← Quay lại trang sách

Chương 1614 Chỉ còn lại một

Không chỉ có Giang Thái Huyền sửng sốt, mà mấy người khác cũng đồng loạt ngạc nhiên, trước đây bọn họ đã nghe mấy câu này không ít lần nhưng lại chẳng có cảm giác gì, hiện tại phối hợp với thần văn đại đạo lại như ngộ được nhiều điều, song lại vẫn có cảm giác bối rối khó hiểu.

Ai cũng biết nói đạo lý, nhưng người thật sự hiểu được chúng lại ít vô cùng.

Cả Thần giới dần chìm đắm trong đạo âm hiền hậu, bên dưới đạo văn, ai ai cũng có thể nghe thấy Hồng Quân Đạo Tổ đang giảng đạo, và nhìn thấy thần văn đại đạo xuất hiện.

Dù là tu tiên, tu Phật, hay là tu võ thì đều là người đang tu đạo, cầu đạo.

Cái gọi là đạo cảnh, chính là bước vào đạo, cảm ngộ cảnh giới, nhưng thật chất vẫn cách quá trình chứng đạo rất xa, chỉ có Thánh Nhân mới có thể làm được.

Chứng đạo, dù là Thánh Nhân hay Thánh Đạo chí tôn thì cũng chỉ là chứng minh đạo quả, chứng minh đạo của bản thân.

Tu đạo, cũng là tu quá trình cầu chứng đạo, đương nhiên không phải là để chứng minh sự tồn tại của đạo, mà là chứng minh đạo của mình!

Tuy con đường mà hai thế giới này chọn có chỗ khác biệt, nhưng đến cuối cùng, ngàn vạn đại đạo cũng sẽ quy về đại đạo, truy tìm tung tích của đạo.

Chẳng hạn như tiên phật thần đạo thời Hồng Hoang, năng lượng đến từ hương hỏa rất mạnh, tuy rằng thần minh của thế giới này cũng có thể mượn dùng năng lượng hương hỏa, nhưng căn cơ của họ vẫn chỉ là bản thân, trong số các thần minh cường đại, hầu như không có ai mở rộng tín ngưỡng của bản thân.

Cho dù khi dùng tín ngưỡng để thành Thần có tộc độ rất nhanh, nhưng một khi tín ngưỡng sụp đổ cũng tức là ngã xuống thần đàn, còn khi tu luyện mà thành, thì đó lại chính là đạo quả của riêng bản thân, không ai có thể cướp đoạt.

Lần này Hồng Quân giảng đạo không lâu lắm, chỉ kéo dài vài canh giờ, nếu giống như thời Hồng Hoang, mỗi lần giảng đạo là cả ngàn năm thì chắc Giang Thái Huyền sẽ treo lão lên cây mất.

Giảng đạo kết thúc, lúc này Hồng Quân mới truyền thụ pháp môn thành Thánh: “Thế giới này phù hợp với cách thức dựa vào chính xác thịt để thành Thánh, đương nhiên, chắc chắn các ngươi không đủ sức để thật sự trở thành Thánh bằng cách này, nên chỉ có thể dùng mánh lới, trở thành ngụy Ma Thần.”

“Xin hỏi Đạo Tổ? Ngụy Ma Thần là sao? Và làm thế nào để thành Thánh bằng xác thịt?” Nhóm Long Đế vội hỏi.

“Thành Thánh bằng xác thịt, điều các ngươi khát cầu chính là chân Thánh, không yếu hơn Thánh Nhân thật sự, cũng chính là Thánh Đạo chí tôn mà các ngươi biết.” Hồng Quân vuốt râu, chậm rãi lên tiếng: “Quá trình tu hành võ đạo, đại đa số đều là cường hóa bản thân, ngưng tụ đạo văn, mà bản thân các ngươi khi so với Ma Thần Hỗn Độn lại kém hơn rất nhiều.”

“Chẳng lẽ lại ăn Hỗn Độn đan?” Các võ giả bĩu môi, nếu phải ăn Hỗn Độn đan thì khỏi nói nữa, bọn ta mua không nổi, cũng chỉ có ông chủ lớn như tràng chủ mới có thể ăn Hỗn Độn đan để sánh ngang với Ma Thần Hỗn Độn.

