← Quay lại trang sách

CÁC CON CỦA LOKI

Loki rất đẹp trai, và y biết vậy. Ai cũng muốn yêu mến và tin tưởng y, nhưng ngay cả lúc tốt đẹp nhất thì y cũng khó tin cậy và ích kỷ, còn vào lúc xấu xa nhất thì y xảo quyệt hoặc độc ác. Y lấy một người phụ nữ tên là Sigyn, nàng vốn rất tươi vui và xinh đẹp khi Loki tán tỉnh rồi cưới nàng làm vợ, nhưng giờ lúc nào nàng nhìn cũng như đang chờ đợi tin xấu. Nàng sinh cho y một người con trai, Narfi, ít lâu sau lại sinh một người con trai nữa, Vali.

Đôi khi Loki biến mất một thời gian dài và không quay lại, và khi ấy nhìn như Sigyn đang chờ đợi tin tức xấu nhất, nhưng rồi Loki luôn trở về với nàng, vẻ gian giảo và tội lỗi nhưng vẫn tỏ ra hết sức tự đắc.

Y bỏ đi ba lần, và ba lần y - rốt cuộc - vẫn trở về. Đến lần thứ ba Loki trở về Asgard, Odin gọi y đến chầu.

“Ta đã mơ một giấc mơ,” vị thần già một mắt thông thái nói. “Ngươi đã có con.”

“Thần có một đứa con trai, Narfi. Một thằng bé ngoan, mặc dù thần phải thừa nhận là không phải lúc nào nó cũng biết nghe lời cha, và một đứa con trai nữa, Vali, ngoan ngoãn và trầm tính hơn.”

“Không phải chúng. Ngươi có ba đứa con khác, Loki. Ngươi đã lẻn đến sống ở vùng đất của người khổng lồ băng với người phụ nữ khổng lồ tên Angrboda. Và cô ta đã sinh hạ cho ngươi ba đứa con. Ta đã thấy chúng bằng tâm nhãn của ta trong lúc ta ngủ, và nó cho ta biết chúng sẽ là những kẻ thù đáng gờm nhất của các thần trong tương lai.”

Loki không nói gì. Y cố tỏ ra hổ thẹn nhưng lại chỉ có thể tỏ vẻ hết sức hài lòng với bản thân mình.

Odin gọi các thần tới, với Tyr và Thor dẫn đầu, và ngài ra lệnh cho họ du hành tới Jotunheim, tới Vương quốc Người Khổng lồ, để đem các con của Loki về Asgard.

Các thần đi tới vùng đất của người khổng lồ, chiến đấu với vô vàn hiểm nguy, cho tới khi họ đến được pháo đài của Angrboda. Bà ta không biết họ sẽ đến, nên đã để các con chơi cùng nhau trong đại sảnh. Các thần sững sờ khi thấy các con của Loki và Angrboda, nhưng điều đó không làm họ chùn bước. Họ bắt ba đứa trẻ, trói chúng lại, và họ vác đứa lớn nhất, trói vào một thân cây thông đã bị chặt sạch cành, rồi họ bịt mõm đứa thứ hai bằng một cái rọ làm bằng cành liễu, và vòng một sợi thừng quanh cổ nó làm xích, trong khi đứa thứ ba thì đi bên cạnh họ, vẻ ủ ê ghê rợn.

Những người đi bên phải đứa con thứ ba nhìn thấy một cô bé xinh xắn, còn những người đi bên trái cố không nhìn nó, vì họ thấy một đứa bé đã chết, da thịt thối rữa đen sạm, đi bên mình.

“Anh có nhận ra điều gì không?” Thor hỏi Tyr vào ngày thứ ba trong hành trình qua vùng đất của người khổng lồ băng. Đêm đó họ dựng trại tại một khoảng rừng trống, và Tyr đang gãi cái cổ lông lá của đứa con thứ hai của Loki bằng bàn tay phải to lớn.

“Gì cơ?”

