BÁU VẬT CỦA CÁC THẦN
Vợ của Thor là nữ thần Sif xinh đẹp. Nàng thuộc tộc Aesir. Thor yêu nàng vì bản thân nàng, vì cặp mắt xanh và làn da trắng của nàng, vì đôi môi đỏ và nụ cười của nàng, và chàng yêu cả mái tóc dài óng ả của nàng, mái tóc có màu như một cánh đồng lúa mạch vào cuối hạ.
.
Thor thức giấc và nhìn chằm chằm nàng Sif đang ngủ. Chàng gãi chòm râu. Rồi chàng đưa một bàn tay to tướng ra khẽ lay vợ mình. “Chuyện gì đã xảy ra với nàng vậy?” chàng hỏi.
Nàng mở cặp mắt xanh thẳm như bầu trời mùa hạ ra. “Chàng nói gì thế?” nàng hỏi, rồi nàng quay đầu và tỏ vẻ bối rối. Tay nàng đưa lên cái đầu trọc nhẵn hồng hồng của nàng, khẽ chạm vào nó, rụt rè cảm nhận nó. Nàng kinh hoàng nhìn Thor.
“Tóc của em,” nàng chỉ nói được có vậy.
Thor gật đầu. “Tóc của nàng đã biến mất,” chàng nói. “Hắn đã cạo trọc đầu nàng.”
“Hắn ư?” Sif hỏi.
Thor không nói gì. Chàng đeo chiếc thắt lưng sức mạnh Megingjord vào, nó sẽ làm sức lực khổng lồ của chàng tăng gấp đôi. “Loki,” chàng nói. “Loki đã gây ra chuyện này.”
“Sao chàng lại nói vậy?” Sif nói, tay vẫn cuống cuồng sờ mó cái đầu trọc của mình, tựa hồ những ngón tay run rẩy của nàng có thể làm tóc mọc trở lại.
“Bởi vì,” Thor đáp, “mỗi khi có chuyện gì không ổn thì điều đầu tiên ta nghĩ đến là, đó là lỗi của Loki. Như thế đỡ tốn thời gian hơn.”
Thor thấy cửa của Loki đã khóa, nên chàng đẩy tới, khiến cánh cửa vỡ vụn. Chàng xách Loki lên và chỉ hỏi một câu, “Tại sao?”
“Tại sao cái gì cơ?” Mặt Loki có cái vẻ ngây thơ không chê vào đâu được.
“Tóc của Sif. Mái tóc vàng của vợ ta. Mái tóc đẹp đến thế. Tại sao ngươi lại cạo nó đi?”
Hàng trăm biểu cảm khác nhau đuổi nhau hiện lên trên mặt Loki: ranh mãnh và xảo quyệt, hung hăng và bối rối. Thor lắc mạnh Loki. Loki nhìn xuống và cố hết sức để tỏ ra hổ thẹn. “Vì tôi nghĩ như thế sẽ buồn cười. Tôi say mà.”
Trán Thor nhăn lại. “Mái tóc của Sif là sự huy hoàng của nàng. Người ta sẽ nghĩ rằng đầu nàng đã bị cạo để trừng phạt nàng. Rằng nàng đã làm điều gì đó không phải hoặc làm gì đó với một kẻ không xứng đáng.”
“À ừ. Đúng thế thật,” Loki nói. “Rất có thể họ sẽ nghĩ như vậy đấy. Và thật không may, vì tôi đã cạo sạch tóc nàng đến tận chân, nên nàng sẽ phải mang cái đầu trọc cho đến hết đời…”
“Không đâu.” Thor ngước lên nhìn Loki, kẻ mà chàng đang giơ cao quá đầu, với vẻ mặt như dông bão.
“Tôi e là vậy đấy. Nhưng có thể dùng mũ hoặc khăn che đi mà…”
“Nàng sẽ không phải chịu cái đầu trọc đến hết đời,” Thor nói. “Bởi vì, Loki con trai của Laufey, nếu ngươi không trả lại tóc cho nàng ngay lập tức, ta sẽ bẻ gãy từng cái xương trong cơ thể ngươi. Từng cái một. Và nếu tóc nàng không mọc lại như cũ, ta sẽ quay lại và bẻ từng cái xương trong cơ thể ngươi một lần nữa. Và lần nữa. Nếu ngày nào ta cũng làm như vậy, chẳng mấy chốc ta sẽ rất thạo việc đó đấy,” chàng nói một hồi, giọng nghe vui vẻ hơn một chút.
