← Quay lại trang sách

NGƯỜI THỢ XÂY TÀI BA

Thor đã đi về phía Đông để đánh nhau với quỷ đá. Asgard yên bình hơn khi không có chàng, nhưng đồng thời lại không được an toàn. Đây là những ngày đầu, sau hòa ước giữa tộc Aesir và tộc Vanir, khi các thần vẫn còn đang xây dựng mái nhà cho mình và Asgard vẫn chưa được bảo vệ.

“Chúng ta không thể lúc nào cũng dựa vào Thor được,” Odin nói. “Chúng ta cần được bảo vệ. Bọn khổng lồ sẽ tới. Bọn quỷ đá sẽ tới.”

“Ngài có ý kiến gì?” Heimdall, người canh gác của các thần, hỏi.

“Một bức tường,” Odin nói. “Đủ cao để ngăn bọn khổng lồ băng. Đủ dày để cả tên quỷ đá khỏe nhất cũng không thể xuyên qua nổi.”

“Xây một bức tường như vậy,” Loki nói, “cao và dày như vậy, sẽ mất rất nhiều năm.”

Odin gật đầu đồng tình. “Nhưng dù thế,” ngài nói, “chúng ta vẫn cần một bức tường.”

Ngày hôm sau một người lạ xuất hiện ở Asgard. Hắn rất to cao, ăn mặc như một thợ rèn, và theo sau hắn là một con ngựa - một con tuấn mã khổng lồ lông xám, có cái lưng rộng.

“Tôi nghe nói các vị cần xây một bức tường,” người lạ mặt nói.

“Nói tiếp đi,” Odin nói.

“Tôi có thể xây tường cho các vị,” người lạ mặt nói. “Xây cao đến nỗi tên khổng lồ cao nhất cũng không thể trèo qua, và dày đến nỗi tên quỷ đá khỏe nhất cũng không thể xuyên qua. Tôi có thể xây một bức tường chắc chắn bằng cách đặt các viên đá chồng lên nhau, đến nỗi một con kiến cũng không bò qua nổi. Tôi sẽ xây cho các vị một bức tường có thể tồn tại đến hàng ngàn ngàn năm.”

“Xây một bức tường như vậy sẽ mất nhiều thời gian lắm,” Loki nói.

“Không hề,” người lạ mặt đáp. “Tôi sẽ xây xong trong vòng ba mùa. Ngày mai là ngày đầu tiên của mùa đông. Tôi sẽ chỉ mất một mùa đông, một mùa hè rồi một mùa đông nữa để xây xong nó.”

“Và nếu ngươi làm được việc này,” Odin nói, “đổi lại thì ngươi sẽ đòi điều gì?”

“Những gì các vị bỏ ra để trả công cho tôi rất vặt vãnh so với điều tôi đem lại cho các vị,” người kia nói. “Chỉ ba điều thôi. Trước hết, tôi muốn được cưới nữ thần Freya xinh đẹp.”

“Điều đó đâu có vặt vãnh,” Odin nói. “Và ta sẽ không ngạc nhiên nếu Freya có ý kiến riêng về việc này. Hai điều kia là gì?”

Người lạ mặt nở một nụ cười kiêu ngạo. “Nếu tôi xây được bức tường cho các vị” hắn nói, “tôi muốn cưới Freya, và tôi còn muốn có mặt trời chiếu sáng ban ngày và mặt trăng chiếu sáng ban đêm. Đây là ba thứ mà các thần sẽ trao cho tôi nếu tôi xây tường cho các vị.”

Các thần nhìn Freya. Nàng không nói gì, nhưng môi nàng mím chặt và mặt nàng tái mét vì giận dữ. Quanh cổ nàng là chiếc vòng của tộc Brising, tỏa sáng như bắc cực quang khi nó cọ vào da nàng, còn tóc nàng được quấn bằng những dải vàng cũng sáng óng gần bằng chính mái tóc của nàng.

“Hãy ra ngoài đợi,” Odin ra lệnh cho người lạ mặt. Hắn đi ra, nhưng còn hỏi xin thức ăn và nước uống cho con ngựa của mình, nó có tên là Svadilfari, có nghĩa là “kẻ lữ hành xui xẻo”.

Odin day day trán. Rồi ngài quay sang nhìn các thần.

“Thế nào?” Odin hỏi.

Các thần lập tức xôn xao.

“Trật tự!” Odin quát. “Từng người một!”

