← Quay lại trang sách

ĐÁM CƯỚI KHÁC THƯỜNG CỦA FREYA

Thor, thần sấm, hùng mạnh nhất trong số các thần Aesir, người khỏe nhất, dũng cảm nhất, chiến đấu anh dũng nhất, vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng chàng có cảm giác có chuyện gì đó không ổn. Chàng với tay tìm chiếc búa mà chàng luôn để bên mình trong lúc ngủ.

Chàng mò mẫm xung quanh trong lúc mắt vẫn nhắm nghiền. Chàng sờ soạng, tìm kiếm cán búa quen thuộc và chắc chắn.

Không thấy chiếc búa đâu.

Thor mở mắt ra. Chàng ngồi dậy. Chàng đứng lên. Chàng đi quanh phòng.

Không thấy chiếc búa đâu hết. Chiếc búa của chàng đã biến mất.

Chiếc búa của Thor có tên là Mjollnir. Nó được làm cho Thor bởi hai người lùn Brokk và Eitri. Nó là một trong các báu vật của các thần. Nếu Thor dùng nó đập vào vật gì, vật đó sẽ nát vụn. Nếu chàng ném chiếc búa vào vật gì, chiếc búa sẽ không bao giờ bay trật mục tiêu và sẽ luôn bay vụt qua không trung để trở về tay chàng. Chàng có thể thu nhỏ chiếc búa và giấu nó trong áo, và chàng có thể làm nó lớn lên. Nó là một chiếc búa hoàn hảo ngoại trừ một điểm: cán nó hơi ngắn, có nghĩa là Thor chỉ có thể dùng một tay để vung búa.

Chiếc búa bảo vệ cho các thần Asgard khỏi những mối hiểm nguy đe dọa họ và thế giới. Người khổng lồ băng, yêu tinh, quỷ đá và đủ loại quái vật khác, tất cả đều sợ chiếc búa của Thor.

Thor rất thích chiếc búa của mình. Vậy mà giờ chiếc búa đã biến mất.

Có những điều Thor thường làm khi có chuyện gì đó không ổn. Điều đầu tiên chàng làm là tự hỏi xem đây có phải lỗi của Loki không. Thor ngẫm nghĩ. Chàng không tin là Loki lại to gan đến mức dám ăn trộm chiếc búa của chàng. Vì vậy chàng liền làm điều tiếp theo chàng thường làm mỗi khi có chuyện không ổn, đó là đến gặp Loki để xin lời khuyên.

Loki rất ranh mãnh. Loki sẽ cho chàng biết phải làm gì.

“Đừng cho ai biết cả,” Thor nói với Loki, “chiếc búa của các thần đã bị đánh cắp.”

“Đó,” Loki nhăn mặt nói, “không phải là tin tốt. Để tôi đi tìm hiểu xem sao.”

Loki đến đại sảnh của Freya. Freya là người xinh đẹp nhất trong số các thần. Mái tóc vàng óng của nàng xõa trên vai, lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sáng. Hai con mèo của Freya đi quanh phòng, nôn nóng được kéo cỗ xe của nàng. Quanh cổ nàng, cũng vàng óng và lấp lánh như mái tóc, là chiếc vòng cổ của tộc Brising, được làm cho Freya bởi những người lùn sống sâu dưới lòng đất.

“Tôi muốn mượn chiếc áo choàng lông vũ của nàng” Loki nói. “Chiếc áo giúp nàng bay được ấy.”

“Không đời nào,” Freya nói. “Chiếc áo đó là vật quý giá nhất của ta. Nó còn quý hơn vàng. Ta sẽ không cho ngươi mượn nó để đi gây chuyện đâu.”

“Chiếc búa của Thor đã bị đánh cắp,” Loki nói. “Tôi cần đi tìm nó.”

“Để ta đi lấy cho ngươi chiếc áo,” Freya nói.

Loki khoác chiếc áo choàng lông vào và bay vút lên không trung dưới hình dạng một con chim ưng. Y bay xa khỏi Asgard. Y bay tít đến tận vùng đất của người khổng lồ, tìm kiếm một dấu hiệu bất thường nào đó.