“Không!” Loki nói. “Tôi không thể trả lại tóc cho nàng được. Điều đó là không thể.”
“Hôm nay,” Thor ngâm ngợi, “ta có thể sẽ mất khoảng một tiếng đồng hồ để bẻ hết mọi cái xương trong cơ thể ngươi. Nhưng ta cá là nếu được luyện tập, ta có thể bẻ xong trong vòng mười lăm phút. Thử tìm hiểu xem sao, chắc cũng thú vị đấy.” Chàng bắt đầu bẻ cái xương đầu tiên.
“Người lùn!” Loki thét lên.
“Gì cơ?”
“Người lùn! Họ có thể làm được mọi thứ. Họ có thể làm một bộ tóc vàng cho Sif, một bộ tóc sẽ nối liền với da đầu nàng và mọc bình thường, một bộ tóc vàng hoàn hảo. Họ làm được đấy. Tôi thề là họ làm được.”
“Vậy thì,” Thor nói, “tốt hơn hết là ngươi hãy đến nói chuyện với họ đi.” Và chàng thả Loki từ trên cao xuống sàn.
Loki lồm cồm bò dậy và chạy vội đi trước khi Thor kịp bẻ thêm cái xương nào nữa.
Y đi đôi giày có thể giúp y chu du trên trời, và y đến Svartalfheim, nơi có xưởng của các người lùn. Y xác định những người thợ khéo tay nhất trong đám người lùn chính là ba người con trai của Ivaldi.
Loki đến lò rèn dưới lòng đất của họ. “Xin chào các con trai của Ivaldi. Ta đã hỏi thăm quanh đây, và mọi người ở đây đã nói với ta rằng hai anh em Brokk và Eitri là những thợ thủ công người lùn vĩ đại nhất mọi thời đại,” Loki nói.
“Không đúng,” một người con trai của Ivaldi nói. “Là chúng tôi mới phải. Chúng tôi mới là những người thợ vĩ đại nhất.”
“Người ta đảm bảo với ta rằng Brokk và Eitri có thể làm ra những báu vật không kém gì của các vị.”
“Dối trá!” người cao nhất trong số các con trai của Ivaldi nói. “Tôi còn chẳng tin nổi mấy tên bất tài vụng về đó trong việc đóng móng ngựa.”
Người nhỏ con nhất và thông thái nhất trong số các con trai của Ivaldi chỉ nhún vai. “Họ làm được gì thì chúng tôi cũng có thể làm tốt hơn.”
“Ta nghe nói họ đã thách thức các vị,” Loki nói. “Ba báu vật. Các thần tộc Aesir sẽ đánh giá xem ai làm ra báu vật kỳ diệu nhất. À mà nhân tiện, một trong số ba báu vật mà các vị làm ra phải là một bộ tóc. Một bộ tóc vàng hoàn hảo có thể mọc được.”
“Chúng tôi sẽ làm được.” một người con trai của Ivaldi nói. Ngay cả Loki cũng khó mà phân biệt họ với nhau.
Loki đi sang bên kia núi, đến gặp người lùn có tên là Brokk, ở xưởng rèn nơi ông ta làm việc với người em trai là Eitri. “Các con trai của Ivaldi đang làm ba báu vật để dâng tặng các thần ở Asgard,” Loki nói. “Các thần sẽ đánh giá những báu vật đó. Các con trai của Ivaldi muốn ta nói với ông rằng họ dám chắc ông và em trai Eitri của ông sẽ không thể làm được những thứ kỳ diệu như của họ. Họ gọi hai anh em ông là ‘mấy tên bất tài vụng về’.”
