← Quay lại trang sách

CHUYẾN DU HÀNH CỦA THOR ĐẾN VÙNG ĐẤT NGƯỜI KHỔNG LỒ

I

Thialfi và em gái mình, Roskva, sống cùng cha là Egil và mẹ ở một trang trại bên rìa vùng đất hoang. Bên ngoài trang trại của họ là quái vật, người khổng lồ và chó sói, và nhiều lần Thialfi gặp rắc rối và phải chạy thoát thân. Cậu có thể chạy nhanh hơn bất kỳ người hay con vật nào. Sống ven vùng đất hoang có nghĩa là Thialfi và Roskva đã quen với các phép mầu và những điều kỳ lạ xảy ra trong thế giới của mình.

.

Tuy nhiên, không có gì kỳ lạ bằng cái ngày mà hai vị khách từ Asgard, Loki và Thor, đến trang trại của họ trên một cỗ xe kéo bởi hai con dê khổng lồ mà Thor đặt tên là Gầm Ghè và Nghiến Răng. Hai vị thần muốn trọ lại qua đêm và ăn uống. Nhìn họ thật to lớn và mạnh mẽ.

“Chúng tôi không có thức ăn xứng với các thần,” Roskva nói vẻ xin lỗi. “Chúng tôi chỉ có rau thôi, vả lại mùa đông vừa rồi khó khăn quá, chúng tôi chẳng còn con gà nào cả.”

Thor ậm ừ. Rồi chàng rút dao ra và giết cả hai con dê của mình. Chàng lột da chúng. Chàng cho hai con dê vào cái nồi to tướng đang treo trên bếp lửa, trong lúc Roskva và mẹ cắt hết số rau để dành trong mùa đông và thả tất vào nồi hầm.

Loki kéo Thialfi sang một bên. Cậu bé thấy sợ Loki: sợ cặp mắt xanh lục của y, đôi môi đầy sẹo và nụ cười của y. Loki nói, “Ngươi biết không, tủy xương của hai con dê ấy là thứ tốt nhất dành cho một chàng trai trẻ đấy. Thật đáng tiếc là Thor luôn giữ nó cho riêng mình. Nếu ngươi muốn khi lớn lên cũng được mạnh mẽ như Thor, thì ngươi nên ăn tủy xương dê.”

Khi thức ăn đã được nấu xong, Thor chiếm trọn một con dê cho riêng mình, để thịt con dê kia cho năm người còn lại.

Chàng trải hai tấm da dê xuống đất, rồi vừa ăn vừa ném xương lên tấm da dê bên mình. “Bỏ xương lên tấm da này nhé,” chàng nói với những người kia. “Và đừng làm vỡ hay nhai cái xương nào cả. Chỉ gặm thịt thôi.”

Bạn nghĩ bạn có thể ăn nhanh ư? Bạn phải thấy Loki ngấu nghiến thức ăn mới được. Một phút trước thức ăn còn đầy trước mặt y, vậy mà phút sau thức ăn đã biến mất và y đã đưa mu bàn tay lên chùi miệng.

Những người khác ăn chậm hơn. Nhưng Thialfi không thể quên điều Loki đã nói với mình, và khi Thor rời bàn ăn để giải quyết nỗi buồn, Thialfi liền lấy con dao và chặt một mảnh xương ống chân dê ra để ăn tủy bên trong. Cậu đặt cái xương bị vỡ lên tấm da dê và xếp những khúc xương lành lên trên để không ai biết.

Đêm đó tất cả bọn họ đều ngủ trong sảnh lớn.