Bên dưới mình, Loki nhìn thấy một gò đất khổng lồ, và ngồi trên đó, đang tết một cái vòng cổ chó, là tên yêu tinh to lớn nhất, xấu xí nhất mà y từng thấy. Khi tên yêu tinh nhìn thấy Loki trong hình dạng chim ưng, hắn nhe hàm răng sắc nhọn ra cười và vẫy tay.

“Các thần Aesir sao rồi, Loki? Các tiên có tin gì mới không? Và sao ngài lại một mình đến vùng đất của người khổng lồ?”

Loki đậu xuống bên cạnh tên yêu tinh, “Ở Asgard chẳng có gì ngoài tin xấu, và các tiên cũng chẳng có gì ngoài tin xấu.”

“Thế à?” tên yêu tinh nói rồi bật cười một mình, như thể hắn hết sức đắc ý vì một việc hắn đã làm và nghĩ là mình thông minh nhất hạng. Loki nhận ra tiếng cười đó. Đôi khi chính y cũng cười như vậy.

“Chiếc búa của Thor đã biến mất,” Loki nói. “Ngươi có biết gì về chuyện đó không?”

Tên yêu tinh gãi nách, rồi cười một tiếng nữa. “Có thể đấy,” hắn thừa nhận. Rồi hắn nói, “Freya thế nào? Có thật là nàng đẹp như người ta đồn không?”

“Nếu ngươi thích kiểu như vậy,” Loki nói.

“Ồ, ta thích đấy,” tên yêu tinh nói. “Ta rất thích.”

Lại một quãng im lặng khó xử nữa trôi qua. Tên yêu tinh đặt cái vòng cổ chó xuống cạnh một đống vòng cổ chó khác và bắt đầu tết một cái nữa.

“Ta đang giữ chiếc búa của Thor,” tên yêu tinh nói với Loki. “Ta đã giấu nó sâu dưới lòng đất đến nỗi không ai có thể tìm thấy nó, kể cả Odin. Ta là người duy nhất có thể đưa nó trở lại. Và ta sẽ trả nó cho Thor nếu ngài đem đến cho ta cái ta muốn.”

“Ta có thể đổi lấy chiếc búa,” Loki nói. “Ta có thể đem cho ngươi vàng và hổ phách, ta có thể đem cho ngươi vô vàn báu vật…”

“Không thèm,” tên yêu tinh nói. “Ta muốn cưới Freya. Hãy đem nàng tới cho ta trong vòng tám ngày nữa. Ta sẽ trả lại chiếc búa của các thần để làm quà cưới trong đêm tân hôn với Freya.”

“Ngươi là ai?” Loki hỏi.

Tên yêu tinh lại nhe hàm răng xiên xẹo ra cười.

“Kìa, Loki con trai của Lautey, ta chính là Thrym, chúa tể yêu tinh.”

“Ta chắc rằng chúng ta có thể thỏa thuận được, hỡi Thrym hùng mạnh,” Loki nói. Y kéo chiếc áo choàng lông của Freya lại quanh mình, rồi vươn tay và bay vút lên trời.

Dưới chân Loki thế giới có vẻ thật nhỏ bé: y nhìn xuống những rừng cây và rặng núi, nhỏ xíu như đồ chơi cho trẻ con, và vấn đề của các thần cũng chỉ là chuyện vặt.

Thor đang đợi y ở sân của các thần, và Loki chưa kịp hạ cánh thì y đã bị hai bàn tay khổng lồ của Thor giữ chặt. “Thế nào? Ngươi biết điều gì đó. Ta có thể thấy trên mặt ngươi. Ta không tin ngươi, Loki, và ta muốn biết điều ngươi biết ngay bây giờ, trước khi ngươi kịp âm mưu và lên kế hoạch.”

Loki, người có thể âm mưu và lên kế hoạch dễ dàng như người khác hít vào thở ra, liền mỉm cười trước con giận và sự ngây thơ của Thor. “Chiếc búa của anh đã bị Thrym, chúa tể yêu tinh, đánh cắp,” y nói. “Tôi đã thuyết phục hắn trả lại nó cho anh, nhưng hắn đòi một cái giá.”

“Cũng công bằng thôi,” Thor nói. “Giá của hắn là gì?”

“Được cầm tay Freya trong hôn lễ.”