Brokk không ngốc chút nào. “Chuyện này nghe có vẻ mờ ám quá, Loki,” ông ta nói. “Ngài dám chắc đây không phải là mánh khóe của ngài đấy chứ? Gây chuyện giữa tôi và Eitri với các con trai của Ivaldi thì đúng là kiểu của ngài rồi.”
Loki tỏ vẻ hết sức chân thật, và nhìn y quả là chân thật đến đáng kinh ngạc. “Chuyện này chẳng liên quan gì đến ta,” y nói vẻ ngây thơ. “Ta chỉ muốn báo cho các vị biết thôi.”
“Và ngài không được gì trong chuyện này chứ?” Brokk hỏi.
“Chẳng được gì cả.”
Brokk gật đầu và ngước lên nhìn Loki. Em trai của Brokk, Eitri, là một người thợ vô cùng khéo tay, nhưng trong hai anh em thì Brokk thông minh và quyết tâm hơn. “Nếu vậy thì hai anh em tôi rất vui lòng thi tài với các con trai của Ivaldi, để các thần làm giám khảo. Bởi vì tôi tin chắc Eitri có thể rèn ra những vật tốt hơn và tinh xảo hơn mấy người con của Ivaldi. Nhưng hãy biến chuyện này thành chuyện cá nhân, Loki ạ. Được chứ?”
“Ông có ý định gì?” Loki hỏi.
“Cái đầu của ngài,” Brokk nói. “Nếu chúng tôi thắng cuộc, chúng tôi sẽ được cái đầu của ngài, Loki ạ. Trong đầu ngài có rất nhiều thứ diễn ra, và tôi dám chắc Eitri có thể biến nó thành một công cụ tuyệt vời. Một cái máy suy nghĩ chẳng hạn. Hoặc một cái nghiên mực.”
Loki vẫn mỉm cười, nhưng trong thâm tâm thì cau có. Ngày hôm nay đã bắt đầu suôn sẻ đến thế kia mà. Nhưng thôi, y chỉ việc đảm bảo Brokk và Eitri thua cuộc; các thần sẽ vẫn nhận được sáu báu vật kỳ diệu từ những người lùn, và Sif sẽ có một bộ tóc vàng như trước. Y có thể làm được. Y là Loki kia mà.
“Tất nhiên rồi,” y nói. “Cái đầu của ta không thành vấn đề.”
Phía bên kia ngọn núi, các con trai của Ivaldi đang bắt tay vào làm các báu vật của họ. Loki không lo lắng gì về họ. Nhưng y cần đảm bảo Brook và Eitri không thể, không đời nào, thắng được.
Brokk và Eitri đi vào lò rèn. Ở đó tối om, chỉ được thắp sáng bởi ánh lửa vàng rực của những cục than cháy bỏng. Eitri lấy một tấm da lợn từ trên giá xuống và đặt nó vào lò rèn. “Em đã để dành tấm da cho một dịp như thế này,” ông ta nói.
Brokk chỉ gật đầu.
“Được rồi,” Eitri nói. “Anh hãy kéo bễ đi, Brokk. Kéo liên tục vào. Em cần lò thật nóng, và em cần nó nóng liên tục, nếu không sẽ không có tác dụng. Kéo đi. Kéo đi.”
Brokk bắt đầu kéo bễ, đưa một luồng khí đẫm ôxy vào trong lòng lò rèn, đốt cho tất cả nóng lên. Ông ta đã làm việc này rất nhiều lần rồi. Eitri quan sát cho tới khi đã hài lòng rằng tất cả sẽ theo đúng ý mình.
Eitri ra ngoài lò rèn để bắt đầu tạo ra các báu vật. Khi ông ta mở cửa, một con bọ lớn màu đen bay vào. Nó không phải là ruồi trâu cũng không phải là ruồi hươu; nó to hơn cả hai loại đó. Nó bay vào và lượn một vòng quanh phòng vẻ hiểm ác.
Brokk có thể nghe thấy tiếng búa của Eitri từ bên ngoài xưởng rèn vọng vào, cùng với tiếng giũa và tiếng vặn, tiếng uốn và tiếng gõ.
Con ruồi đen to kia - nó là con ruồi to nhất, đen nhất các bạn từng thấy trên đời - đậu lên mu bàn tay Brokk.