“Họ không bám theo chúng ta, đám người khổng lồ ấy. Thậm chí cả mẹ của ba sinh vật này cũng không. Cứ như thể họ muốn chúng ta đem các con của Loki đi khỏi Jotunheim vậy.”

“Toàn là chuyện vớ vẩn,” Tyr nói, nhưng khi chàng nói vậy, chàng vẫn rùng mình, mặc dù đã ngồi bên đống lửa ấm.

Sau hai ngày đi lại vất vả nữa, họ đã trở về đại sảnh của Odin.

“Đây là các con của Loki,” Tyr nói ngắn gọn.

Đứa con đầu tiên của Loki bị trói vào cây thông và giờ đã dài hơn cả cây thông nó bị trói vào. Nó tên là Jormungundr, và nó là một con mãng xà. “Nó đã dài ra rất nhiều trong những ngày chúng thần đem nó về,” Tyr nói.

Thor nói, “Hãy cẩn thận. Nó có thể phun ra thứ nọc độc đen ngòm nóng rực. Nó đã phun nọc độc vào thần, nhưng trượt. Chính vì vậy chúng thần mới trói đầu nó vào cái cây như vậy.”

“Nó là một đứa trẻ,” Odin nói. “Nó vẫn còn đang lớn. Chúng ta sẽ đưa nó tới một nơi nó không thể làm hại ai được.”

Odin đem con mãng xà tới bờ biển nằm bên ngoài mọi xứ sở, vùng biển bao quanh Midgard, và trên bờ biển đó ngài đã trả tự do cho Jormungundr, và nhìn theo trong lúc nó trườn xuống bên dưới làn sóng rồi uốn lượn bơi đi.

Odin nhìn theo nó bằng con mắt duy nhất cho tới khi nó biến mất ở đường chân trời, và ngài tự hỏi điều mình làm có đúng không. Ngài không biết. Ngài đã làm theo sự mách bảo trong giấc mơ của ngài, nhưng những giấc mơ thường chứa đựng nhiều bí mật hơn bề ngoài của chúng, dù là với vị thần thông thái nhất đi chăng nữa.

Con mãng xà sẽ lớn lên dưới làn nước xám của đại dương thế giới, lớn lên cho tới khi nó có thể quấn mình bao quanh trái đất. Người ta gọi nó là Jormungundr con mãng xà Midgard.

Odin trở về đại sảnh, và ngài ra lệnh cho con gái của Loki bước lên.

Ngài nhìn cô bé chăm chú: ở nửa mặt bên phải, má cô bé trắng hồng, mắt cô xanh lục như mắt Loki, môi cô đầy đặn và đỏ thắm; còn ở nửa mặt trên trái, da cô trương lên, nhăn nhúm, sưng phồng với những vết bầm tím của cái chết, con mắt mù lòa đã rữa ra và tái nhợt, cái miệng không có môi rúm ró căng ra bên trên hàm răng màu nâu xương sọ.

“Ngươi tên là gì, cô bé?” vị Cha tối cao hỏi.

“Tên thần là Hel,” cô đáp, “thưa Cha tối cao.”

“Ngươi là một đứa bé ngoan ngoãn đấy,” Odin nói. “Ta phải thừa nhận như vậy.”

Hel không nói gì, chỉ nhìn ngài bằng con mắt xanh độc nhất, sắc lạnh như một mảnh băng, cùng con mắt trắng bệch, mờ đục, thối rữa, đờ đẫn, và ngài thấy cô bé không sợ chút nào.

“Ngươi còn sống không?” ngài hỏi cô bé. “Hay ngươi là một cái xác?”

“Thần chỉ là chính mình, Hel, con gái của Angrboda và Loki,” cô đáp. “Nhưng thần thích người chết hơn cả. Họ giản dị, và họ tôn trọng thần. Người sống chỉ nhìn thần một cách ghê sợ.”