Sáng hôm sau, Thor quấn hai tấm da dê quanh những khúc xương. Chàng lấy ra chiếc búa Mjollnir và giơ nó lên cao. Chàng nói, “Gầm Ghè, hãy trở lại nguyên vẹn.” Một tia chớp lóe lên: Gầm Ghè vươn người, be be một tiếng, và bắt đầu gặm cỏ. Thor nói, “Nghiến Răng, hãy trở lại nguyên vẹn,” và Nghiến Răng cũng xuất hiện. Nhưng rồi nó loạng choạng và vụng về tập tễnh bước lại gần Gầm Ghè, rồi be lên một tiếng thê thảm như thể nó đang bị đau.

“Chân sau của Nghiến Răng đã bị gãy,” Thor nói. “Đem cho ta một thanh gỗ và một mảnh vải.”

Chàng làm một cái nẹp cho chân sau con dê của mình, rồi băng bó cho nó. Làm xong, chàng nhìn cả gia đình, và Thialfi nghĩ cậu chưa bao giờ thấy cái gì đáng sợ bằng cặp mắt đỏ rực của Thor. Tay Thor đang nắm chặt quanh cán búa. “Có ai đó ở đây đã làm gãy cái xương đó,” chàng nói, giọng như tiếng sấm. “Ta đã cho các ngươi thức ăn, ta chỉ yêu cầu các ngươi duy nhất một điều, vậy mà các ngươi vẫn phản bội ta.”

“Chính là tôi,” Thialfi nói. “Tôi đã chặt cái xương.”

Loki đang cố tỏ ra nghiêm trang, nhưng khóe miệng y vẫn nhếch lên. Đó là một nụ cười khiến người ta không an tâm chút nào.

Thor nhấc chiếc búa lên. “Ta nên san phẳng cả cái trang trại này,” chàng lầm bầm, và Egil khiếp sợ còn vợ ông bắt đầu khóc. Rồi Thor nói, “Hãy cho ta lý do để không đập vụn toàn bộ nơi này.”

Egil không nói gì. Thialfi đứng dậy. Cậu nói, “Chuyện này chẳng liên quan gì đến cha tôi. Ông ấy không biết tôi đã làm gì. Hãy trừng phạt tôi chứ đừng trừng phạt ông ấy. Hãy nhìn tôi đây: tôi có thể chạy rất nhanh. Tôi biết học hỏi. Hãy để cho cha mẹ tôi yên, và tôi sẽ làm người hầu cho ngài.”

Em gái cậu, Roskva, đứng dậy. “Anh ấy không thể đi mà không có tôi,” cô nói. “Nếu ngài định đưa anh ấy đi thì phải đưa cả hai chúng tôi đi.”

Thor ngẫm nghĩ hồi lâu. Rồi: “Được thôi. Trong lúc này, Roskva, ngươi hãy ở lại đây và chăm sóc cho Gầm Ghè và Nghiến Răng trong khi chân Nghiến Răng lành. Khi ta quay lại, ta sẽ đón cả ba đi.” Chàng quay sang Thialfi. “Còn ngươi có thể đi theo ta và Loki. Chúng ta sẽ đến Utgard.”

II

Thế giới bên ngoài trang trại là một vùng hoang vu, và Thor cùng Loki với Thialfi đi về phía Đông, về phía Jotunheim, vùng đất của người khổng lồ, và về phía biển cả.

Họ càng đi về phía Đông thì trời càng lạnh. Những con gió buốt giá thổi tới, khiến người họ tê cóng. Trước lúc mặt trời lặn ít lâu, khi trời vẫn còn đủ sáng để nhìn được, họ liền tìm một nơi trú lại qua đêm. Thor và Thialfi chẳng tìm thấy gì. Loki đi lâu nhất. Y quay lại với vẻ mặt bối rối. “Đằng kia có một căn nhà lạ lắm,” y nói.

“Lạ như thế nào?” Thor hỏi.

“Nó chỉ là một buồng lớn. Không có cửa sổ, còn khung cửa ra vào thì to tướng nhưng lại không có cửa. Nhìn nó như một cái hang khổng lồ vậy.”

Gió lạnh làm ngón tay họ cứng đờ và má họ nhức nhối. Thor nói, “Chúng ta sẽ đến đó xem sao.”