Vị nam thần và nữ thần nào cũng có ý kiến, và tất cả ý kiến của họ đều như nhau: Freya, mặt trời và mặt trăng đều quá quan trọng và quá giá trị để có thể trao cho một kẻ lạ mặt, cho dù hắn có thể xây cho họ bức tường họ cần trong vòng ba mùa.

Freya còn có một ý kiến bổ sung nữa. Nàng nghĩ rằng người kia đáng bị đánh đòn vì tội hỗn láo rồi đem tống khứ khỏi Asgard.

“Vậy là,” Odin vị Cha tối cao nói, “chúng ta đã quyết định. Chúng ta sẽ từ chối.”

Có một tiếng ho khan vang lên từ góc đại sảnh. Đó là tiếng ho hòng làm người khác chú ý, và các thần quay lại xem ai vừa ho. Đó chính là Loki, đang mỉm cười nhìn lại các thần với một ngón tay giơ lên, như thể y có điều rất quan trọng muốn tiết lộ.

“Tôi thấy cần phải chỉ ra rằng,” y nói, “các vị đang bỏ qua một điều rất lớn.”

“Ta không nghĩ rằng chúng ta đã bỏ qua bất kỳ điều gì đâu, thần hay gây chuyện kia,” Freya đanh đá nói.

“Các vị đã quên mất rằng,” y nói, “điều mà người lạ mặt này nói có thể làm được, phải xin nói thẳng, là hoàn toàn không thể. Không ai trên đời có thể xây một bức tường cao và dày như hắn miêu tả chỉ trong vòng mười tám tháng. Không người khổng lồ hay vị thần nào có thể làm được điều đó, chứ đừng nói gì đến người trần tục. Tôi sẵn sàng đem tính mạng mình ra cược đấy.”

Nghe vậy các thần đều gật gù và ậm ừ với vẻ chú ý. Tất cả ngoại trừ Freya, nàng tỏ vẻ hết sức tức tối. “Các vị là lũ ngốc,” nàng nói. “Nhất là ngươi, Loki, vì ngươi nghĩ mình thông minh.”

“Việc hắn nói hắn có thể làm,” Loki nói, “là một việc bất khả. Vì vậy tôi đề nghị điều này: chúng ta đồng ý với yêu cầu và cái giá hắn đưa ra, nhưng chúng ta phải đưa ra những điều kiện thật ngặt nghèo - hắn không được trợ giúp gì khi xây tường, và thay vì ba mùa thì hắn chỉ được xây trong vòng một mùa thôi. Nếu trong ngày đầu tiên của mùa hè mà bức tường vẫn chưa xong - và chắc chắn là nó không thể xong được - thì chúng ta sẽ không trả gì cho hắn hết.”

“Việc gì hắn phải đồng ý với những điều kiện đó?” Heimdall hỏi.

“Vậy chúng ta sẽ được lợi gì khi cuối cùng cũng không có được một bức tường?” Frey, anh trai của Freya, hỏi.

Loki cố nén sự sốt ruột. Các thần là một lũ ngốc cả hay sao? Y bắt đầu giải thích, như giải thích cho một đứa trẻ. “Tên thợ sẽ bắt đầu xây tường. Hắn sẽ không hoàn thành. Hắn sẽ quần quật trong vòng sáu tháng, không được trả công, để làm việc của một kẻ ngốc. Đến hết sáu tháng đó chúng ta sẽ đuổi hắn đi - thậm chí chúng ta còn có thể cho hắn một trận vì tội ngạo mạn nữa - và rồi chúng ta có thể dùng những gì hắn đã làm để làm nền móng cho bức tường mà chúng ta sẽ tự hoàn thành trong những năm tới. Chúng ta sẽ không sợ bị mất Freya, chứ đừng nói gì đến mặt trời hay mặt trăng.”

“Tại sao hắn lại đồng ý với việc xây xong tường chỉ trong một mùa?” Tyr, thần chiến tranh, hỏi.

“Có thể hắn sẽ không đồng ý,” Loki nói. “Nhưng hắn có vẻ kiêu căng và tự đắc, không phải loại sẽ từ chối một thử thách đâu.”

Các thần liền ậm ừ, và vỗ lưng Loki, nói rằng y quả là một kẻ láu cá và thật tốt là y láu cá nhưng lại cùng phe với họ, và giờ họ sẽ có móng tường mà không tốn gì, rồi họ tự chúc mừng nhau vì trí thông minh và tài mặc cả của mình.