“Hắn chỉ muốn tay của nàng thôi ư?” Thor khấp khởi hỏi lại. Dù sao nàng cũng có đến hai tay, và hẳn có thể thuyết phục nàng cho đi một bàn tay mà không phải tranh cãi gì nhiều. Giống như Tyr ấy.

“Hắn muốn cả người nàng,” Loki nói. “Hắn muốn cưới nàng làm vợ.”

“À,” Thor nói. “Nàng sẽ không thích vậy đâu. Thôi, ngươi đi mà báo tin cho nàng ấy. Ngươi giỏi thuyết phục người khác hơn ta khi ta không có búa trong tay.”

Họ lại cùng nhau đến điện của Freya.

“Chiếc áo choàng lông vũ của nàng đây,” Loki nói.

“Cảm ơn,” Freya đáp. “Ngươi đã tìm ra ai là kẻ ăn cắp chiếc búa của Thor chưa?”

“Là Thrym, chúa tể của bọn yêu tinh.”

“Ta đã nghe nói đến hắn rồi. Một kẻ ghê tởm. Hắn muốn gì để đổi lấy nó?”

“Nàng,” Loki nói. “Hắn muốn cưới nàng làm vợ.”

Freya gật đầu.

Thor mừng là nàng có vẻ đã chấp nhận chuyện đó rất dễ dàng. “Hãy đội vòng hoa cô dâu lên đi, Freya, và gói ghém đồ đạc lại,” Thor nói. “Nàng sẽ cùng Loki đi đến vùng đất của người khổng lồ. Chúng ta cần làm lễ cưới cho nàng và Thrym trước khi hắn kịp đổi ý. Ta muốn lấy lại chiếc búa của ta.”

Freya không nói gì.

Thor nhận thấy mặt đất đang rung chuyển, cả các bức tường cũng vậy. Hai con mèo của Freya kêu gừ gừ và rít lên, rồi chúng chạy biến vào dưới một cái rương đầy đồ lông thú và không chui ra nữa.

Hai tay Freya đang siết chặt thành nắm đấm. Chiếc vòng cổ của tộc Brising từ trên cổ nàng tuột xuống đất. Dường như nàng không để ý. Nàng đang nhìn Thor và Loki như thể họ là hai con sâu bọ hèn hạ, kinh tởm nhất mà nàng từng thấy.

Thor gần như nhẹ nhõm cả người khi Freya lên tiếng.

“Hai ngươi nghĩ ta là hạng người gì?” nàng hỏi rất khẽ. “Các ngươi nghĩ ta ngu ngốc đến vậy sao? Nghĩ ta có thể dễ dàng bị vứt bỏ đến vậy sao? Rằng ta sẵn sàng lấy một tên yêu tinh chỉ để giúp các ngươi sao? Nếu hai ngươi nghĩ ta sẽ đến vùng đất của người khổng lồ, rằng ta sẽ đội vòng hoa và đeo mạng cô dâu và để cho tên yêu tinh đó đụng chạm… và… thèm muốn… rằng ta sẽ lấy hắn… thì…” Nàng ngừng lời. Những bức tường lại rung lên một lần nữa, và Thor sợ cả tòa nhà sẽ đổ sập xuống đầu họ.

“Cút đi,” Freya nói. “Các ngươi nghĩ ta là hạng đàn bà gì?”

“Nhưng. Chiếc búa của ta,” Thor nói.

“Im đi, Thor,” Loki nói.

Thor im. Họ ra về.

“Nàng rất đẹp khi nàng nổi giận,” Thor nói. “Ta có thể hiểu vì sao tên yêu tinh đó muốn cưới nàng.”

“Im đi, Thor,” Loki lại nói.

Họ gọi các thần đến đại sảnh họp mặt. Mọi nam thần và nữ thần đều có mặt trừ Freya, nàng từ chối rời điện của mình.

Suốt cả ngày hôm đó, họ nói chuyện, bàn bạc, và cãi cọ. Việc họ cần lấy lại Mjollnir là không phải tranh cãi nữa, nhưng bằng cách nào? Mỗi vị thần đều có một gợi ý riêng, và gợi ý nào cũng bị Loki gạt đi.