Căn buồng chính kéo dài rất sâu. “Ở đằng sau có thể có thú hoang hoặc quái vật,” Thor nói. “Chúng ta hãy ở gần lối ra vào.”

Họ liền làm như vậy. Nơi này đúng như Loki đã miêu tả… một căn nhà khổng lồ chỉ có một buồng lớn, với một buồng dài đâm sang bên. Họ đốt lửa bên lối ra vào và đã ngủ ở đó được chừng một giờ thì bỗng bị đánh thức bởi một tiếng động.

“Cái gì thế?” Thialfi hỏi.

“Động đất chăng?” Thor nói. Mặt đất đang rung chuyển. Thứ gì đó gầm lên. Nó có thể là một ngọn núi lửa, hoặc một vụ lở đá khủng khiếp, hoặc một trăm con gấu đang giận dữ.

“Tôi không nghĩ vậy,” Loki nói. “Chuyển sang phòng bên đi. Cho an toàn.”

Loki và Thialfi ngủ ở phòng bên, và tiếng gầm rú ồn ã kia vẫn tiếp tục cho tới lúc trời sáng. Thor phục ở cửa nhà suốt đêm, tay cầm búa. Đêm càng dài chàng càng bực bội hơn, chỉ muốn đi tìm xem thứ gì đang làm mặt đất rung chuyển để tấn công nó. Ngay khi trời hửng sáng, Thor liền đi vào rừng mà không đánh thức hai người bạn đồng hành của mình, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh kia.

Khi lại gần, chàng nhận ra có những âm thanh khác nhau vang lên theo tuần tự. Đầu tiên là một tiếng gầm rung chuyển, tiếp theo là một tiếng ậm ừ, rồi đến một tiếng rít khe khẽ, nhưng đủ chói tai để khiến đầu Thor đau nhừ và răng chàng buốt lên mỗi khi chàng nghe thấy.

Thor đi lên một đỉnh đồi và nhìn xuống quang cảnh dưới chân.

Nằm duỗi ra trên thung lũng bên dưới là người đàn ông to lớn nhất mà Thor từng thấy. Tóc và râu gã đen hơn than; còn da gã trắng như một cánh đồng tuyết. Mắt gã khổng lồ nhắm nghiền, và gã đang ngáy đều đặn: đó chính là những tiếng gầm gừ, ậm ừ và tiếng rít mà Thor đã nghe thấy. Mỗi lần gã khổng lồ ngáy là mặt đất lại rung chuyển. Đó chính là rung chuyển họ đã cảm thấy trong đêm. Gã khổng lồ đó to lớn đến nỗi Thor so với gã thì chỉ như một con bọ hoặc một con kiến.

Thor vươn tay chạm vào chiếc thắt lưng sức mạnh, Megingjord, và kéo nó chặt lại, làm sức lực của chàng tăng gấp đôi, đảm bảo cho chàng đủ sức chiến đấu với một tên khổng lồ dù là to lớn nhất.

Trong khi Thor quan sát, gã khổng lồ mở mắt ra: mắt màu xanh biếc sắc lạnh như băng. Nhưng gã khổng lồ không tỏ vẻ hăm dọa ngay.

“Xin chào,” Thor gọi.

“Chào buổi sáng!” gã khổng lồ tóc đen đáp lại, giọng nghe như tiếng lở tuyết. “Tên tôi là Skrymir. Nó có nghĩa là ‘anh chàng to con’. Gia đình tôi đã gọi mỉa tôi như thế vì tôi là gà còi, nhưng họ là thế đấy. Để xem chiếc găng tay của tôi đâu rồi? Đêm qua tôi vẫn còn nguyên cả đôi, nhưng tôi đã đánh rơi mất một chiếc.” Gã giơ tay lên: tay phải gã đeo một chiếc găng kếch xù bằng da. Tay kia trống trơn. “A! Nó kia rồi.”

