỗn Độn và Thần giới, có mấy ai không biết danh tiếng của Hồng Quân?

Đứng hàng thứ hai trong ba ngàn Ma Thần, có thể sáng tạo ra pháp môn thành Thánh, đệ tử dưới trướng có tới mấy vị là Thánh Nhân!

“Trước có Bàn Cổ sau có Thiên, Hồng Quân cũng xếp phía trước Thiên, Bàn Cổ chứng đạo rời Hỗn Độn, Hồng Quân truyền thế vạn vạn năm.”

Nhìn thấy tấm bia đá, trong lòng chúng võ giả không khỏi trở nên kích động, sự kính ngưỡng dành cho Hồng Quân cũng tăng lên như thủy triều.

Trước khi các tộc đến đông đủ thì đã có không ít thần minh đang ngồi xếp bằng bên ngoài Tử Tiêu Cung, tuy tu vi không bằng bọn họ, nhưng vì là thần minh của Thần giới nên các võ giả Hỗn Độn đều cư xử rất khách sáo, đồng thời vô cùng tuân thủ quy tắc, không biểu lộ một chút khinh thường nào.

Nơi này là đạo tràng của Hồng Quân Đạo Tổ, cũng là cố hương của Thánh Nhân, nếu bọn họ dám làm càn, nói không chừng sẽ chọc phải ổ kiến lửa, mà nguyên nhân quan trọng hơn cả là bây giờ bọn họ không có một xu dính túi, còn mấy người ở Thần giới thì chắc chắn có.

Ang

Tiếng rồng ngâm cao vút vang lên, võ giả Hỗn Độn trợn trừng đến muốn rách cả khóe mắt, hai mắt tóe lửa, tên Long Đế chó má này!

Thôi, có tức điên hơn nữa cũng chả làm được gì, tràng chủ còn đang đứng trên lưng Long Đế kìa, quan hệ hai bên tốt như vậy, muốn cướp hắn là chuyện không thể nào.

“Chư vị trật tự, mọi người tự tìm một chỗ ngồi xuống, Đạo Tổ sẽ tới ngay.” Giang Thái Huyền lên tiếng, rồi bảo Long Đế đi thẳng vào Tử Tiêu Cung.

Mấy người Lão Quân cũng đã tới, Hồng Quân sáng tạo ra công pháp thành Thánh mới phù hợp với võ đạo của thế giới này, sau khi bọn họ nghe giảng cũng sẽ thu hoạch được rất nhiều.

Thiên Đạo đã trả cơ thể lại cho Hậu Thổ, hóa thành một quang cầu nhiều màu, ở bên cạnh nghe giảng.

Thấy các võ giả đã ngồi xuống hết, bấy giờ Hồng Quân Đạo Tổ mới yên lặng xuất hiện, lão cũng không để ý mấy người này ngồi thế nào, nơi này cũng không phải là Hồng Hoang, không cần dùng bồ đoàn để chia chỗ ngồi, ai có bản lĩnh thì người nấy đột phá.

Hồng Quân liếc mắt nhìn quang cầu, trong mắt hiện lên vẻ cảm khái, lão rất muốn nói một câu, con mẹ nó lạc quan thật, một khi lão đạo mở ra con đường thành Thánh mới, một ngày nào đó Thánh Nhân xuất hiện tầng tầng lớp lớp, không chịu nghe theo sự cai quản của ngươi, ngươi không sốt ruột sao?

“Đạo Tổ, bắt đầu đi.” Thiên Đạo lên tiếng.

Vô số võ giả lom lom nhìn Hồng Quân, hy vọng lão có thể nhanh chóng bắt đầu truyền thụ pháp môn thánh đạo.

Hồng Quân khẽ khàng gật đầu: “Nhìn chung thì sự vận chuyển của đại đạo ở thế giới này đều lấy bản thân võ giả làm gốc, chúng dung nạp đạo văn, để bước lên con đường ngụy Ma Thần, nhưng đồng thời có thể chạm tới Thánh vị.”

Chúng võ giả không khỏi nín thở, không dám tạo ra bất cứ tiếng động nào, họ nhìn chằm chằm Hồng Quân, toàn tâm lắng nghe, chỉ sợ bản thân sẽ bỏ sót một câu nào đó.

“Bên trong Hỗn Độn có một thứ vĩnh hằng bất biến, là khởi nguồn của thiên địa, là thứ đã sinh ra vạn vật, ngô không biết vật đó tên gì, bèn gọi ấy là đạo...”

Đạo âm vang lên, tuy không khác với mấy lần trước, nhưng đạo văn xuất hiện ở xung quanh đó, mặc dù Giang Thái Huyền đọc không hiểu, song vẫn có chút thay đổi so với trước kia.

“Đạo vô ảnh, đạo vô hình, đạo có tung, đạo có tích...”

“Đạo vô biên, đạo vô tận, đạo vi vạn vật, vạn vật vi đạo...”

Giang Thái Huyền: “...”

Con mẹ nó ta nghe không hiểu, ngươi cứ để nâng cao thực lực như mấy lần trước là được rồi, biết vậy đã chọn giảng đạo ở Hỗn Độn rồi.