Cuối cùng, chỉ còn một vị thần chưa lên tiếng: Heimdall mắt tinh, người canh gác toàn thế giới. Không có điều gì xảy ra mà Heimdall không nhìn thấy, và đôi khi ông thấy được cả những sự việc còn chưa xảy ra.

“Thế nào?” Loki nói. “Ông thì sao, Heimdall? Ông có gợi ý gì không?”

“Có,” Heimdall đáp. “Nhưng các vị sẽ không thích đâu.”

Thor đấm tay xuống bàn. “Việc chúng tôi có thích hay không là không quan trọng,” chàng nói. “Chúng ta là thần! Không có gì mà chúng ta ở đây lại không sẵn sàng làm để lấy lại Mjollnir, chiếc búa của các thần. Hãy cho chúng tôi biết ý kiến của ông, chúng tôi sẽ chấp nhận thôi.”

“Các vị sẽ không thích đâu,” Heimdall nhắc lại.

“Có mà!” Thor nói.

“Thôi được,” Heimdall nói, “tôi nghĩ chúng ta nên cho Thor ăn mặc giả cô dâu. Đeo cho chàng chiếc vòng cổ của tộc Brising. Cho chàng đội vòng hoa cô dâu. Độn váy cho chàng để nhìn chàng giống phụ nữ. Trùm mạng để che mặt chàng. Chúng ta sẽ cho chàng đeo những chiếc chìa khóa kêu leng keng như phụ nữ, khoác ngọc ngà cho chàng…”

“Tôi không chịu!” Thor kêu lên. “Người ta sẽ nghĩ… ờ, trước hết người ta sẽ nghĩ tôi thích mặc đồ phụ nữ. Không đời nào. Tôi không thích như vậy. Chắc chắn tôi sẽ không đeo mạng cô dâu. Không ai trong chúng ta thích ý tưởng này chứ? Một ý tưởng tồi tệ. Tôi có râu. Tôi không thể cạo râu được.”

“Im đi, Thor,” Loki con trai của Laufey nói. “Đó là một ý tưởng tuyệt vời. Nếu anh không muốn người khổng lồ xâm chiếm Asgard, anh sẽ đeo mạng vào để che mặt… và che bộ râu của anh nữa.”

Odin, vị thần tối cao, nói, “Đó đúng là một ý tưởng tuyệt vời. Giỏi lắm, Heimdall. Chúng ta cần chiếc búa, và đây là cách hay nhất. Các nữ thần, hãy giúp Thor chuẩn bị cho đêm tân hôn.”

Các nữ thần đem quần áo giả trang đến cho chàng. Frigg và Fulla, Sif, Idunn và những người khác, kể cả Skadi, mẹ kế của Freya, cũng đến giúp chàng chuẩn bị. Họ mặc cho chàng bộ váy đẹp nhất, như một nữ thần cao quý sẽ mặc trong đám cưới của mình. Frigg đến gặp Freya và đem về chiếc vòng cổ của tộc Brising, rồi đeo nó lên cổ Thor.

Sif, vợ của Thor, đeo chùm chìa khóa của nàng vào bên sườn Thor.

Idunn đem đến tất cả châu báu của nàng và khoác chúng lên người Thor khiến chàng long lanh lấp lánh dưới ánh nến, và nàng đem đến cả trăm chiếc nhẫn, bằng vàng đỏ và bạch kim, để đeo lên ngón tay Thor.

Họ che mặt cho chàng bằng một tấm mạng, chỉ để lộ ra đôi mắt, rồi Var, nữ thần hôn nhân, đặt một chiếc vòng sáng rực lên đầu Thor: chiếc vòng của cô dâu, cao vút, rộng và tuyệt đẹp.

“Tôi không chắc chắn về đôi mắt,” Var nói. “Nhìn chúng không được nữ tính cho lắm.”

“Ta mong là không,” Thor lầm bầm.

Var nhìn Thor. “Nếu tôi kéo chiếc vòng đội đầu xuống, nó sẽ che bớt đôi mắt đi, nhưng Thor vẫn cần phải nhìn được.”

“Xin hãy cố hết sức,” Loki nói. Rồi y nói tiếp, “Tôi sẽ giả làm hầu gái của anh và đi cùng anh đến vùng đất của người khổng lồ.” Loki biến hình, và cả bề ngoài lẫn giọng nói của y đều giống hệt một cô hầu gái trẻ xinh đẹp. “Đó. Trông tôi thế nào?”