Freya không nói gì. Nàng mân mê chiếc vòng cổ ánh sáng của mình, món quà của tộc Brising. Cũng chính chiếc vòng này đã bị Loki, giả dạng một con hải cẩu, ăn cắp mất trong lúc nàng đang tắm, và Heimdall cũng đã phải biến thành hải cẩu để đánh nhau với Loki giành nó về cho nàng. Nàng không tin Loki. Nàng không thích kết quả của cuộc trò chuyện này chút nào.

Các thần gọi người thợ xây vào đại sảnh.

Hắn nhìn các thần. Họ đều rất vui vẻ, mỉm cười và khẽ huých nhau. Tuy nhiên, Freya thì lại không cười.

“Thế nào?” người thợ xây hỏi.

“Ngươi đòi thời hạn ba mùa,” Loki nói. “Chúng ta sẽ chỉ cho ngươi thời hạn một mùa, duy nhất một mùa mà thôi. Ngày mai là ngày đầu tiên của mùa đông. Nếu đến ngày đầu tiên của mùa hè mà ngươi chưa xây xong bức tường thì ngươi sẽ phải rời khỏi đây mà không được trả công. Nhưng nếu ngươi đã xây xong bức tường, cao, dày và chắc chắn đúng như chúng ta đã thỏa thuận, thì ngươi sẽ nhận được tất cả những thứ ngươi yêu cầu: mặt trăng, mặt trời và nàng Freya xinh đẹp. Ngươi sẽ không được nhờ ai giúp đỡ khi xây tường; ngươi phải xây nó một mình.”

Người lạ mặt không nói gì hồi lâu. Hắn nhìn ra xa như đang cân nhắc những lời nói và điều kiện của Loki.

Rồi hắn nhìn các thần và nhún vai. “Các vị nói tôi không được ai giúp đỡ. Tôi muốn con ngựa của tôi, Svadiltari, giúp tôi kéo đá về đây để xây tường. Tôi tin rằng đây không phải là một yêu cầu quá đáng.”

“Đúng là không quá đáng,” Odin đồng tình, và các thần khác cũng gật đầu và nói với nhau rằng dùng ngựa để kéo đá nặng là rất chuẩn.

Họ liền cùng thề nguyện, lời thề trang nghiêm nhất, giữa các thần và người lạ mặt, để hai bên không thể bội tín. Họ đem vũ khí của mình ra thề, và họ thề trên Draupnir, chiếc vòng tay bằng vàng của Odin, và họ thề trên Gungnir, ngọn giáo của Odin, một lời thề trên Gungnir sẽ không thể bị phá bỏ.

Sáng hôm sau, khi mặt trời lên, các thần ra xem người thợ xây làm việc. Hắn nhổ lên lòng bàn tay và bắt đầu đào móng để đặt những viên đá đầu tiên.

“Hắn đào sâu thật,” Heimdall nói.

“Hắn đào nhanh thật,” Frey, anh trai của Freya, nói.

“Ờ, phải rồi, tất nhiên là hắn đào móng đại tài,” Loki miễn cưỡng nói. “Nhưng thử tưởng tượng xem hắn sẽ phải kéo bao nhiêu tảng đá từ núi về đây. Đào móng là một chuyện. Kéo đá suốt bao nhiêu dặm đường mà không được ai giúp đỡ, rồi đặt chúng lên, từng viên một, chắc chắn đến nỗi một con kiến cũng không chui lọt, cao hơn cả tên khổng lồ cao nhất, để xây thành một bức tường, đó lại là chuyện khác hẳn.”

Freya nhìn Loki vẻ phẫn nộ, nhưng nàng không nói gì.

Khi mặt trời lặn, người thợ lên lưng ngựa và đi về phía rặng núi để kéo những tảng đá đầu tiên. Con ngựa kéo theo một cỗ xe rỗng không để chứa đá, một cỗ xe thấp mà nó kéo đi trên nền đất mềm. Các thần nhìn họ ra đi. Mặt trăng mọc cao và tỏa ánh sáng nhàn nhạt hên nền trời đầu đông.

“Phải một tuần nữa hắn mới quay về,” Loki nói. “Tôi tò mò muốn biết con ngựa ấy kéo được bao nhiêu đá. Nhìn nó có vẻ khỏe đấy.”

Các thần quay về đại sảnh dự tiệc và cười đùa hết sức vui vẻ, nhưng Freya không cười.

Trước lúc bình minh trời đổ tuyết, một lớp tuyết mỏng nhẹ, báo trước những đợt tuyết dày sẽ đến sau trong mùa đông.