Odin săm soi cô bé, và ngài nhớ lại những giấc mơ của mình. Rồi Odin nói, “Đứa trẻ này sẽ cai trị đáy sâu thẳm tối nhất, và cai trị người chết trên toàn cửu giới. Nó sẽ là nữ hoàng của những sinh linh khốn khổ đã chết một cách không xứng đáng - vì bệnh tật hoặc tuổi già, vì tai nạn hoặc sinh đẻ. Những chiến binh chết trong chiến trận sẽ luôn tới đây với chúng ta ở Valhalla. Nhưng những người chết theo các cách khác sẽ là thần dân của đứa bé này, để hầu hạ nó trong bóng tối.”

Lần đầu tiên kể từ khi bị bắt khỏi mẹ mình, cô bé Hel mỉm cười bằng nửa cái miệng.

Odin dẫn Hel xuống thế giới không ánh sáng, và ngài chỉ cho cô đại sảnh mênh mông nơi cô sẽ đón chào các thần dân của mình và theo dõi cô bé đặt tên cho từng vật dụng của mình. “Thần sẽ đặt tên cho cái bát này là Khát Khao,” Hel nói. Cô cầm lên một con dao. “Đây là Nạn Đói. Và cái giường của thần sẽ có tên là Giường Bệnh.”

Vậy là đã xử lý xong hai đứa con của Loki với Angrboda. Một đứa đã xuống biển, đứa kia xuống bóng tối dưới lòng đất. Nhưng phải làm gì với đứa thứ ba đây?

Khi họ đưa đứa con thứ ba và cũng là đứa nhỏ nhất trong các con của Loki về từ vùng đất của người khổng lồ, nó chỉ nhỏ bằng một chú cún con, Tyr đã gãi cổ, gãi đầu cho nó và chơi với nó sau khi đã tháo cái rọ mõm bằng cành liễu cho nó. Nó là một con sói non, màu xám và đen, với cặp mắt màu hổ phách sẫm.

Con sói non ăn thịt sống, nhưng nó biết nói như người, nói bằng ngôn ngữ của con người và các thần, và nó rất kiêu hãnh. Con tiểu quái thú này có tên là Fenrir.

Nó cũng đang lớn lên rất nhanh. Hôm nay nó to bằng con sói thường, hôm sau nó đã to rằng con gấu, rồi to bằng một con tuần lộc khổng lồ.

Các thần đều e dè nó, tất cả trừ Tyr. Chàng vẫn chơi đùa và nô giỡn với nó, và chỉ mình chàng là cho nó ăn hằng ngày. Và mỗi ngày con sói lại ăn nhiều hơn hôm trước, và mỗi ngày nó lại lớn thêm lên, trở nên dữ dằn hơn và khỏe hơn.

Odin nhìn con sói non lớn lên với cảm giác lo sợ, vì trong giấc mơ của ngài, con sói đã có mặt vào lúc tận thế, và điều cuối cùng Odin nhìn thấy trong những giấc mơ về tương lai của ngài luôn là cặp mắt màu hoàng ngọc và hàm răng trắng sắc nhọn của Sói Fenrir.

Các thần họp bàn và quyết định họ sẽ trói Fenrir lại.

Họ làm một sợi xích và cái cùm nặng trong lò rèn của các thần, rồi họ đem cái cùm đến chỗ Fenrir.

“Đây!” các thần nói, như đang bày một trò chơi mới. “Ngươi đã lớn nhanh quá, Fenrir. Đã đến lúc thử sức ngươi rồi. Ở đây chúng ta có sợi xích và cái cùm nặng nhất. Ngươi nghĩ mình có phá vỡ được chúng không?”

“Ta nghĩ là được,” Sói Fenrir nói. “Hãy trói ta vào xem.”

Các thần quấn sợi xích khổng lồ quanh mình Fenrir và đóng cùm vào chân nó. Nó ngồi yên chờ đợi. Các thần mỉm cười với nhau trong lúc họ xích con sói khổng lồ lại.

“Làm đi,” Thor hô lớn.

Fenrir vươn người và căng các bắp cơ ở chân, và sợi xích gãy gập như củi khô.

