← Quay lại trang sách

Chương 1615 Di dời Thần giới

“Chư vị chớ nóng vội, chờ ta nói xong, mọi người cũng không cần sốt ruột như thế.”

Giang Thái Huyền lên tiếng.

“Tràng chủ, ngài biết còn Hồng Mông Tử Khí nào khác sao?” Mọi người kinh ngạc nhìn Giang Thái Huyền.

“Không, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết có khả năng Hồng Mông Tử Khí Khí thứ mười kia chỉ là bẫy, chín Thánh Nhân ở nơi sâu trong Hỗn Độn sớm đã dùng hết chín luồng Hồng Mông Tử Khí, có thể là bọn họ cố ý tung tin này ra để dệt nên một ảo cảnh cho thế nhân.”

Giang Thái Huyền cười nói: “Ta còn một tin khác nữa, đó chính là rất nhiều đệ tử của Thánh Nhân đang truy tìm Hồng Mông Tử Khí thứ mười này, bao gồm cả tiểu đồ đệ của Thánh Nhân Đạo Đình Chu Thiên - Thạch Văn, nếu không có bọn ta, hắn cũng sẽ tới đó tranh giành một phen.”

“Tràng chủ, chuyện này...”

Sắc mặt của các võ giả rất khó coi, Giang Thái Huyền trầm ngâm nói: “Cho nên các ngươi không cần sốt ruột, chẳng có hy vọng nào đâu.”

“...”

Tràng chủ, chừng nào ngươi mới nói được mấy câu hay ho hơn vậy? Có thể cho bọn ta một chút ảo tưởng được không, thật muốn đánh ngươi một trận!

“Được rồi, ta nói xong rồi, các ngươi cứ việc tuyệt vọng đi.” Giang Thái Huyền cười nói.

Khóe miệng Hồng Quân giần giật, tràng chủ, ngươi đả kích bọn họ vậy cũng được hả?

“Chư vị không cần rầu rĩ, những lời tràng chủ nói đều là phỏng đoán, lão đạo cảm thấy, có tám mươi phần trăm Hồng Mông Tử Khí thứ mười là thật.” Hồng Quân bình tĩnh lên tiếng.

“Đạo Tổ.” Nhóm võ giả khích động không thôi, vẫn là Đạo Tổ biết nói chuyện, bọn họ cảm động muốn khóc luôn đây này.

“Có điều...”

“...”

Đừng có bẻ lái được không? Ngươi cũng muốn đả kích bọn ta? Chúng võ giả không khỏi sụp đổ, các ngươi là Đạo Tổ đó, sao tính tình khó ưa vậy?

“Khụ, có điều Hồng Mông Tử Khí khó tìm, hơn nữa ở Hỗn Độn kia lại có thêm chín vị Thánh Nhân, các ngươi muốn lấy được nó, gần như là chuyện bất khả thi.” Hồng Quân lên tiếng: “Chín Thánh Nhân, còn sót lại một Hồng Mông Tử Khí, rất có thể là câu chuyện do bọn họ bịa ra để chơi đùa chúng sinh, nên nhớ bọn họ có liên quan tới Đạo Đình.”

“Chết tiệt, bốn tên Đạo Đình khốn kiếp kia thao túng bọn ta nhiều năm như vậy, bây giờ còn dập tắt hy vọng thành Thánh của bọn ta!” Võ giả phẫn nộ.

Bốn sư huynh đệ Tràn Văn ngồi gần cuối tức giận nói: “Bốn tên Thánh Đạo chí tôn đó lo chúng ta sẽ uy hiếp tới bọn chúng nên đã chặt đứt tiền đồ của chúng ta.”

Mấy võ giả đảo trắng mắt, bốn người các ngươi cũng không phải hạng tốt lành gì.

“Ầy.” Tiểu sư đệ Thạch Văn thở dài.

“Thạch Văn, ngươi không cần thở dài, con đường thành Thánh của ngươi cũng đã bị chặt đứt, dù có lấy được Hồng Mông Tử Khí, ngươi cũng không thể thành Thánh.” Giang Thái Huyền liếc mắt nhìn hắn: “Chính tay sư tôn của ngươi làm đó.”

Thạch Văn: “...”