Heimdall, người thấy được mọi thứ đang tới gần Asgard và không bao giờ bỏ sót điều gì, đánh thức các thần trong bóng tối. Họ họp mặt bên cái móng mà người lạ mặt đã đào ngày hôm trước. Trong ánh bình minh đang rạng họ thấy người thợ xây, đi bên cạnh con ngựa, đang tiến về phía họ.

Con ngựa đang đều đặn kéo một đống đá hoa cương lớn, nặng đến nỗi cỗ xe để lại những vết lún sâu trên nền đất đen.

Khi người kia nhìn thấy các thần, hắn đưa tay lên vẫy và vui vẻ cất lời chào buổi sáng. Hắn chỉ vào mặt trời đang mọc và nháy mắt với các thần. Rồi hắn tháo ngựa ra khỏi đống đá và cho nó gặm cỏ trong lúc hắn bắt đầu vác tảng đá đầu tiên tới chỗ cái móng hắn đã đào sẵn để đặt đá vào.

“Con ngựa đó khỏe thật,” Balder, người đẹp nhất trong số các thần Aesir, nói. “Không con ngựa thường nào có thể kéo những tảng đá nặng như vậy.”

“Nó khỏe hơn chúng ta tưởng tượng,” Kvasir thông thái nói.

“À,” Loki đáp. “Con ngựa sẽ sớm kiệt sức thôi. Hôm nay mới là ngày làm việc đầu tiên của nó. Nó sẽ không thể kéo nhiều tảng đá như vậy hằng đêm được. Và mùa đông đang đến. Tuyết sẽ rơi rất dày và sâu, bão tuyết sẽ bao phủ tất cả, và đường lên núi sẽ rất khó. Không có gì phải lo cả. Tất cả vẫn đang diễn ra theo đúng kế hoạch.”

“Ta ghét ngươi quá thể,” Freya nói, nàng đang đứng bên cạnh Loki, mặt lầm lầm. Nàng quay về Asgard và không ở lại để quan sát người lạ mặt xây móng cho bức tường.

Mỗi đêm người thợ xây và con ngựa cùng cỗ xe trống không lại đi lên núi. Mỗi sáng họ lại quay về, con ngựa kéo theo hai mươi tảng đá hoa cương, mỗi tảng đều to hơn người cao lớn nhất.

Mỗi ngày trôi qua bức tường lại cao lên thêm, và mỗi tối nó lại lớn hơn và bề thế hơn trước đó.

Odin gọi các thần tới chầu.

“Bức tường đang cao lên rất nhanh,” ngài nói. “Và chúng ta đã thề một lời thề không thể bị phá vỡ, lời thề trên chiếc vòng và trên vũ khí, rằng nếu hắn xây xong bức tường đúng thời hạn, chúng ta sẽ cho hắn mặt trời, mặt trăng, và cho Freya xinh đẹp làm vợ hắn.”

Kvasir thông thái nói, “Không người thường nào có thể làm được điều mà người thợ xây tài tình này đang làm. Thần ngờ rằng hắn không phải người thường.”

“Một tên khổng lồ,” Odin nói. “Có lẽ vậy.”

“Giá mà Thor ở đây,” Balder thở dài.

“Thor đang bận đập lũ quỷ đá ở phía Đông,” Odin nói. “Mà dù Thor có quay về thì lời thề của chúng ta vẫn hết sức trang nghiêm và không thể bị phản bội.”

Loki cố trấn an họ. “Chúng ta đang như mấy bà già lo cuống lên chẳng vì cái gì cả. Tên thợ kia không thể xây xong bức tường vào ngày đầu mùa hè được, cho dù hắn có là tên khổng lồ hùng mạnh nhất thế gian đi chăng nữa. Điều đó là không thể.”

“Tôi ước Thor đang ở đây,” Heimdall nói. “Anh ấy sẽ biết phải làm gì.”

Tuyết rơi, nhưng lớp tuyết dày không ngăn được người thợ xây tường và cũng không làm chậm bước con ngựa Svadilfari của hắn. Con ngựa xám kéo chiếc xe chất đầy đá qua những đụn tuyết, qua các trận bão tuyết, lên những đỉnh đồi dốc rồi lại xuống những thung lũng băng giá.

Ngày đang bắt đầu dài dần.

Mỗi sáng bình minh lại hé rạng sớm hơn. Tuyết bắt đầu tan, và lớp bùn ướt lộ ra đặc quánh, thứ bùn thường dính chặt vào giày ta, làm ta không cất bước nổi.