Con sói khổng lồ hú với mặt trăng, một tiếng hú đầy đắc thắng và vui sướng. “Ta đã phá được sợi xích của các người,” nó nói. “Đừng quên điều này.”

“Chúng ta sẽ không quên đâu,” các thần nói.

Ngày hôm sau Tyr đem thịt đến cho con sói ăn. “Ta đã phá được sợi xích,” Fenrir nói. “Ta đã phá nó rất dễ dàng.”

“Đúng thế,” Tyr nói.

“Ngài có nghĩ là họ sẽ thử ta một lần nữa không? Ta đang lớn, và mỗi ngày ta lại càng khỏe hơn.”

“Họ sẽ thử ngươi một lần nữa. Ta đem cả bàn tay phải ra cá cược đấy,” Tyr nói.

Con sói vẫn đang lớn lên, còn các thần thì ở lò rèn, rèn một sợi xích mới. Mỗi mắt xích nặng đến mức người thường không thể nhấc nổi. Thứ kim loại làm xích là thứ kim loại khỏe nhất mà các thần tìm được: sắt từ lòng đất trộn lẫn với sắt từ trên trời rơi xuống. Họ đặt tên cho sợi xích là Dromi.

Các thần kéo sợi xích tới chỗ Fenrir nằm ngủ.

Con sói mở mắt ra.

“Lại nữa sao?” nó hỏi.

“Nếu ngươi cố thể thoát khỏi sợi xích này,” các thần nói, “thì tiếng tăm và sức mạnh của ngươi sẽ vang khắp mọi thế giới. Ngươi sẽ được vinh danh. Nếu sợi xích này không giữ được ngươi, thì sức mạnh của ngươi sẽ lớn hơn bất kỳ vị thần hay người khổng lồ nào.”

Nghe vậy, Fenrir gật đầu, và nhìn sợi xích có tên là Dromi, lớn hơn bất kỳ sợi xích nào trên đời, chắc hơn cả những gông cùm chắc chắn nhất. “Không có nguy hiểm thì làm sao có vinh quang,” một lát sau con sói nói. “Ta tin là ta có thể phá vỡ nó. Hãy trói ta vào đi.”

Họ trói nó lại.

Con sói khổng lồ vươn người và gồng mình lên, nhưng sợi xích vẫn chắc nguyên. Các thần nhìn nhau, mắt thoáng ánh lên vẻ đắc thắng, nhưng rồi con sói khổng lồ bắt đầu vặn vẹo và uốn người, đá chân ra và căng mọi múi cơ, mọi đường gân. Mắt nó lóe lên, răng nó nhe ra, hàm nó ngầu bọt.

Nó vừa vặn người vừa gầm gừ. Nó vặn hết sức để đấu lại với sợi xích.

Các thần tự động lùi lại một bước, và thật may là họ đã làm vậy, vì đúng lúc đó sợi xích nứt ra rồi đứt tung mạnh đến nỗi các mắt xích bắn vọt lên không trung, và nhiều năm sau các thần vẫn còn tìm thấy những mẩu xích cắm vào các thân cây khổng lồ trên triền núi.

“Phải rồi!” Fenrir gầm lên và cất tiếng hú đắc thắng vừa giống sói lại vừa giống người.

Con sói nhận thấy các thần đang quan sát không có vẻ thích thú với chiến thắng của nó. Kể cả Tyr. Fenrir, con của Loki, nghiền ngẫm về điều này, và nhiều điều khác nữa.

Và mỗi ngày qua, sói Fenrir lại càng trở nên to lớn và đói khát hơn.

Odin suy nghĩ, ưu tư, trầm ngâm. Mọi tri thức trong giếng của Mimir đều đã thuộc về ngài, cùng với mọi điều thông thái ngài đã thu thập được khi treo mình trên cây thế giới để tự hiến tế cho bản thân. Cuối cùng ngài cho gọi tiên ánh sáng Skirnir, sứ giả của Frey, đến bên mình, và ngài miêu tả một sợi xích có tên là Gleipnir. Skirnir cưỡi ngựa băng qua cây cầu cầu vồng đến Svartalfheim, chỉ dẫn tộc người lùn làm ra một sợi xích không giống với bất kỳ thứ gì từng được tạo nên từ trước tới giờ.

