← Quay lại trang sách

Chương 1624 Người hữu duyên

Ông

Thiên thạch trong lòng đột nhiên nóng rực, hơi phát ra kỳ quang đánh thức Huyền Húc, hắn mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Mộng Tuyền đang nhìn mình thì không khỏi chắp tay tạ lỗi, sau đó cầm Thiên thạch lên, lén lút kiểm tra tin tức.

“Người có duyên, Mộng Tuyền thánh nữ.”

Huyền Húc: “…”

Đừng đùa chứ, thánh nữ của Tam Thiên Thế Giới mà lại chịu cùng ta tới tây thiên thỉnh kinh à?

Nghĩ tới đây, Huyền Húc bèn nhìn Mộng Tuyền với ánh mắt kỳ lạ, Mộng Tuyền nhíu mày, hơi không vui, nhưng hiện tại đang giảng đạo, nên nàng không thể dừng lại, chỉ đành nén giận tiếp tục giảng đạo.

Bây giờ Huyền Húc không có tâm trạng nào để nghe giảng đạo, hiện tại hắn chỉ nghĩ phải làm thế nào mới có thể lừa vị thánh nữ này đến tây thiên thỉnh kinh với hắn.

Trong lúc Huyền Húc trầm tư, thời gian trôi qua rất nhanh chóng, Mộng Tuyền nói xong, mỉm cười: “Tu vi Mộng Tuyền hạn hẹp, khiến các vị chê cười.”

“Nào có, tu vi thánh nữ cao thâm, độ lĩnh ngộ võ đạo của thánh nữ, bọn ta khó mà theo kịp.” Chúng võ giả sôi nổi lên tiếng, có người thì nịnh nọt, nhưng có người thì quả thật không bằng.

“Chư vị quá lời ban nãy giảng đạo, Huyền Húc huynh ngay cả nghe cũng không nghe, hẳn là cho rằng võ đạo của Mộng Tuyền nông cạn, nghe không lọt lỗ tai.” Mộng Tuyền lạnh nhạt đáp.

Huyền Húc ngây người, má nó, là Thiên thạch có động tĩnh, ngươi nói mấy câu này là có ý gì, thế chẳng phải châm ngòi cho ta với mấy võ giả ở đây à?

“Cái gì? Huyền Húc, lẽ nào võ đạo của ngươi đã tinh thâm tới mức này rồi? Sắp đột phá Thánh Nhân rồi sao?” Có võ giả hỏi.

“Quả thật võ đạo Huyền Húc tinh thâm, không lâu trước đây cũng nhờ Huyền Húc sư đệ nhường ta, bại trong ba chiêu để tặng ta một gốc cửu phẩm bạch liên.” Huyền Thanh ở bên cạnh cười lạnh.

“Thì ra Huyền Húc đạo hữu mạnh như vậy, không biết ta phải tiếp mấy chiêu mới có thể nhận được một gốc bạch liên cửu phẩm?” Các võ giả giễu cợt.

“Huyền Húc sư huynh, ngươi đó, làm dáng một chút cũng được mà.” Huyền Dương truyền âm.

“Chi bằng nghe Huyền Húc sư huynh giảng giải, cũng có thể giúp Mộng Tuyền hiểu rõ đạo của mình yếu kém đến đâu, thế nào?” Mộng Tuyền lên tiếng, nhìn chằm chằm vào Huyền Húc.

Huyền Húc thầm thở dài, một đám người luận đạo, tuy rằng bản thân hắn làm như thế cũng là vì bị Thiên thạch ảnh hưởng, nhưng quả thật có hơi khiến Mộng Tuyền mất mặt.

Nhìn nhõm võ giả trước mặt, có người là sư huynh đệ đồng môn của hắn, cũng có người là đệ tử tông môn khác, trong lòng Huyền Húc thầm cảm thấy khinh thường, hắn chậm rãi đứng lên, ngự không mở miệng: “Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất thiên đường.”

“Thiên nói: nhất hoa nhất thế giới, nhất mộc nhất phù sanh, nhất thảo nhất thiên đường, nhất diệp nhất càn khôn, nhất sa nhất cực lạc, nhất phương nhất tịnh thổ, nhất tiếu nhất trần duyên, nhất niệm nhất thanh tĩnh.”