“Con ngựa sẽ không thể kéo đá đi qua lớp bùn này được,” Loki nói. “Đá sẽ trĩu xuống, và nó sẽ bị trượt chân.”

Nhưng Svadiltari vẫn bước đều đặn, chắc chắn, dù là qua lớp bùn dày nhất, ướt nhất, và nó tiếp tục kéo đá về Asgard, mặc dù cỗ xe nặng đến nỗi nó để lại những cái rãnh sâu hoắm bên sườn đồi. Giờ người thợ xây đang kéo đá lên cao cả trăm mét rồi tự tay bê từng viên đá vào đúng chỗ.

Bùn khô dần và hoa mùa xuân bắt đầu nở vô số hoa vi hoàng màu vàng và hoa cỏ chân ngỗng trắng - còn bức tường bao quanh Asgard đã trở thành một công trình vĩ đại, oai nghiêm. Khi được xây xong nó sẽ là một bức tường vô cùng vững chắc: không người khổng lồ, không quỷ đá, không người lùn, không người trần nào có thể xuyên thủng được bức tường ấy. Và người lạ mặt vẫn tiếp tục xây tường một cách vui vẻ không gì lay chuyển nổi. Dường như hắn không thèm bận tâm đến trời mưa hay tuyết, và con ngựa của hắn cũng vậy. Sáng sáng hai thầy trò kéo đá từ trên núi về, và ngày ngày người thợ xây lại đặt những tảng đá hoa cương lên lớp đá trước.

Giờ đã là ngày cuối cùng của mùa đông, và bức tường đã gần hoàn thành.

Các thần ngồi trên ngai báu ở Asgard, và họ bàn bạc.

“Mặt trời,” Balder nói. “Chúng ta đã cho đi mặt trời.”

“Chúng ta đặt mặt trăng trên bầu trời để đánh dấu từng ngày và từng tuần trong năm” Bragi, thần thơ ca, rầu rĩ nói. “Giờ sẽ không còn mặt trăng nữa.”

“Và Freya, chúng ta sẽ làm gì khi thiếu Freya đây?” Tyr hỏi.

“Nếu tên thợ xây này đúng là người khổng lồ,” Freya nói, giọng băng giá, “thì tôi sẽ cưới hắn và theo hắn về Jotunheim, để rồi xem tôi ghét ai hơn, ghét hắn vì đã đem tôi đi hay ghét các vị vì đã trao tôi cho hắn, sẽ thú vị lắm đấy.”

“Kìa, đừng thế chứ,” Loki mở miệng, nhưng Freya ngắt lời y và nói, “Nếu tên khổng lồ này đưa tôi đi thật, cùng với mặt trời và mặt trăng, thì tôi chỉ xin các thần Asgard một điều mà thôi.”

“Freya nói đi,” Odin Cha tối cao nói, từ nãy đến giờ ngài chưa hề lên tiếng.

“Tôi muốn thấy kẻ gây ra tai họa này bị giết trước khi tôi ra đi,” Freya nói. “Tôi nghĩ như vậy mới là công bằng. Nếu tôi phải đến sống ở vùng đất của người khổng lồ băng, nếu mặt trăng và mặt trời bị ngắt xuống khỏi bầu trời và thế giới phải chìm trong bóng tối, thì mạng sống của kẻ đã dẫn chúng ta đến tình cảnh này phải bị tước đi.”

“À,” Loki nói. “Việc chia tội lỗi quả là khó khăn. Ai mà nhớ được chính xác người nào đã gợi ý điều gì? Theo tôi nhớ thì các thần đều có lỗi như nhau trong sai lầm không may này. Chúng ta đều gợi ý như vậy, chúng ta đều đồng tình với nó…”

“Chính ngươi đã gợi ý điều này,” Freya nói. “Ngươi đã thuyết phục lũ ngốc này nghe theo. Và ta sẽ chứng kiến cái chết của ngươi trước khi ta rời Asgard.”

“Chúng ta đều…” Loki mở lời, nhưng y nhìn thấy vẻ mặt các thần trong đại sảnh, và y liền im bặt.

“Loki con trai của Lautey,” Odin nói, “đây là kết quả từ lời khuyên sai trái của ngươi.”

“Và nó cũng tồi tệ không kém gì các lời khuyên khác của ngươi,” Balder nói. Loki ném cho chàng một cái nhìn tức tối.

“Chúng ta cần tên thợ xây này thua cuộc,” Odin nói. “Mà không phá bỏ lời thề. Hắn phải thất bại.”