Thor lầm bầm gì đó, nhưng có lẽ thật tốt là không ai nghe được.

Loki và Thor trèo lên cỗ xe của Thor, và hai con dê kéo xe, Gầm Ghè và Nghiến Răng, nhảy vọt lên bầu trời, sốt sắng lên đường. Những ngọn núi tách ra làm đôi khi chúng phóng qua, còn mặt đất bốc cháy dưới chân chúng.

“Ta có linh cảm xấu về chuyện này,” Thor nói.

“Đừng nói gì cả,” Loki, trong hình dạng thiếu nữ, nói. “Hãy để tôi nói hết. Anh nhớ được không? Nếu anh mở miệng thì mọi chuyện sẽ hỏng bét đấy.”

Thor ậm ừ.

Cỗ xe đỗ xuống sân trước. Những con bò mộng khổng lồ đen nhánh bình thản đứng đó. Mỗi con đều to hơn một căn nhà; chóp sừng của chúng được bọc vàng, và cả khoảng sân nồng nặc mùi hôi thối do phân của chúng.

Một giọng nói ầm vang cất lên từ bên trong gian đại sảnh mênh mông: “Nhanh lên, lũ ngốc! Trải rơm sạch lên ghế! Các ngươi nghĩ mình đang làm gì thế hả? Nhấc nó lên hoặc phủ rơm lên đó, đừng có vứt nó ra đấy cho nó mục ra. Freya, người xinh đẹp nhất trên đời, con gái của thần Njord, sắp đến với chúng ta. Nàng sẽ không muốn nhìn thấy thứ như vậy đâu.”

Có một lối đi trải rơm sạch xuyên qua sân, và sau khi xuống xe, Thor giả trang cùng cô hầu gái là Loki biến hình đi qua lớp rơm, vén váy lên để không bị quẹt xuống bùn.

Một người phụ nữ khổng lồ đang đợi họ. Mụ ta tự giới thiệu mình là chị gái của Thrym, và thò tay véo đôi má xinh xắn của Loki, rồi chọc Thor bằng một móng tay sắc nhọn. “Vậy ra đây là cô gái xinh đẹp nhất trên đời hả? Trông chẳng ra dáng lắm nhỉ. Khi cô ta vén váy lên, tôi thấy cổ chân cô ta to như thân cây vậy.”

“Do ánh sáng đấy thôi. Nàng chính là nữ thần xinh đẹp nhất đời,” cô hầu gái chính là Loki nói dẻo quẹo. “Khi mạng của nàng được tháo ra, tôi xin hứa là bà sẽ choáng váng vì sắc đẹp của nàng đấy. Thế chú rể đâu rồi? Tiệc cưới đâu? Nàng nóng lòng làm lễ cưới đến nỗi tôi gần như không giữ nổi nữa.”

Mặt trời đã bắt đầu lặn khi họ được dẫn vào đại sảnh để dự tiệc cưới.

“Nếu hắn muốn tôi ngồi cạnh hắn thì sao?” Thor thì thào với Loki.

“Anh sẽ phải ngồi cạnh hắn. Cô dâu phải ngồi chỗ đó mà.”

“Nhưng có thể hắn sẽ tìm cách đặt tay lên chân tôi” Thor hối hả thì thầm lại.

“Tôi sẽ ngồi giữa hai người,” Loki nói. “Tôi sẽ bảo hắn đó là tục lệ của chúng ta.”

Thrym ngồi ở đầu bàn, Loki ngồi cạnh hắn, còn Thor ngồi ở chiếc ghế tiếp theo.

Thrym vỗ tay và các người hầu khổng lồ tiến vào. Họ bê vào năm con bò quay nguyên con, đủ cho những người khổng lồ ăn; họ bê vào hai mươi con cá hồi nướng nguyên con, mỗi con to bằng một đứa trẻ mười tuổi; họ còn bê vào hàng chục khay bánh nướng và bánh ngọt cho đám phụ nữ.

Theo sau họ là năm người hầu nữa, mỗi người vác nguyên một thùng rượu mật, to đến nỗi những người khổng lồ này phải ì ạch mới vác nổi.