Cả hai tay Brokk đang đặt lên ống bễ. Ông ta không dừng tay lấy một chút để xua con ruồi đi. Con ruồi đốt cho Brokk một vết thật đau lên mu bàn tay.
Brokk vẫn tiếp tục kéo bễ.
Cửa mở ra và Eitri bước vào rồi cẩn thận lấy vật vừa làm ra khỏi lò rèn. Nó có hình dạng của một con lợn rừng khổng lồ, với những cọng lông vàng lấp lánh.
“Tốt lắm,” Eitri nói. “Chỉ cần lửa nóng hơn hoặc lạnh hơn một phần nhỏ của một độ thôi thì tất cả sẽ thành công cốc hết.”
“Em cũng làm tốt lắm,” Brokk nói.
Con ruồi đen đang đậu trên một góc trần sồi máu lên vì tức tối và oán giận.
Eitri lấy một cục vàng đặt vào lò rèn. “Được rồi,” ông ta nói. “Vật tiếp theo sẽ gây ấn tượng với các thần đây. Khi nào em gọi thì hãy bắt đầu kéo bễ, và cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng đừng kéo chậm hơn, nhanh hơn hay dừng lại. Công việc này tỉ mỉ lắm.”
“Hiểu rồi,” Brokk nói.
Eitri ra ngoài và bắt đầu làm việc. Brokk đợi đến khi nghe thấy tiếng gọi của Eitri, và ông ta bắt đầu kéo bễ.
Con ruồi đen bay vòng vòng quanh phòng vẻ băn khoăn, rồi đậu lên cổ Brokk. Nó yểu điệu bước sang bên để tránh một dòng mồ hôi đang chảy xuống, vì không khí trong lò rèn rất nóng và ngột ngạt. Nó lấy hết sức bình sinh đốt thật mạnh vào cổ Brokk. Một dòng máu đỏ thắm hòa vào lớp mồ hôi trên cổ Brokk, nhưng người lùn vẫn không ngừng kéo bễ.
Eitri quay lại. Ông ta lấy một chiếc vòng tay nóng trắng từ trong lò ra. Ông ta thả nó vào cái bể làm nguội bằng đá ở bên lò để nó tắt lửa. Một luồng khói bốc lên khi chiếc vòng rơi xuống nước. Cái vòng nguội đi, nhanh chóng chuyển từ màu cam sang màu đỏ, rồi màu vàng, khi nó nguội hẳn.
“Nó có tên là Draupnir,” Eitri nói.
“Nhỏ giọt ấy à? Vòng tay mà có cái tên lạ quá,” Brokk nói.
“Với cái này thì không,” Eitri nói và giải thích cho Brokk nghe tại sao chiếc vòng này lại đặc biệt.
“Bây giờ,” Eitri nói, “có một thứ em đã có ý định làm từ rất lâu rồi. Tuyệt tác của em. Nhưng nó còn khó làm hơn cả hai thứ kia. Vì vậy anh cần phải…”
“Kéo bễ liên tục và không được dừng lại?” Brokk hỏi.
“Đúng thế,” Eitri nói. “Còn hơn cả lúc trước nữa. Không được thay đổi tốc độ, nếu không tất cả sẽ hỏng mất.” Eitri nhấc lên một thỏi gang, lớn hơn bất kỳ thỏi kim loại nào mà con ruồi đen (chính là Loki) từng thấy, và ông ta vần nó vào lò.
Ông ta ra khỏi phòng và cất tiếng gọi ra hiệu cho Brokk bắt đầu kéo bễ.
Brokk bắt đầu kéo bễ, và tiếng búa của Eitri vang lên trong khi Eitri kéo và gõ và hàn và nối.
Loki, trong hình dáng của con ruồi, quyết định không còn thời gian để làm người tinh tế nữa. Tuyệt tác của Eitri chắc hẳn sẽ gây ấn tượng với các thần, và nếu các thần thích chúng thì y sẽ mất đầu. Loki đậu vào giữa hai mắt Brokk và đốt lên mí mắt ông ta. Ông ta vẫn tiếp tục kéo bễ, mặc cho hai mắt nhức nhối. Loki đốt sâu hơn, mạnh hơn, tuyệt vọng hơn. Máu tràn ra từ mí mắt người lùn, chảy vào mắt ông ta và chảy xuống mặt, khiến ông ta không nhìn thấy gì.