“Tôi không biết các vị muốn tôi làm gì,” Loki nói.

“Ta không muốn ngươi làm gì hết,” Odin nói. “Nhưng nếu tên thợ xây này hoàn thành bức tường vào cuối ngày mai, thì cái chết của ngươi sẽ kéo dài, đau đớn, và hơn nữa, nó sẽ là một cái chết tồi tệ và đáng xấu hổ.”

Loki nhìn từ vị thần này sang vị thần khác, và trên mỗi khuôn mặt y đều thấy cái chết của mình, đều thấy vẻ tức tối và oán giận. Y không thấy ai tỏ ra khoan dung hay lượng thứ cả.

Đó thật sự sẽ là một cái chết tồi tệ. Nhưng y còn lựa chọn nào khác? Y có thể làm gì? Y không dám tấn công người thợ xây. Nhưng ngược lại…

Loki gật đầu. “Để đó tôi lo.”

Y ra khỏi đại sảnh, và không vị thần nào tìm cách ngăn y lại cả.

Người thợ xây đã xếp xong đống đá lên bức tường. Ngày mai, ngày đầu tiên của mùa hè, khi mặt trời lặn, hắn sẽ hoàn thành bức tường và rời Asgard cùng với phần thưởng của mình. Chỉ còn hai mươi tảng đá hoa cương nữa thôi. Hắn trèo xuống từ giàn giáo bằng gỗ thô và huýt sáo gọi con ngựa.

Svadilfari đang gặm cỏ như mọi khi ở bãi cỏ dày bên bìa rừng, cách bức tường gần nửa dặm, nhưng nó lúc nào cũng chạy đến khi nghe chủ huýt sáo.

Người thợ xây cầm những sợi thừng buộc cỗ xe lên và bắt đầu buộc nó vào con ngựa lớn màu xám của mình. Mặt trời đã xuống thấp, nhưng còn vài tiếng đồng hồ nữa mới lặn, và vầng trăng còn nhạt màu, nhưng cũng đã xuất hiện, nằm cao trên bầu trời. Chẳng mấy chốc nữa cả mặt trăng và mặt trời sẽ thuộc về hắn, một ánh sáng chói rực và một ánh sáng dịu nhẹ hơn, cùng với nữ thần Freya, người đẹp hơn cả mặt trăng hay mặt trời. Nhưng người thợ xây không muốn đếm gà trong trứng. Hắn đã làm việc rất vất vả, suốt cả mùa đông…

Hắn huýt sáo gọi con ngựa lần nữa. Lạ thật - hắn chưa bao giờ phải huýt sáo hai lần cả. Hắn có thể thấy Svadilfari, nó đang lúc lắc đầu và gần như nhảy cỡn lên giữa đám hoa dại trên cánh đồng mùa xuân. Con ngựa cứ đi tới trước một bước rồi lại lùi một bước, như thể nó ngửi thấy một mùi hấp dẫn trong bầu không khí ấm áp của đêm xuân mà không biết đó là mùi gì.

“Svadiltari!” người thợ xây gọi, và con ngựa dỏng tai lên rồi chuyển sang phi nước kiệu nhanh nhẹn băng qua đồng, tiến về phía chủ.

Người thợ xây thấy con ngựa đang chạy về phía mình, và hắn thấy hài lòng. Tiếng vó ngựa nện vang khắp cánh đồng, tăng lên nhờ tiếng vọng lại từ bức tường đá hoa cương cao vút, đến mức trong một thoáng người thợ xây tưởng có cả một đàn ngựa đang tiến về phía mình.

Không, người thợ xây thầm nghĩ, chỉ có một con ngựa thôi.

Hắn lắc đầu và nhận ra mình đã nhầm. Không phải chỉ có một con ngựa. Không phải chỉ có một tiếng vó ngựa. Có hai…

Con ngựa kia là một con ngựa cái màu hạt dẻ. Người thợ xây biết ngay nó là ngựa cái - hắn không cần phải xem giữa hai chân nó. Mọi đường nét trên người nó; từng phân trên người nó; mọi thứ ở con ngựa màu hạt dẻ đều đầy nữ tính. Svadilfari đang chạy ngang qua cánh đồng liền quay ngoắt lại, rồi chạy chậm dần, chồm lên, và hí vang.