“Đạo Tổ, bọn ta có đạo tràng, còn có thể mời ngài ra tay, nếu sâu trong Hỗn Độn thật sự có Hồng Mông Tử Khí thì ai có thể giành lại bọn ta?” Long Đế lên tiếng, cung kính nói: “Xin Đạo Tổ mang bọn ta đến đó.”

“Không sai, chúng ta có thể mời Đạo Tổ ra tay, chín Thánh Nhân kia là cái thá gì?” Hai mắt các võ giả sáng rỡ, hoàn toàn không cần sợ, chỉ cần có tiền, tiêu diệt cả chín người này cũng được!

“Đúng lúc bổn tọa cũng muốn tới đó.” Hồng Quân Đạo Tổ thờ ơ: “Giảm giá cho các ngươi, một ngàn vạn, bổn tọa sẽ dời Thần giới qua đó.”

“Dời Thần giới qua?” Nhóm võ giả sửng sốt, không khỏi nghĩ thầm trong đầu, đây là thế giới đó, vậy mà cũng dời được?

“Ngô sẽ thuê, ai muốn tới nơi sâu trong Hỗn Độn thì lập tức tiến vào Thần giới, tới lúc đó sẽ lấy Thần giới làm gốc, phát triển dần ra ngoài.” Thiên Đạo thình lình lên tiếng.

“Đạo Tổ, bây giờ ta sẽ bảo tộc nhân tiến vào Thần giới.” Tộc đàn Hỗn Độn chấn động, đây là cơ hội di dời cả một thế giới, nếu để bọn họ tự đến đó thì phải đi tới bao giờ?

“Tới cổ thôn tập hợp, bổn tọa sẽ dời cổ thôn đi.” Hồng Quân nói.

Các lão tổ của tộc đàn trong Hỗn Độn vội vàng lao ra ngoài rồi liên lạc với tộc nhân, bảo bọn họ tiến về cổ thôn để cùng dịch chuyển di.

“Tràng chủ, có cần thông báo cho mấy võ giả ở Đạo Đình kia không?” Thiên Đạo hỏi.

Đạo Đình bị hủy, tuy có một số võ giả đã tới cổ thôn nhưng cũng có không ít người đã trực tiếp rời đi, không rõ tung tích.

Giang Thái Huyền lắc đầu: “Kệ bọn họ đi.”

Hiện tại thời gian cấp bách, quỷ mới biết mấy võ giả kia chạy đi đâu, vả lại mấy người đó cũng không đi chung với nhau, chờ tìm được bọn họ thì không biết đã tốn bao nhiêu thời gian rồi, hoàn toàn không đáng chút nào.

“Đợt này xem như lỗ rồi.” Giang Thái Huyền bĩu môi, đương nhiên hắn cũng chỉ nói ngoài miệng như thế thôi, đợi khi tới nơi sâu trong Hỗn Độn, hắn còn phải hy vọng mấy tên kia sốt sắng một tí.

“Trần Văn, năm người các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, rất có thể sẽ đụng độ với sư tôn các ngươi, đừng chết đấy.” Giang Thái Huyền nhìn sang năm sư huynh đệ Trần Văn.

“Tràng, tràng chủ, bọn ta còn nợ hai ngàn vạn, ngài, ngài sẽ không để bọn ta chết đâu, đúng chứ?” Năm người hốt hoảng hỏi.

“Yên tâm, trừ phi các ngươi chết hết, bằng không tuyệt đối sẽ không bỏ qua hai ngàn vạn này.” Giang Thái Huyền híp mắt cười: “Các ngươi có thể tự sát, ta không để tâm tới hai ngàn vạn này.”

Ngươi không để ý, bọn ta để ý!

Năm người Trần Văn hiểu rõ, bọn họ chắc chắn phải chịu khoản nợ này, cho dù Trần Văn có chết thì bốn người khác cũng phải trả, còn về chuyện chết vì hai ngàn vạn ấy hả? Bọn họ không có ngu, bọn họ còn muốn chứng đạo thành Thánh!

Chẳng bao lâu sau các tộc đàn đã tập hợp đầy đủ, Hồng Quân bước vào Hỗn Độn, dùng đại thần thông thu các tộc lại, còn Thiên Đạo thì đã dọn ra một cái sân để mấy người này đật chân.