Brokk nheo mắt và lắc đầu, cố xua con ruồi đi. Ông ta hất đầu sang bên. Ông ta chu miệng cố thổi bay con ruồi đi. Chẳng ích gì. Con ruồi tiếp tục đốt, và ông ta chẳng nhìn thấy gì ngoài máu. Đầu ông ta đau điếng.
Brokk đếm, và đúng lúc ống bễ được kéo xuống, ông ta liền bỏ một tay ra khỏi ống bễ và đập con ruồi, nhanh và mạnh đến nỗi Loki suýt nữa đã không kịp thoát thân. Brokk lại chộp lấy ống bễ và tiếp tục kéo.
“Đủ rồi!” Eitri gọi.
Con ruồi lảo đảo bay quanh phòng. Eitri mở cửa ra, tạo cơ hội cho con ruồi bay thoát.
Eitri nhìn anh trai mình vẻ thất vọng. Mặt Brokk bê bết máu và mồ hôi. “Em không biết ban nãy anh đang chơi trò gì nữa,” Eitri nói. “Nhưng suýt nữa thì anh đã làm hỏng hết cả. Nhiệt độ trong lò loạn cả lên vào lúc cuối. Vì vậy tác phẩm không được tuyệt diệu như em mong đợi. Chúng ta phải đợi xem sao thôi.”
Loki, trong hình dạng thật của mình, thong dong tiến vào qua cánh cửa để mở. “Sẵn sàng cho cuộc thi rồi chứ?” y hỏi.
“Brokk sẽ đến Asgard và dâng các món quà của tôi cho các thần rồi cắt đầu ngài,” Eitri nói. “Tôi thích ở lại lò rèn và làm việc hơn.”
Brokk nhìn Loki qua hai mí mắt sưng vù. “Tôi rất nóng lòng được cắt đầu ngài,” Brokk nói. “Bây giờ thì là chuyện cá nhân rồi đấy.”
IIỞ Asgard, ba vị thần ngồi trên ngai: vị Cha tối cao Odin một mắt, thần sấm Thor râu đỏ, và thần Frey đẹp trai cai quản mùa vụ. Họ sẽ làm giám khảo.
Loki đứng trước mặt họ, bên cạnh ba người con trai của Ivaldi nhìn gần giống hệt nhau.
Brokk, với chòm râu đen và vẻ mặt lầm lì, đứng một mình ở bên cạnh, những vật ông ta đem tới được che kín dưới một tấm khăn.
“Vậy,” Odin hỏi, “chúng ta sẽ đánh giá những gì đây?”
“Các báu vật,” Loki đáp. “Các con trai của Ivaldi đã làm ra các món quà để dâng lên ngài, hỡi Odin vĩ đại, cùng Thor và Frey, và Brokk với Eitri cũng vậy. Các ngài hãy quyết định vật nào trong số sáu vật này là báu vật tuyệt vời nhất. Đích thân thần sẽ giới thiệu các báu vật do các con trai của Ivaldi làm.”
Y dâng lên Odin ngọn giáo có tên là Gungnir. Đó là một ngọn giáo tuyệt đẹp, được chạm khắc những cổ tự phức tạp.
“Nó có thể xuyên thủng mọi thứ, và khi ngài ném nó đi, nó sẽ luôn tìm được mục tiêu,” Loki nói. Dù sao thì Odin cũng chỉ có một mắt, và đôi khi tầm ngắm của ngài không chuẩn lắm. “Và, cũng quan trọng không kém, nếu ta lập lời thề trên ngọn giáo này thì lời thề sẽ không bao giờ có thể bị phá vỡ.”
Odin nhấc ngọn giáo lên. “Nó rất đẹp,” ngài chỉ nói có vậy.