Con ngựa cái màu hạt dẻ không để ý đến Svadilfari. Nó dừng bước, tựa hồ con tuấn mã không có đó, và cúi đầu xuống như để gặm cỏ trong lúc Svadilfari tiến lại gần, nhưng khi con tuấn mã còn cách chừng chục bước thì con ngựa cái lại vùng chạy đi, trước tiên chạy nước kiệu rồi chuyển sang phi nước đại, trong lúc con tuấn mã xám chạy theo sau nó, cố bắt lấy nó, nhưng vẫn luôn thua nó một hai sải chân, răng chìa ra cố đớp lấy mông và đuôi nó, nhưng luôn đớp trượt.

Hai con ngựa chạy ngang qua cánh đồng dưới ánh chiều tà vàng óng, con ngựa xám và con ngựa nâu, mồ hôi bóng nhẫy trên sườn chúng. Nhìn chúng như đang khiêu vũ.

Người thợ xây vỗ tay thật to, rồi huýt sáo, rồi gọi tên Svadilfari, nhưng con tuấn mã lờ hắn đi.

Người thợ xây chạy ra, định bắt con ngựa và làm nó bình tĩnh lại, nhưng con ngựa cái màu hạt dẻ như đã đoán được ý hắn, vì nó chậm lại và cọ tai cùng bờm vào bên đầu con tuấn mã, rồi lại chạy như bị sói đuổi, về phía bìa rừng. Svadilfari chạy theo nó, và trong thoáng chốc cả hai con ngựa đã biến mất vào bóng tối của khu rừng.

Người thợ xây chửi thề và khạc nhổ, rồi đợi con ngựa của mình trở ra.

Những cái bóng dài ra, nhưng Svadilfari vẫn không xuất hiện.

Người thợ xây quay lại bên cỗ xe chở đá. Hắn nhìn vào rừng. Rồi hắn nhổ vào lòng bàn tay, cầm những sợi thừng lên, và bắt đầu tự mình kéo cỗ xe qua cánh đồng cỏ và hoa dại, về phía mỏ đá trên núi.

Đến lúc bình minh hắn vẫn chưa quay lại. Mặt trời đã nằm cao trên đỉnh đầu khi người thợ xây quay về Asgard, kéo theo cỗ xe chở đá sau lưng.

Hắn chỉ có mười tảng đá trên cỗ xe, hắn chỉ kéo được có vậy, và hắn vừa kéo vừa chửi rủa những tảng đá, nhưng với mỗi cú dấn bước, hắn lại tới gần bức tường hơn.

Freya xinh đẹp đứng bên cổng, theo dõi hắn.

“Ngươi chỉ đem về mười tảng đá,” nàng nói. “Ngươi cần gấp đôi số đó để hoàn thành bức tường cho chúng ta.”

Người thợ xây không nói gì. Hắn tiếp tục kéo đống đá về phía bức tường dang dở, mặt cứng đờ như mặt nạ. Hắn không cười, không nháy mắt - không gì nữa.

“Thor sắp trở về từ phía Đông rồi,” Freya nói với hắn. “Anh ấy sẽ sớm về với chúng ta.”

Các thần Asgard ra quan sát người thợ xây trong lúc hắn kéo đá về phía bức tường. Họ đến bên Freya, đứng quanh nàng vẻ che chở.

Mới đầu họ còn im lặng quan sát, rồi họ bắt đầu cười mỉm và khúc khích, rồi bàn tán.

“Này!” Balder nói to. “Ngươi sẽ chỉ nhận được mặt trời nếu ngươi hoàn thành bức tường đó. Ngươi có nghĩ mình sẽ được đem mặt trời về nhà không?”

“Và mặt trăng nữa,” Bragi nói. “Thật tiếc là ngươi không còn con ngựa nữa. Nó đáng ra đã có thể kéo tất cả số đá ngươi cần.”

Và các thần cười phá lên.

Người thợ xây liền buông cỗ xe ra. Hắn quay lại đối mặt với các thần. “Các vị ăn gian!” hắn nói, và mặt hắn đỏ bừng lên vì mệt nhọc và giận dữ.

“Chúng ta không hề ăn gian,” Odin nói. “Không ăn gian hơn ngươi. Nếu biết ngươi là người khổng lồ, ngươi nghĩ chúng ta sẽ cho phép ngươi xây tường cho chúng ta ư?”