Gã vươn tay sang phía bên kia sườn đồi nơi Thor vừa trèo lên, và gã nhặt lên thứ rõ ràng là chiếc găng còn lại. “Lạ thật. Trong này có gì ấy,” gã nói, rồi lắc cái găng một cái. Thor nhận ra đó chính là căn nhà họ đã ngủ lại đêm qua đúng lúc Thialfi và Loki lăn ra khỏi miệng chiếc găng và ngã xuống đống tuyết bên dưới.

Skrymir đeo chiếc găng bên trái vào và vui vẻ nhìn hai bàn tay đeo găng của mình. “Chúng ta có thể du hành cùng nhau,” gã nói. “Nếu các vị muốn.”

Thor nhìn Loki và Loki nhìn Thor rồi cả hai cùng nhìn Thialfi trẻ tuổi, cậu chỉ nhún vai. “Tôi có thể theo kịp,” cậu nói, tự tin với tốc độ của mình.

“Tốt thôi,” Thor nói lớn.

Họ ăn sáng cùng gã khổng lồ: gã lôi những con cừu và bò ra khỏi túi đồ ăn của mình và nhai chúng rau ráu; ba người bạn đồng hành thì ăn nhỏ nhẹ hơn. Sau bữa ăn, Skrymir nói, “Này, để tôi bỏ đồ ăn của các anh vào túi của tôi. Như vậy các anh đỡ phải vác nặng, và tối nay khi dựng trại, chúng ta sẽ ăn cùng nhau.” Gã bỏ thức ăn của họ vào túi, thắt dây buộc miệng túi lại, và rảo bước về phía Đông.

Thor và Loki chạy theo gã với bước chân không mệt mỏi của các thần. Thialfi chạy nhanh hơn bất kỳ ai đã từng chạy, nhưng vài giờ sau thì ngay cả cậu cũng thấy khó mà theo kịp, và đôi khi dường như gã khổng lồ chỉ là một quả núi khác ở đằng xa, cái đầu chìm trong màn mây.

Họ bắt kịp Skrymir lúc chập tối. Gã đã tìm được chỗ dựng trại cho họ dưới một cây sồi cổ thụ to và đang thoải mái nằm cạnh đó, đầu gối lên một tảng đá lớn. “Tôi không đói,” gã nói. “Các anh đừng lo cho tôi. Tôi sẽ đi ngủ sớm. Thức ăn của các anh ở trong túi của tôi dựng bên gốc cây kia. Chúc ngủ ngon.”

Gã bắt đầu ngáy. Khi tiếng gầm gừ ậm ừ, và tiếng rít quen thuộc làm cái cây rung lên, Thialfi trèo lên túi đồ ăn của gã khổng lồ. Cậu gọi với xuống chỗ Thor và Loki, “Tôi không tháo dây ra được. Chúng chắc quá. Cứ như làm bằng thép ấy.”

“Ta có thể bẻ cong thép,” Thor nói, và chàng nhảy lên trên cùng chiếc túi rồi bắt đầu kéo những sợi dây.

“Thế nào?” Loki hỏi.

Thor gầm gừ rồi kéo, kéo rồi gầm gừ. Rồi chàng nhún vai. “Ta nghĩ tối nay chúng ta sẽ không được ăn tối rồi,” chàng nói. “Trừ phi gã khổng lồ chết tiệt này tháo dây buộc túi ra cho chúng ta.”

Chàng nhìn gã khổng lồ. Chàng nhìn Mjollnir, chiếc búa của mình. Rồi chàng trèo xuống khỏi chiếc túi và trèo lên đỉnh đầu của Skrymir đang say ngủ. Chàng giơ cao búa và nện mạnh lên trán Skrymir.