“Bữa tiệc này là dành cho nàng Freya xinh đẹp!” Thrym nói, và hắn có thể đã nói thêm nữa, nhưng Thor đã bắt đầu ăn uống, mà sẽ thật bất lịch sự nếu Thrym tiếp tục nói trong lúc cô dâu tương lai đang ăn.

Một khay bánh nướng dành cho đám phụ nữ được đặt trước mặt Loki và Thor. Loki yểu điệu cầm chiếc bánh nhỏ nhất lên. Thor, cũng yểu điệu không kém, vơ cả đống bánh vào miệng, và chúng biến mất cùng với tiếng nhai nhớp nhép bên dưới tấm mạng. Những người phụ nữ khác đang thèm thuồng nhìn khay bánh liền trừng mắt với nàng Freya xinh đẹp, vẻ thất vọng.

Nhưng nàng Freya xinh đẹp còn chưa bắt đầu ăn thật.

Thor ăn hết một con bò mộng, chỉ riêng một mình chàng. Chàng ăn hết bảy con cá hồi, không để lại gì ngoài xương. Mỗi lần một khay bánh được đem tới chỗ chàng, chàng lại ngốn hết chỗ bánh nướng và bánh ngọt trên đó, mặc cho những người phụ nữ khác bị đói. Thỉnh thoảng Loki lại đá cho chàng một cái dưới gầm bàn, nhưng Thor lờ mọi cú đá đi và cứ tiếp tục ăn.

Thrym vỗ vai Loki. “Xin lỗi,” hắn nói. “Nhưng nàng Freya xinh đẹp vừa mới uống cạn thùng rượu mật thứ ba rồi.”

“Tôi dám chắc là vậy,” cô hầu gái do Loki biến hình nói.

“Thật đáng kinh ngạc. Ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào ăn ngấu nghiến như thế. Chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào ăn nhiều như thế, hay uống nhiều rượu mật đến thế.”

“Thực ra,” Loki nói, “có một lời giải thích rất đơn giản.” Y hít một hơi thật sâu và nhìn Thor nuốt chửng cả một con cá hồi nữa rồi rút bộ xương cá từ dưới mạng ra.

Như xem ảo thuật vậy. Y tự hỏi lời giải thích đơn giản là gì.

“Đó là con cá hồi thứ tám mà nàng ăn,” Thrym nói.

“Tám ngày và tám đêm!” Loki đột ngột kêu lên. “Đã suốt tám ngày tám đêm rồi nàng không ăn gì, vì nàng quá sốt sắng được đến vùng đất của người khổng lồ và âu yếm người chồng mới của mình. Giờ khi đã gặp ngài, nàng mới ăn trở lại.” Cô hầu gái quay sang Thor. “Thật tốt khi thấy nàng lại ăn uống như cũ, Freya thân yêu!” y nói.

Thor trừng mắt với Loki từ bên dưới tấm mạng.

“Ta nên hôn nàng một cái,” Thrym nói.

“Tôi khuyên ngài không nên. Chưa phải bây giờ,” Loki nói, nhưng Thrym đã ngả sang, miệng phát ra những tiếng chụt chụt. Hắn thò một bàn tay to tướng ra định vén tấm mạng của Thor lên. Cô hầu gái do Loki biến thành đưa tay ra ngăn hắn lại, nhưng đã quá muộn. Thrym đã ngưng phát ra những tiếng chụt chụt và bật ngửa ra sau, run rẩy.

Thrym gõ gõ vào vai cô hầu gái do Loki biến thành. “Ta có thể nói chuyện với cô không?” hắn hỏi.

“Tất nhiên rồi.”

Họ đứng dậy và đi sang phía bên kia đại sảnh.

“Tại sao mắt Freya lại… lại đáng sợ đến thế?” Thrym hỏi. “Như thể trong đó có lửa đốt vậy. Đó không phải là cặp mắt của một người phụ nữ đẹp!”