“Đấy là đường tắt, còn pháp môn bổn tọa sáng tạo lần này có thể giúp các ngươi dùng thần văn Ma Thần tẩy luyện thể phách, sau đó lại dùng thể phách để tích lũy vô hạn thần lực.” Hồng Quân bình tĩnh nói tiếp: “Có điều lĩnh ngộ không đủ, còn cần phải có đủ năng lượng, tiếp nhận thánh đạo, bằng không sẽ thân tử đạo tiêu.”

Ở thời kỳ Hồng Hoang, khi thực hiện trảm tam thi đều phải dựa vào bảo vật, bảo vật càng tốt, tiềm lực tam thi càng cao, tam thi này còn chẳng phải là vật chứa năng lượng hay sao? Cuối cùng tam thi hợp nhất, sở hữu tiên lực vô thượng mới có thể tiếp nhận nổi thánh đạo, chứng đạo thành Thánh.

“Ma Thần văn? Bọn ta đi đâu tìm Ma Thần văn?” Võ giả ngơ ngác, bọn họ đâu có thứ này đâu.

“Có.” Nhóm Ma Bằng lên tiếng, tiếp đó cười khổ nói: “Trước đây trong trận chiến Đạo Đình, có rất nhiều Ma Thần giáp, chẳng qua...”

“Không cần lo lắng.” Hồng Quân phất tay, một bia đá xuất hiện, bên trên có khắc vô số thần văn: “Đây chính là văn lộ Ma Thần, chút nữa bổn tọa sẽ để nó ở cổ thôn, các ngươi đều có thể tham ngộ.”

Nếu đã quyết định sáng tạo ra pháp môn mới, đương nhiên Hồng Quân cũng đã chuẩn bị đầy đủ, lão đã sớm ghi chép lại những Ma Thần văn này.

“Ngô cũng sẽ khắc văn lộ của bản thân lên đó.” Sương nói.

“Tốt lắm.” Hồng Quân vuốt râu: “Các ngươi cũng có thể ngưng tụ thần văn của mình, không ngừng dùng thần lực, tinh khí của bản thân để tẩy luyện, sẽ có một ngày các ngươi có thể trở nên phù hợp với yêu cầu của thánh đạo.”

“Khụ, Đạo Tổ nói đùa.” Mặt mũi của các võ giả đỏ bừng bừng, nếu có thể làm được thì bọn họ cũng không cần đến đây nghe giảng đạo, cầu pháp môn.

“Chuyện thành Thánh này, chỉ có mỗi pháp môn thôi cũng không được, mà còn cần tới Hồng Mông Tử Khí, nguồn gốc của đại đạo.” Hồng Quân nói tiếp.

“Hồng Mông Tử Khí?” Đa số các võ giả đều không biết Hồng Mông Tử Khí, nên khi nghe xong đều rất hoang mang.

“Trừ phi là dùng sức mạnh để chứng đạo, bằng không, các pháp môn còn lại đều cần tới Hồng Mông Tử Khí.” Hồng Quân thản nhiên đáp: “Hồng Mông Tử Khí chính là cơ hội thành Thánh, là nền tảng của đại đạo, các ngươi có thể hiểu là cầu nối đại đạo.”

“Xin hỏi Đạo Tổ, làm cách nào để tìm được Hồng Mông Tử Khí này?” Các võ giả vội hỏi.

“Sâu trong Hỗn Độn có mười luồng Hồng Mông Tử Khí, hiện tại xuất hiện chín Thánh Nhân, chỉ còn lại một luồng.” Hồng Quân nói.

“Chỉ còn lại một luồng?”

Nhóm võ giả ngơ ngác, bọn ta có nhiều người như thế nào, một luồng thì chia thế nào được? Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể chọn con đường chứng đạo bằng sức mạnh thôi ư? Vậy thôi đi chết luôn cho rồi, cách đó chỉ Ma Thần Hỗn Độn mới chơi nổi thôi.