Skrymir ngái ngủ hé một mắt ra. “Hình như có một chiếc lá vừa rụng lên đầu tôi và làm tôi tỉnh giấc,” gã nói. “Các vị đã ăn xong rồi à? Đã muốn đi ngủ chưa? Cũng chẳng trách được. Ngày dài quá mà.” Nói đoạn gã nằm lăn ra, nhắm mắt vào, và lại bắt đầu ngáy.

Loki và Thialfi đã tìm cách ngủ được bất chấp tiếng ồn, nhưng Thor không thể chợp mắt. Chàng tức giận, đói meo, và chàng không tin gã khổng lồ này, giữa vùng hoang vu phía Đông ấy. Đến nửa đêm chàng vẫn còn đói, và chàng không thể chịu nổi tiếng ngáy nữa. Chàng lại trèo lên đầu người khổng lồ. Chàng đứng giữa hai hàng lông mày của gã.

Thor nhổ vào lòng bàn tay. Chàng chỉnh lại chiếc thắt lưng sức mạnh. Chàng giơ Mjollnir thật cao trên đầu. Rồi chàng lấy hết sức lực vung búa. Chàng chắc chắn là đầu chiếc búa đã đập lõm cả trán của Skrymir.

Trời quá tối để thấy được màu mắt của gã khổng lồ, nhưng gã đã mở mắt ra. “Ái chà,” người khổng lồ nói. “Thor đấy à? Có phải là ngài không? Tôi nghĩ một quả sồi vừa rụng từ trên cây xuống đầu tôi. Mấy giờ rồi?”

“Đã nửa đêm,” Thor đáp.

“Vậy thì hẹn gặp lại ngài vào sáng mai.” Những tiếng ngáy khổng lồ làm mặt đất rung chuyển và các ngọn cây lắc lư.

Lúc bình minh đã rạng nhưng trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Thor, đói hơn, tức tối hơn, và vẫn chưa ngủ được chút nào, quyết tâm hạ một cú búa cuối cùng để làm tiếng ngáy ngưng vĩnh viễn. Lần này chàng nhắm vào thái dương của gã khổng lồ, và chàng đánh Skrymir bằng tất cả sức lực. Chưa từng có một cú đánh nào mạnh đến thế. Thor nghe thấy tiếng đập vọng lại từ những đỉnh núi.

“Ngài biết không,” Skrymir nói, “tôi nghĩ một mảnh tổ chim vừa rơi lên đầu tôi. Hoặc là cành cây gì đó. Tôi không biết nữa.” Gã ngáp rồi vươn vai. Rồi gã đứng dậy. “Thôi, tôi ngủ đủ rồi. Đã đến giờ lên đường. Ba người các vị đang trên đường đến Utgard hả? Ở đó họ sẽ chăm sóc các vị ra trò đấy. Tôi đảm bảo sẽ có một yến tiệc dồi dào, những chiếc sừng tràn đầy rượu, và sau đó là các trò đấu vật, chạy đua và thi thố sức lực. Ở Utgard họ rất thích vui chơi. Nó nằm ở phía Đông… cứ đi về phía đó, nơi trời đang sáng dần ấy. Còn tôi, tôi sẽ đi về phía Bắc.” Gã nhăn hàm răng hổng lỗ chỗ cười với họ, một nụ cười có thể coi là ngớ ngẩn và ngờ nghệch nếu mắt gã không xanh và sắc lạnh như vậy.

Rồi gã cúi xuống và che tay lên miệng, như thể gã không muốn bị ai nghe trộm, nhưng vô ích vì tiếng thì thầm của gã đủ to để khiến người nghe điếc đặc. “Tôi không thể không nghe thấy các vị bàn tán với nhau là tôi to con tới mức nào. Và tôi nghĩ các vị cho rằng các vị đang khen tôi. Nhưng nếu các vị có bao giờ tới được phương Bắc, các vị sẽ gặp những người khổng lồ thực thụ, những anh chàng to con đích thực. Và các vị sẽ thấy tôi là một thằng còi cọc đến mức nào.”