“Còn đây,” Loki kiêu hãnh nói, “là một bộ tóc dài vàng óng. Được làm bằng vàng thật. Nó sẽ tự bám vào da đầu người cần nó và mọc như tóc thật. Một trăm ngàn sợi vàng.”
“Ta sẽ thử xem sao,” Thor nói. “Sif, hãy lại đây.”
Sif đứng lên và bước tới trước, đầu quấn khăn. Nàng bỏ tấm khăn ra. Các thần kêu lên khi thấy cái đầu của Sif, trọc nhẵn và đỏ hồng, rồi nàng cẩn thận đặt bộ tóc vàng của những người lùn lên đầu và lắc lắc mái tóc. Các thần trông thấy bộ tóc tự bám vào da đầu nàng, và Sif đứng thẳng trước mặt họ, còn rạng rỡ và xinh đẹp hơn trước.
“Ấn tượng đấy,” Thor nói. “Tốt lắm!”
Sif hất mái tóc vàng và bước ra khỏi đại sảnh, ra ngoài ánh nắng, để khoe bộ tóc mới với các bạn của mình.
Món quà kỳ diệu cuối cùng do các con trai của Ivaldi làm rất nhỏ và gấp lại như một tấm vải. Loki đặt tấm vải này trước mặt Frey.
“Cái gì thế? Nhìn như một cái khăn quàng bằng lụa ấy,” Frey hỏi vẻ khinh thường.
“Đúng thế,” Loki đáp. “Nhưng khi giở nó ra, ngài sẽ thấy nó là một con thuyền, có tên là Skidbladnir. Nó sẽ luôn nhận được làn gió thuận, dù nó đi đâu chăng nữa. Và mặc dù nó rất lớn, con thuyền lớn nhất mà ngài tưởng tượng ra được, nó lại có thể gấp vào, như ngài thấy đây, thành một tấm vải, để ngài cho vào túi.”
Frey rất thích thú, và Loki nhẹ nhõm cả người. Đó quả là ba món quà tuyệt hảo.
Giờ thì đến lượt Brokk. Mí mắt ông ta đỏ bầm và sưng húp, còn bên cổ ông ta là một vết côn trùng đốt to tướng. Loki nghĩ Brokk có vẻ vênh váo quá mức, nhất là sau khi xem những vật kỳ diệu mà các con trai của Ivaldi đã làm.
Brokk lấy ra chiếc vòng tay bằng vàng và đặt nó trước mặt Odin đang ngồi ở ngai vàng trên cao. “Chiếc vòng này có tên là Draupnir,” Brokk nói. “Bởi vì cứ mỗi đêm thứ chín, tám chiếc vòng đẹp không kém sẽ nhỏ ra từ nó. Ngài có thể dùng chúng để tặng thưởng cho các thần, hoặc cất chúng đi để tăng của cải cho mình.”
Odin ngắm nghía chiếc vòng rồi đeo nó vào, cao trên bắp tay. Chiếc vòng tỏa ánh lấp lánh. “Nó rất đẹp,” ngài nói.
Loki nhớ là Odin cũng đã nói hệt như vậy về ngọn giáo.
Brokk đến trước mặt Frey. Ông ta giở một tấm khăn ra, để lộ ra một con lợn rừng khổng lồ có bộ lông làm bằng vàng.
“Đây là con lợn rừng mà em trai tôi đã làm cho ngài, để kéo cỗ xe của ngài,” Brokk nói. “Nó có thể lao qua bầu trời và băng qua biển, nhanh hơn cả con ngựa nhanh nhất. Không có đêm đen tối tăm nào mà bộ lông vàng của nó không thể soi sáng và giúp ngài nhìn rõ đường đi. Nó sẽ không bao giờ mệt, và không bao giờ làm ngài thất vọng. Nó có tên là Gullenbursti, con vật lông vàng.”
Frey có vẻ rất ấn tượng. Nhưng, Loki thầm nghĩ, con thuyền thần kỳ có thể gập lại được như một tấm vải cũng tuyệt diệu không kém gì một con lợn rừng bất khả chiến bại có thể tỏa sáng trong bóng tối. Cái đầu của Loki vẫn còn an toàn. Và món quà cuối cùng Brokk sắp dâng lên chính là vật mà Loki biết đã bị mình làm hỏng.
