← Quay lại trang sách

Chương 1645 Tiếp tục quan sát

Ầm

Lúc này, đằng xa đột nhiên vang lên âm thanh chấn động toàn thế giới, dư âm cuồn cuộn không dứt, Chu Thiên gầm lên: “Thiên môn, các ngươi thật đê tiện!”

Lão Quân sầm mặt: “Chu Thiên, ăn nói cho cẩn thận.”

“Cẩn thận? Không ngờ Thánh Tôn Thiên môn các ngươi lại đánh lén bổn tọa, cướp mất Hồng Mông Tử Khí, đây là ý ‘lấy được Hồng Mông Tử Khí, Thiên môn ngươi sẽ đứng ra bảo vệ’ mà ngươi đã nói đó hả? Ta lại thấy là Thiên môn các ngươi thèm khát Hồng Mông Tử Khí nên mới cố ý nói như vậy để lừa người khác tới Thiên môn, âm mưu cướp lấp Hồng Mông Tử Khí, đúng là cao tay!”

Huyền Thiên Thánh Tôn tức tới mức râu tóc dựng đứng, lửa giận ngút trời.

“Huyền Vân chết rồi?” Võ giả Đạo Cảnh kinh ngạc, mấy Ma Thần trong bóng tối không lên tiếng.

“Huyền Vân chết rồi, là Thánh Tôn Thiên môn đích thân đánh lén, hòng cướp đoạt Hồng Mông Tử Khí!” Chu Thiên tức giận nói.

“Ồ.” Các võ giả lên tiếng, cực kỳ kích động: “Chết hay lắm.”

Chu Thiên: “…”

Con mẹ nó chuyện gì vậy nè?

Lão Quân chỉ lên hư không: “Nhìn cho kỹ, nếu Thiên môn ngấp nghé Hồng Mông Tử Khí, thì đã đi ngay sau khi có được nó rồi, mà hiện tại, Hồng Mông Tử Khí đã quay về chỗ này.”

Chu Thiên trợn mắt, kinh hãi nhìn hư không, rõ ràng mình đã thu Hồng Mông Tử Khí lại, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

“Cái này là giả, là thuật che mắt do Thiên môn các ngươi làm ra!” Chu Thiên lạnh lùng nói.

“Đúng, là giả, vậy Huyền Thiên tông các ngươi cách xa một chút, đừng có tranh.” Lão Quân lên tiếng cười nhạo, sau đó xoay người đi: “Lão đạo không có hứng thú cãi nhau với ngươi, Huyền Vân chết như thế nào, ngươi biết rõ hơn bất kỳ ai!”

Dứt lời, Lão Quân trực tiếp rời đi, bỏ lại Chu Thiên đang tức điên.

“Biết rõ hơn bất kỳ ai?” Nhóm võ giả sững sờ, chẳng lẽ là do Chu Thiên giết? Nhưng tại sao lại phải làm vậy? Để vu oan cho Thiên môn?

Chu Thiên bỏ đi, ánh mắt sa sầm: “Hồng Mông Tử Khí có điều kỳ lạ, không ngờ bổn tọa lại không thể khống chế nó, rõ ràng đã thu lại rồi, thế mà lại xuất hiện ở đây.”

“Mau chóng động thủ, để Hồng Mông Tử Khí tiến vào cơ thể của nhóm Thần Tiêu.” Thanh Mộng nói.

Vũ Thông gật đầu, hai tay kết ấn thi triển bí thuật, nhưng sau đó lại sầm mặt: “Hồng Mông Tử Khí thoát khỏi kiểm soát, trừ phi…”

“Không thể nào, động tĩnh của những thủ đoạn đó gây ra quá lớn, khó dám chắc sẽ không bị mấy Ma Thần kia gây phiền phức.” Thanh Mộng nhíu mày: “Ngày nào không diệt trừ hắn, ngày đó cấm chế sẽ không biến mất, tất cả những chuyện này sẽ không kết thúc.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Thiên môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua Hồng Mông Tử Khí.” Sắc mặt m Dương lạnh lẽo.

“Chúng ta không nhúng tay nữa, xem xem bọn chúng có bản lĩnh lấy nó hay không.” Vũ Thông bình tĩnh.

“Nhưng nếu lại lọt vào tay đệ tử của chúng ta thì sao? Cũng đâu thể giết hết đệ tử, hoặc bảo bọn chúng trả lại.” Chu Thiên lạnh lùng nói: “Chuyện ở Hỗn Độn, bổn tọa vẫn nhớ như in, mấy tên đó chỉ biết lợi dụng đệ tử của chúng ta.”