Những người lùn lắng nghe Skirnir miêu tả nhiệm vụ này, rồi họ rùng mình và ra giá. Skirnir đồng ý vì đã được Odin ra lệnh như vậy, mặc dù giá của những người lùn là rất cao. Rồi những người lùn đi tìm nguyên liệu cần thiết để làm Gleipnir.

Đây là sáu thứ mà những người lùn đã lấy về:

Thứ nhất, bước chân của một con mèo.

Thứ hai, bộ râu của một người phụ nữ.

Thứ ba, gốc của một ngọn núi.

Thứ tư, gân của một con gấu.

Thứ năm, hơi thở của một con cá.

Thứ sáu và cuối cùng, dãi của một con chim.

Những thứ này được dùng để làm ra Gleipnir. (Các bạn nói là chưa bao giờ thấy những thứ này sao? Làm sao thấy được. Những người lùn đã dùng hết chúng rồi còn đâu.)

Khi những người lùn làm xong, họ trao cho Skimir một chiếc hộp gỗ. Trong hộp là một thứ nhìn như một dải lụa dài, rất mềm và mịn màng. Nó nhẹ bỗng và gần như trong suốt.

Skimir cưỡi ngựa trở về Asgard, đem theo cái hộp. Anh ta trở về vào buổi tối muộn, khi mặt trời đã lặn từ lâu. Anh ta cho các thần thấy vật mình đem về từ xưởng của những người lùn, và các thần hết sức kinh ngạc.

Các thần cùng nhau đến bờ Hồ Đen, và họ gọi tên Fenrir. Nó chạy đến, như một con chó sẽ chạy ra khi được gọi tên, và các thần sững sờ khi thấy nó đã lớn và mạnh mẽ đến mức nào.

“Có chuyện gì vậy?” con sói hỏi.

“Chúng ta đã tìm được sợi dây trói khỏe nhất trên đời,” họ bảo nó. “Kể cả ngươi cũng không thể phá vỡ.”

Con sói xù lông lên. “Ta có thể bứt đứt bất kỳ sợi xích nào,” nó kiêu hãnh nói.

Odin xòe tay ra cho thấy Gleipnir. Nó long lanh dưới ánh trăng.

“Thứ đó ư?” con sói nói. “Nó chẳng là gì cả.”

Các thần kéo sợi xích để con sói thấy nó chắc đến mức nào. “Chúng ta không thể kéo đứt nó,” họ nói.

Con sói nheo mắt nhìn dải lụa các thần đang cầm trong tay, lấp lánh như vệt nhớt của con sên hay ánh trăng trên sóng nước, rồi nó quay đi, không quan tâm.

“Không,” nó nói. “Hãy đem đến cho ta những sợi xích thật, những cái cùm thật, những thứ nặng nề, to lớn, để ta có thể bộc lộ sức mạnh của mình.”

“Đây là Gleipnir,” Odin nói. “Nó chắc hơn bất kỳ sợi xích hay cái cùm nào. Ngươi sợ ư, Fenrir?”

“Sợ ư? Không hề. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta xé một dải băng mảnh như vậy? Các người nghĩ ta sẽ được vinh danh và tiếng tăm ư? Rằng người ta sẽ bàn tán nhau rằng, ‘Anh có biết Sói Fenrir khỏe và mạnh mẽ đến mức nào không? Nó khỏe đến mức nó bứt đứt một dải lụa!’ Sẽ chẳng có gì là vinh quang khi ta bứt đứt Gleipnir.”

“Ngươi sợ rồi,” Odin nói.

Con thú khổng lồ đánh hơi không khí. “Ta ngửi thấy mùi dối trá và thủ đoạn.” Con sói nói, cặp mắt màu hổ phách của nó lóe lên trong ánh trăng. “Và mặc dù ta nghĩ rằng Gleipnir của các người chỉ là một mảnh vải, ta vẫn không đồng ý để các người trói ta bằng nó.”