Từ bên dưới tấm vải Brokk lấy ra một cái búa và đặt nó trước mặt Thor.
Thor nhìn nó và khịt mũi.
“Cán búa ngắn quá,” chàng nói.
Brokk gật đầu. “Đúng vậy,” ông ta nói. “Đó là lỗi của tôi. Tôi là người kéo bễ. Nhưng trước khi ngài chê bai nó, xin cho phép tôi được kể ra những điểm đặc biệt của chiếc búa này. Nó có tên là Mjollnir, tức là lưỡi tầm sét. Trước hết, nó không thể bị phá hủy - dù ngài có đập nó mạnh đến đâu, chiếc búa sẽ vẫn nguyên vẹn.”
Thor tỏ vẻ quan tâm hơn. Chàng đã làm hỏng rất nhiều vũ khí trong nhiều năm qua, chủ yếu là trong khi dùng chúng đập vào các thứ.
“Nếu ngài ném cái búa đi, nó sẽ không bao giờ bay trật mục tiêu.”
Thor tỏ ra chăm chú hơn nữa. Chàng đã đánh mất nhiều vũ khí tuyệt hảo vì ném chúng vào những thứ khiến chàng ngứa mắt và ném trượt, và chàng đã phải nhìn nhiều món vũ khí mình ném biến mất ở đằng xa, không bao giờ quay lại nữa.
“Dù ngài có ném nó mạnh đến đâu hay xa đến đâu, nó sẽ luôn quay trở về với tay ngài.”
Bây giờ Thor thậm chí còn mỉm cười. Và vị thần sấm này thì chẳng mấy khi mỉm cười.
“Ngài có thể thay đổi kích cỡ của chiếc búa. Nó có thể lớn lên, và nó cũng có thể thu nhỏ lại đến mức nếu muốn ngài cất vào trong áo cũng được.”
Thor vỗ tay thích thú, và tiếng sấm ầm ầm vang vọng khắp Asgard.
“Nhưng đúng là như ngài đã nhận thấy,” Brokk buồn bã nói tiếp, “cán của chiếc búa quả là ngắn quá. Đó là lỗi của tôi. Tôi đã không giữ ống bễ thổi đủ nóng trong lúc em trai tôi, Eitri, đang rèn búa.”
“Cái cán ngắn chỉ là một vấn đề thẩm mỹ nhỏ nhặt thôi,” Thor nói. “Chiếc búa này sẽ bảo vệ chúng ta khỏi bọn khổng lồ băng. Đây quả là món quà tuyệt vời nhất ta từng thấy.”
“Nó sẽ bảo vệ Asgard. Nó sẽ bảo vệ tất cả chúng ta,” Odin nói vẻ tán thưởng.
“Nếu tôi là người khổng lồ, tôi sẽ rất sợ Thor khi anh ấy có chiếc búa này,” Frey nói.
“Vâng. Chiếc búa quả là tuyệt hảo. Nhưng Thor, còn mái tóc thì sao? Mái tóc mới vàng óng tuyệt đẹp của Sif!” Loki hỏi, thoáng vẻ tuyệt vọng.
“Gì cơ? À phải. Vợ ta có mái tóc rất đẹp,” Thor nói. “Giờ thì chỉ cho ta cách làm chiếc búa to lên và nhỏ lại như thế nào đi, Brokk.”
“Chiếc búa của Thor còn hay hơn cả ngọn giáo kỳ diệu và chiếc vòng tay tuyệt vời của ta,” Odin gật gù nói.
“Chiếc búa này vĩ đại hơn và thần kỳ hơn cả con tàu và con lợn rừng của ta,” Frey thừa nhận. “Nó sẽ bảo vệ được các thần ở Asgard.”
Các thần vỗ lưng Brokk và nói rằng ông ta và Eitri đã làm ra món quà tuyệt hảo nhất họ từng được tặng.