“Tất nhiên là không rồi,” cô hầu do Loki biến thành trả lời trơn tru. “Ngài cũng không nên nghĩ nàng sẽ có cặp mắt như vậy. Nàng đã không ngủ suốt tám ngày tám đêm rồi, hỡi Thrym hùng mạnh. Nàng bị xâm chiếm bởi tình yêu dành cho ngài đến nỗi nàng không dám ngủ, nàng quá nóng lòng được nếm trải tình yêu của ngài. Trong lòng nàng đang rực cháy vì ngài! Đó chính là cái ngài đã nhìn thấy trong mắt nàng đấy. Sự say mê nồng cháy.”

“À,” Thrym nói. “Ta hiểu rồi.” Hắn mỉm cười và liếm môi bằng cái lưỡi to hơn cả cái gối của người thường. “Ra thế.”

Họ quay về bàn tiệc. Chị gái của Thrym đã ngồi xuống ghế của Loki, bên cạnh Thor, và đang gõ gõ móng tay lên tay Thor. “Nếu biết thân biết phận thì cô sẽ đưa hết nhẫn cho ta,” mụ ta nói. “Những cái nhẫn vàng đẹp đẽ của cô ấy. Cô vẫn còn là người lạ ở lâu đài này. Cô cần có người trông nom, nếu không mọi chuyện sẽ trở nên khá khủng khiếp đấy, lại ở xa nhà thế này. Cô có nhiều nhẫn quá. Cho tôi vài cái làm quà cưới đi. Chúng thật là đẹp, vừa đỏ vừa vàng…”

“Chẳng phải đã đến giờ làm lễ thành hôn rồi sao?” Loki hỏi.

“Đúng thế!” Thrym nói. Hắn cất cao giọng hô to, “Hãy đem chiếc búa vào để ban phước cho cô dâu! Ta muốn thấy Mjollnir được đặt lên lòng nàng Freya xinh đẹp. Hãy cầu cho Var, nữ thần hôn phối giữa nam và nữ, chúc phúc và tôn vinh tình yêu của chúng ta.”

Phải mất bốn người khổng lồ mới vác nổi chiếc búa của Thor. Họ đem nó từ sâu trong đại sảnh ra. Nó sáng lên mờ đục dưới ánh lửa. Họ khó nhọc đặt chiếc búa lên lòng Thor.

“Giờ thì,” Thrym nói. “Giờ hãy cho ta nghe giọng nói tuyệt vời của nàng, tình yêu của ta, con bồ câu của ta, người thương của ta. Hãy nói với ta rằng nàng yêu ta. Hãy nói rằng nàng sẽ làm vợ ta. Hãy nói rằng nàng thề chung thủy với ta như những người nữ thề chung thủy với những người nam, như những người nam thề chung thủy với những người nữ, tự thuở hồng hoang. Nàng nói sao?”

Thor nắm lấy cán búa bằng một bàn tay đeo đầy nhẫn vàng. Chàng siết chặt nó một cách yên tâm. Nó cảm giác thật thân quen và an toàn trong tay chàng. Chàng cười phá lên, một tiếng cười trầm, âm vang.

“Ta sẽ nói rằng,” Thor cất lời bằng giọng như tiếng sấm, “lẽ ra ngươi không nên ăn cắp chiếc búa của ta.”

Chàng nện cho Thrym một búa, chỉ một cú thôi, nhưng thế là đủ. Tên yêu tinh ngã xuống mặt sàn phủ rơm và không động đậy nữa.

Tất cả đám khổng lồ và yêu tinh ngã gục dưới chiếc búa của Thor: những vị khách mời dự một đám cưới không bao giờ xảy ra. Kể cả chị gái của Thrym, mụ ta đã nhận được một món quà cưới mà mụ không hề mong đợi.

Và khi đại sảnh đã lặng tờ, Thor gọi, “Loki?”

Loki bò ra từ dưới bàn, trong hình dáng thường ngày của mình, và nhìn cảnh tàn sát xung quanh. “Chà,” y nói, “có vẻ anh đã xử lý xong vấn đề rồi đấy.”

Thor đã cởi bỏ hết xiêm váy phụ nữ, vẻ nhẹ nhõm. Chàng đứng đó, chỉ mặc độc một chiếc áo, giữa một gian phòng đầy người khổng lồ đã chết.

“Ờ, cũng không tệ như ta đã nghĩ,” chàng vui vẻ nói. “Ta đã lấy lại được chiếc búa. Và ta còn được chén một bữa no nê nữa. Về nhà thôi.”