“Ngươi? Kẻ đã bẻ gãy những sợi xích chắc nhất, to nhất trên đời? Ngươi sợ một mảnh vải vớ vẩn như thế này ư?” Thor nói.

“Ta không sợ gì hết,” con sói gầm gừ. “Ta nghĩ lũ nhỏ con các người sợ ta thì đúng hơn.”

Odin gãi gãi cái cằm râu của mình. “Ngươi không ngốc chút nào, Fenrir ạ. Ở đây không có gì dối trá cả. Nhưng ta hiểu sự ngần ngại của ngươi. Phải là một chiến binh hết sức can đảm thì mới chấp nhận bị trói bởi những xiềng xích mà anh ta không thể phá vỡ. Ta lấy tư cách là cha của các thần đảm bảo với ngươi rằng nếu ngươi không thể bứt đứt mảnh vải này - một dải lụa thực sự, như ngươi đã nói - thì các thần chúng ta sẽ không có lý do gì phải sợ ngươi cả, và chúng ta sẽ trả tự do cho ngươi và để ngươi đi đâu tùy thích.”

Con sói cất lên một tiếng hú dài. “Ngài nói dối, Cha tối cao. Ngài nói dối như người khác thở vậy. Nếu các người định trói ta bằng thứ xiềng xích ta không thể trốn thoát, thì ta không tin là các người sẽ trả tự do cho ta. Ta nghĩ các người sẽ để ta lại đây. Ta nghĩ các người định bỏ mặc và phản bội ta. Ta không bằng lòng cho các người đặt mảnh vải đó lên mình ta.”

“Ngươi nói những lời rất hay và dũng cảm,” Odin nói. “Nhưng đó chỉ là những lời để che đậy việc ngươi sợ bị phát giác là một kẻ hèn nhát thôi, sói Fenrir ạ. Ngươi sợ bị trói bởi dải lụa này. Không cần giải thích gì nữa.”

Cái lưỡi của con sói thè lè ra khỏi miệng nó, rồi nó cười phá lên, để lộ ra những chiếc răng sắc nhọn, mỗi chiếc to bằng cánh tay người lớn. “Thay vì nghi ngờ lòng can đảm của ta, ta thách các người chứng tỏ là không có chuyện dối trá gì ở đây hết. Các người có thể trói ta lại nếu một trong số các người chịu đặt tay vào miệng ta. Ta sẽ nhẹ nhàng ngậm răng lại, nhưng sẽ không cắn. Nếu không có thủ đoạn gì, thì ta sẽ mở miệng sau khi ta đã bứt được ra khỏi mảnh vải, hoặc là sau khi các người đã thả ta, và bàn tay người đó sẽ không hề hấn gì. Đó. Ta thề, nếu có một bàn tay trong miệng ta, các người có thể dùng dải lụa đó trói ta lại. Vậy đấy. Ai sẽ đặt tay vào miệng ta đây?”

Các thần nhìn nhau. Balder nhìn Thor, Heimdall nhìn Odin, Hoenir nhìn Frey, nhưng không ai trong số họ nhúc nhích. Rồi Tyr, con trai Odin, thở dài, bước tới, và giơ tay phải lên.

“Ta sẽ đặt tay ta vào miệng ngươi, Fenrir,” Tyr nói.

Fenrir nằm nghiêng xuống, và Tyr đặt bàn tay phải vào miệng Fenrir, giống như chàng đã làm khi Fenrir còn là con sói non và họ chơi đùa cùng nhau. Fenrir nhẹ nhàng khép răng lại cho tới khi chúng kẹp chặt lấy cổ tay Tyr mà không làm rách da chàng, rồi nó nhắm mắt.

Các thần trói nó bằng Gleipnir. Một dải lụa lấp lánh như nhớt sên bao quanh con sói khổng lồ, trói chặt chân nó, khiến nó không cử động nổi.