“Thật tốt khi được biết điều đó,” Brokk nói. Ông ta quay sang Loki. “Vậy đấy,” Brokk nói. “Tôi sẽ được cắt đầu ngài và đem nó về, con trai của Lautey ạ. Eitri sẽ rất vui. Chúng tôi sẽ biến nó thành một vật hữu dụng.”
“Ta… sẽ chuộc lại cái đầu của ta,” Loki nói. “Ta có nhiều vật báu có thể đổi cho ông.”
“Eitri và tôi đã có đủ các báu vật chúng tôi cần rồi,” Brokk nói. “Chúng tôi làm ra báu vật kia mà. Không, Loki. Tôi muốn cái đầu của ngài.”
Loki ngẫm nghĩ một lát, rồi nói, “Vậy thì ông cứ việc cắt đầu ta. Nếu ông bắt được ta.” Nói rồi Loki nhảy vọt lên không trung và chạy biến đi, cao tít trên đầu tất cả. Chỉ trong thoáng chốc y đã biến mất.
Brokk nhìn Thor. “Ngài có bắt được ngài ấy không?”
Thor nhún vai. “Thật ra ta không nên,” chàng nói. “Nhưng ta cũng rất muốn thử chiếc búa xem sao.”
Chỉ lát sau Thor đã trở lại, tay túm chặt Loki. Loki trừng mắt trong cơn giận dữ bất lực.
Người lùn Brokk lấy con dao ra. “Lại đây, Loki,” ông ta nói. “Tôi sẽ cắt đầu ngài.”
“Tất nhiên rồi,” Loki nói. “Tất nhiên là ông có thể cắt đầu ta. Nhưng - và ta xin cầu với thần Odin vĩ đại đang ngồi đây - nếu ông cắt mất một chút xíu nào của cổ ta thì ông sẽ vi phạm điều khoản trong thỏa thuận của chúng ta, vì ta hứa cho ông cái đầu và chỉ mình cái đầu của ta mà thôi.”
Odin nghiêng đầu. “Loki nói đúng,” ngài nói. “Ngươi không có quyền cắt cổ hắn.”
Brokk rất bực bội. “Nhưng tôi không thể cắt đầu ngài ấy mà không cắt cả cổ,” ông ta nói.
Loki tỏ vẻ hết sức tự đắc. “Ông thấy đấy,” y nói, “nếu người ta chịu nghĩ cho kỹ độ chính xác của từng lời họ nói, thì họ sẽ không dám đối đầu với Loki, người thông thái nhất, ranh mãnh nhất, xảo quyệt nhất, khôn ngoan nhất, đẹp trai nhất…”
Brokk thì thầm hỏi Odin điều gì đó. “Như vậy cũng công bằng” Odin đồng ý.
Brokk lấy ra một miếng da và một con dao. Ông ta quấn miếng da quanh miệng Loki. Brokk cố dùng mũi dao đục lỗ trên miếng da.
“Không có tác dụng,” Brokk nói. “Con dao của tôi không cắt được vào ngài.”
“Có thể ta đã khôn khéo sửa soạn trước để được bảo vệ khỏi các lưỡi dao,” Loki khiêm tốn nói. “Phòng khi cái trò không-được-cắt-cổ-ta không có tác dụng. Ta e là không có lưỡi dao nào chạm được vào ta cả!”
Brokk gầm ghè rồi lấy ra một cái dùi, một vật nhọn dùng trong chế tác đồ da, và ông ta đâm nó qua miếng da, đục lỗ quanh môi Loki. Rồi ông ta lấy một sợi chỉ chắc và khâu môi Loki lại với nhau.
Brokk bỏ đi, để lại Loki với cái miệng bị khâu kín mít,, không kêu ca gì được.
Với Loki, nỗi đau của việc không nói được còn lớn hơn cả nỗi đau khi bị khâu miệng vào tấm da.
Vậy là giờ các bạn đã biết rồi đấy: các thần đã nhận được các báu vật kỳ diệu nhất như vậy. Đó là lỗi của Loki. Ngay cả chiếc búa của Thor cũng là lỗi của Loki. Loki là vậy. Ta oán ghét y ngay cả khi ta biết ơn y nhất, và ta vẫn biết ơn y ngay cả khi ta ghét y nhất.