“Phản bội, gia nhập Thiên môn, dù sao nhóm đệ tử đã chết, không thể thành Thánh, Thiên môn cũng sẽ không thật sự bảo vệ chúng, chỉ là lấy Hồng Mông Tử Khí để người khác thành Thánh.” Vũ Thông nói: “Chỉ cần xác định được kẻ đó là ai, cho dù hắn có thành Thánh hay không, đều phải trực tiến giết chết.”

“Thông báo cho mấy Ma Thần kia chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể vây công Thiên môn, tới lúc đó Hồng Mông Tử Khí sẽ thuộc về bọn chúng, chúng ta chỉ cần Thiên môn bị tiêu diệt.” Vũ Thông lên tiếng: “Sau khi xác định được thân phận, thì lấy vật kia ra làm mồi nhử, để tên đó chịu chết.”

“Được.” Ba người gật đầu: “Là bọn ta nghĩ quá phức tạp.”

Bọn họ quyết định không nhúng tay vào nữa, Ma Thần đang quan sát trong bóng tỗi vẫn không rời đi, mà tiếp tục quan sát tình hình.

Ở Đại Hoang Loạn Địa, Huyền Húc phất tay chém vỡ một ngọn núi, xây dựng thần đàn, thần âm vang vọng Đại Hoang Loạn Địa: “Chư vị, muốn có được Hồng Mông Tử Khí cũng cần phải có năng lực tự vệ, nếu gia nhập Phong Thần Bảng, hà tất phải lo lắng không giữ được Hồng Mông Tử Khí?”

“Bần đạo không đành lòng nhìn chư vị tàn sát lẫn nhau, nay nguyện phổ độ chúng sinh, độ thế nhân thoát khỏi bể khổ, nhận được vị trí tổ thần.”

“Nói cũng có lý.” Nhóm võ giả ngây người, bọn họ đã truy đuổi rất lâu, nhưng Hồng Mông Tử Khí vẫn không chọn chủ, cho dù có chạm tới thì cũng nó cũng sẽ đi xuyên qua cơ thể, hoàn toàn không bắt được.

“Vị trí tổ thần không có xung đột gì với Hồng Mông Tử Khí cả, nếu các vị có thể giành được vị trí tổ thần, tới lúc đó, sau khi giành được Hồng Mông Tử Khí và thành Thánh thì cũng có thể rời khỏi Phong Thần Bảng, tiêu dao tự tại.” Huyền Húc nói tiếp.

“Vậy là thế nào để trở thành người có duyên? Ngươi nói rõ đi chứ.” Có võ giả hỏi.

“Phải có thiên căn, thiên căn chính là người xem chúng sinh bình đẳng, công tư, lĩnh ngộ được cống hiến.” Huyền Húc ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, phong thầnh bảng trên đầu lóe sáng hào quang.

“Cũng như Hồng Mông Tử Khí, nếu có duyên, không cần các ngươi tranh, nó cũng sẽ chủ động chọn chủ như đã chọn Huyền Vân, vị trí tổ thần cũng thế.” Thần Tiêu mở miệng.

Lúc này, bọn họ ai ai cũng muốn có được vị trí tổ thần, bởi vì chính bọn họ cũng không được Hồng Mông Tử Khí nhận chủ.

“Hồng Mông Tử Khí ở chỗ này cũng không biết chạy, khi nào các ngươi cảm thấy có huyên thì có thể tiến lên thử xem sao, hà tất phải đánh đánh giết giết?” Huyền Húc cười nói: “Nếu thật sự phải đánh, thì tại sao không cầu vị trí chánh thần, có thể vô địch dưới cấp Thánh Tôn, Thánh Tôn không ra mặt, ai có thể thắng được các ngươi?”

“Thiên môn chú trọng chúng sinh bình đẳng, chủ vị không cần đánh đánh giết giết, lại đây xếp thành một hàng, đừng dọa sợ Hồng Mông Tử Khí, từng người thử một lần.” Phệ Thần bước tới ngọn núi có chưa Hồng Mông Tử Khí: “Với thần vật như Hồng Mông Tử Khí, chúng ta phải bình tĩnh cảm nhận.”

Dứt lời, Phệ Thần đánh vào ngọn núi, tiếp xúc với Hồng Mông Tử Khí, tuy rằng không được nó nhận chủ, nhưng Hồng Mông Tử Khí cũng không chạy mất.