Người thợ xây nhấc một tảng đá lên bằng một tay và đập nó vào một tảng đá khác, làm tảng đá hoa cương vỡ ra làm đôi. Hắn quay lại đối mặt với các thần, mỗi tay cầm một nửa tảng đá, và giờ hắn bỗng cao lên đến năm, mười, mười lăm mét. Mặt hắn vặn vẹo đi; trông hắn không còn giống người lạ mặt hiền lành và điềm tĩnh đã xuất hiện ở Asgard một mùa trước nữa. Giờ mặt hắn nhìn như một vách núi đá, rúm ró và méo mó đi bởi nỗi giận dữ và căm ghét.

“Ta là người khổng lồ núi,” hắn nói. “Và lũ thần các ngươi chẳng là gì ngoài một lũ ăn gian và bội ước ghê tởm. Nếu ta vẫn còn con ngựa thì giờ ta đã xây xong bức tường rồi. Ta đã có thể chiếm được Freya xinh đẹp cùng mặt trăng và mặt trời. Và ta sẽ bỏ lại các ngươi ở đây trong bóng tối và cái lạnh, mà không có cả vẻ đẹp để giúp các ngươi vui lên.”

“Chúng ta không phản bội lời thề nào hết,” Odin nói. “Nhưng giờ thì không lời thề nào có thể bảo vệ ngươi khỏi chúng ta được nữa.”

Tên khổng lồ núi gầm lên tức tối và lao về phía các thần, mỗi tay vung lên một tảng đá hoa cương khổng lồ như một cái chùy.

Các thần đứng sang bên, và giờ tên khổng lồ mới thấy người đang đứng sau lưng họ. Một vị thần to lớn, râu đỏ, cuồn cuộn cơ bắp, tay đeo găng sắt và cầm một chiếc búa sắt mà chàng vung lên một cái. Chàng ném chiếc búa đi khi đã nhắm thẳng nó vào tên khổng lồ.

Trên bầu trời trong xanh bỗng lóe một tia chớp, kèm theo là một tiếng sấm trầm đục khi chiếc búa bay khỏi tay Thor.

Tên khổng lồ núi thấy chiếc búa lớn lên vùn vụt trong lúc nó lao vào hắn, và rồi hắn không nhìn thấy gì, không bao giờ nhìn thấy gì nữa.

Các thần tự mình hoàn thành bức tường, mặc dù họ mất rất nhiều tuần để đẽo và kéo mười tảng đá cuối cùng từ mỏ đá cao tít trên núi rồi đưa chúng về Asgard và đặt chúng vào đúng chỗ trên đỉnh cánh cổng. Chúng không được vuông vức hay vững chãi bằng những tảng đá mà người thợ xây tài tình đã tự đẽo gọt và xếp lên.

Có một số vị thần nghĩ rằng lẽ ra họ nên để tên khổng lồ xây gần xong bức tường rồi mới để cho Thor giết hắn. Thor nói chàng rất cảm kích vì các thần đã có sẵn trò tiêu khiển cho chàng khi chàng từ phía Đông trở về.

Thật kỳ lạ và không giống y chút nào, vì Loki lại không có mặt để được khen ngợi vì đã dụ được con ngựa Svadilfari đi. Không ai biết y ở đâu, mặc dù có người nói đã thấy một con ngựa cái màu hạt dẻ tuyệt đẹp trên cánh đồng dưới chân Asgard. Loki biến mất gần một năm, và khi quay về thì theo sau y là một con ngựa non màu xám.

Đó là một con ngựa non rất đẹp, mặc dù nó có tám chân thay vì bốn, và Loki đi đâu nó đều theo đó, rồi dụi đầu vào y và đối xử với Loki như thể y là mẹ nó. Mà, tất nhiên, đó chính là sự thật.

Con ngựa non lớn lên thành một con tuấn mã xám khổng lồ có tên là Sleipnir, con ngựa nhanh nhất và khỏe nhất trên đời, con ngựa có thể chạy nhanh hơn cả gió.

Loki dâng Sleipnir cho Odin, con ngựa tốt nhất với các thần cũng như với người trần.

Rất nhiều người ngưỡng mộ con ngựa của Odin, nhưng phải là một tay gan dạ thì mới dám nói đến nguồn gốc của nó trước mặt Loki, và không ai dám nhắc đến chuyện đó hai lần. Loki sẽ cố gắng hết sức để khiến cuộc đời bạn khốn đốn nếu y nghe bạn nói về chuyện y đã dụ Svadilfari chạy khỏi chủ nó và chuyện y đã cứu các thần khỏi ý tưởng sai lầm của chính y ra sao. Loki là kẻ thù dai.

Và đó là câu chuyện về việc các thần đã có được bức tường của họ.