“Xong rồi,” Odin nói. “Giờ thì, sói Fenrir, hãy phá vỡ xiềng xích của mình đi. Cho chúng ta thấy ngươi mạnh mẽ đến mức nào.”

Con sói vươn người, vùng vẫy; nó kéo và căng mọi đường gân lẫn búi cơ để bứt đứt dải băng đang trói mình. Nhưng càng vùng vẫy thì nó lại càng khó cử động hơn, và mỗi lần nó vươn người thì dải băng lấp lánh càng trở nên chắc chắn hơn.

Mới đầu các thần cười khẩy. Rồi các thần cười khúc khích. Cuối cùng, khi chắc chắn là con thú đã bị trói chặt và họ không còn bị đe dọa nữa, các thần liền cười to.

Chỉ có Tyr là im lặng. Chàng không cười. Chàng có thể cảm thấy hàm răng sắc nhọn của sói Fenrir trên cổ tay mình, cái lưỡi ấm và ẩm ướt của sói Fenrir trên lòng bàn tay và các ngón tay mình.

Fenrir không vùng vẫy nữa. Nó nằm bất động. Nếu các thần định thả nó ra thật thì họ sẽ làm vậy ngay bây giờ.

Nhưng các thần chỉ càng cười to hơn. Tiếng cười khùng khục trầm vang của Thor, to hơn cả tiếng sấm, hòa lẫn với tiếng cười khô khan của Odin, và tiếng cười sang sảng như chuông đồng của Balder…

Fenrir nhìn Tyr. Tyr can đảm đáp lại cái nhìn của nó. Rồi Tyr nhắm mắt lại và gật đầu. “Làm đi,” chàng nói.

Fenrir cắn mạnh cổ tay Tyr.

Tyr không phát ra một âm thanh nào. Chàng chỉ đưa tay trái ôm lấy cánh tay phải bị cụt và bóp chặt hết mức có thể để ngăn cho dòng máu xối xả chỉ còn nhỏ giọt.

Fenrir quan sát các thần cầm một đầu dải băng Gleipnir và luồn nó qua một tảng đá to bằng quả núi rồi buộc nó lại dưới đất. Rồi nó quan sát họ lấy một tảng đá khác đập tảng đá kia sâu xuống đất, sâu hơn cả đáy biển sâu nhất.

“Odin dối trá!” con sói cất tiếng gọi. “Nếu các người không nói dối ta thì ta đã có thể là bạn của các thần. Nhưng nỗi sợ của các người đã phản lại các người. Ta sẽ giết ngươi, Cha của Các Thần. Ta sẽ đợi đến tận thế, rồi ta sẽ ăn mặt trời và ăn mặt trăng. Nhưng ta sẽ thích thú nhất khi được giết ngươi.”

Các thần cẩn thận không lại gần bộ hàm của Fenrir, nhưng khi họ đang đập cho tảng đá xuống sâu hơn, Fenrir vặn người lại và đớp họ. Vị thần gần nó nhất nhanh trí đâm thanh gươm vào hàm ếch của sói Fenrir. Chuôi kiếm mắc kẹt vào hàm dưới của con sói, làm miệng nó mở ra và không bao giờ ngậm lại được nữa.

Con sói gầm gừ không thành tiếng, dãi chảy tràn ra khỏi miệng thành một dòng sông. Nếu không biết đó là con sói, ta có thể tưởng nó là một ngọn núi nhỏ, với một dòng sông chảy ra từ miệng hang.

Các thần rời khỏi nơi dòng sông dãi chảy xuống một cái hồ đen thẳm, và họ không nói gì, nhưng khi đã đi đủ xa, họ lại tiếp tục cười và vỗ lưng nhau, nở nụ cười rộng ngoác của những kẻ tin rằng mình vừa làm một việc hết sức khôn ngoan.

Tyr không cười mỉm và cũng không cười to. Chàng buộc chặt cổ tay bị cụt bằng một tấm vải, và chàng đi bên cạnh các thần trở về Asgard, không để lộ những ý nghĩ của mình.

Và đó là chuyện về các con của Loki.