“Tam thiên đại thiên thế giới, tất cả cây cỏ rừng rậm, lúa mạ trúc vĩ, sơn thạch cát bụi, nhất vật nhất số, tác nhất hằng hà, nhất hằng hà sa, nhất sa nhất thế, tại trong nhất thế, nhất trần nhất kiếp, tại trong nhất kiếp, sở tích trần số, tẫn sung vi kiếp.” (*)

(*) Tạm dịch nghĩa: Mỗi một ngọn cỏ, cây cối, núi non, đất đá trong ba ngàn đại thế giới đều hóa thành một con sông Hằng, cát ở mỗi con sông là một thế giới, mỗi một hạt bụi bên trong thế giới đó là một đại kiếp, mà mỗi một hạt bụi bên trong đại kiếp đó cũng chính là đại kiếp

“...”

“Tất cả sự vật hiện tượng đều kỳ ảo như mộng, vô thường khó đoán.”

Huyền Húc bước ra một bước, ngự không giữa không trung, hắn không thèm đoái hoài tới ai khác, và cũng chẳng phản ứng tới những câu mỉa mai của Huyền Thanh và các võ giả khác.

“Đứng lại!” Huyền Thanh quát.

“To gan, đã phá hoại luận đạo, tưởng có thể rời khỏi đây dễ dàng như thế?” Những võ giả khác cũng phẫn nộ lên tiếng.

Mộng Huyền kinh ngạc nhìn Huyền Húc, trong mắt như có sở ngộ, nàng vội vàng mở miệng: “Đứng lại.”

“Tâm nhược () an, bộ bộ sinh liên, tâm thanh mọi điều minh, tâm trọc (*) mọi điều ám.”

(*) Nhược: nếu

(**) Trọc: vẩn đục

Huyền Húc quay đầu mỉm cười, bất chợt dưới chân hiện lên cửu phẩm kim liên, mỗi một bước đều sinh ra một đóa kim liên, bộ bộ sinh liên.

Huyền Thanh ngạc nhiên, đóa sen kia dường như có linh tính, uy năng cũng cực kỳ cường đại, chẳng lẽ là chí bảo?

“Xin chờ đã.” Mộng Tuyền lên tiếng, cung kính hành lễ: “Mộng Tuyền thụ giáo, chẳng hay có thể xin Huyền Húc sư huynh chỉ điểm đôi điều chăng.”

Huyền Húc ngồi xếp bằng trên đài sen, phất tay nhìn thoáng qua rồi mỉm cười: “Vô lượng thiên tôn.”

Vừa dứt lời, ba cánh hoa sen bay thẳng vào tay Mộng Tuyền, Huyền Húc tỏ vẻ cao thâm khó đoán, sau đó phá không rời đi.

Mộng Huyền nhìn cánh hoa, bật cười thành tiếng: “Ngô phải đi tìm đạo của ngô thôi, chư vị, xin lượng thứ.”

Các võ giả: “…”

Ngươi mời bọn ta tới luận đạo, con mẹ nó mới bắt đầu mà đã tự mình chạy trước rồi? Rốt cuộc mấy câu Huyền Húc nói ban nãy có nghĩa là gì, sao tự dưng lại thành đạo của ngươi? Ngươi còn đuổi theo nữa?

Vậy đại hội luận đạo này có còn tiếp tục không?

Huyền Húc trở về ngọn núi nọ, nơi này đã trở thành chỗ dừng chân chủ yếu của hắn, nhìn Mộng Tuyền vừa theo tới đây, hắn thầm thở phào một hơi, nếu nàng không tới thì hắn chỉ có thể tìm cách khác.

“Đạo hữu.” Huyền Húc chắp tay, cười nhìn Mộng Huyền vừa xuất hiện: “Đạo hữu đuổi theo là vì chuyện gì?”

“Đạo hữu?” Mộng Tuyền kinh ngạc.

“Bằng hữu trên con đường cầu đạo, là người cùng đường.” Huyền Húc cười đáp.

“Xưng hô này quả là chuẩn xác.” Mộng Tuyền cười: “Vì sao ta lại đuổi theo, chẳng phải đạo hữu mời ta đến hay sao?”

“Ha ha, tốt lắm, không hổ là người hữu duyên, nhanh như thế đã ngộ ra được.” Huyền Húc mừng rỡ.

“Người hữu duyên?”

“Đúng, chúng ta xách tay nải lên và tới tây thiên thỉnh kinh ngay thôi.” Huyền Húc kích động lên tiếng.

Mộng Tuyền: “??”

Ngươi nói rõ ràng hơn tí đi được không, xách tay nải lên và tới tây thiên thỉnh kinh ngay thôi là cái gì? Nghe không hiểu gì hết, đạo hạnh ngươi cao thâm như thế, có thể nói dễ hiểu hơn không?