Skrymir lại nhe răng cười, rồi gã đi về phía Bắc, mặt đất rung chuyển dưới chân.

III

Họ đi về phía Đông qua Jotunheim, luôn hướng về phía mặt trời mọc, suốt nhiều ngày liền.

Mới đầu họ tưởng mình đang nhìn thấy một pháo đài kích cỡ bình thường và ở khá gần họ; họ rảo bước về phía nó, nhưng nó không lớn lên hay thay đổi hay có vẻ gần hơn. Sau nhiều ngày thì họ mới nhận ra rằng nó lớn tới mức nào và ở xa tới đâu.

“Có phải đó là Utgard không?” Thialfi nói.

Loki gần như nghiêm trang khi trả lời, “Đúng. Đó là nơi xuất thân của gia đình ta.”

“Ngài chưa bao giờ tới đây ư?”

“Chưa hề.”

Họ tiến đến cổng pháo đài mà không thấy ai. Họ nghe thấy tiếng như một bữa tiệc đang diễn ra bên trong. Cánh cổng còn cao hơn nhiều thánh đường. Trên đó có gắn những thanh sắt kích cỡ đủ khiến bất kỳ người khổng lồ không mời mà tới nào cũng phải tránh xa một quãng cho phải phép.

Thor lớn tiếng gọi, nhưng không ai đáp lại.

“Chúng ta vào chứ?” chàng hỏi Loki và Thialfi.

Họ chui xuống bên dưới các thanh cổng. Ba người lữ hành đi qua sân và tiến vào đại sảnh. Ở đó có kê những chiếc ghế dài cao bằng ngọn cây, trên có những người khổng lồ đang ngồi. Thor hiên ngang bước vào. Thialfi sợ chết khiếp, nhưng cậu vẫn đi cạnh Thor, còn Loki đi đằng sau họ.

Họ có thể thấy vua khổng lồ ngồi trên chiếc ghế cao nhất ở cuối sảnh. Họ đi qua gian sảnh rồi cúi chào thật thấp.

Nhà vua có khuôn mặt dài, lanh lợi và mái tóc đỏ như lửa. Mắt ông ta xanh thẳm như băng. Ông ta nhìn ba người lữ hành, rồi nhướn một bên mày lên.

“Trời đất,” ông ta nói. “Có mấy đứa nhóc tì ở đâu đến này. Không, ta đã nhầm. Ngài hẳn là Thor danh tiếng thuộc tộc Aesir, có nghĩa là ngài phải là Loki, con trai của Laufey. Ta có quen mẹ ngài chút ít. Xin chào, người họ hàng nhỏ bé. Ta là Utgardaloki, tức là Loki ở Utgard. Còn nhà ngươi là ai?”

“Thialfi,” Thialti đáp. “Tôi là người hầu của Thor.”

“Chào mừng tất cả các vị đến Utgard,” Utgardaloki nói. “Đây là nơi tuyệt vời nhất trên thế giới dành cho những người tài. Bất kỳ ai có khả năng hoặc đầu óc hơn người đều được đón chào ở đây. Có ai trong số các vị làm được điều gì đặc biệt không? Còn ngài thì sao, người họ hàng nhỏ bé? Ngài có thể làm được điều gì độc đáo?”

“Ta có thể ăn nhanh hơn bất kỳ ai trên đời,” Loki nói, không hề khoe khoang.

“Thật thú vị. Ta có một người hầu ở đây. Tên hắn, thật buồn cười làm sao, lại là Logi. Ngài có muốn thi ăn với hắn không?”

Loki nhún vai, như để nói với y thì thế nào cũng được.

Utgardaloki vỗ tay, và một chiếc máng gỗ dài được đem vào, trên đó chất đủ thứ thú quay: ngỗng, bò, cừu, dê, thỏ và hươu. Khi ông ta vỗ tay lần nữa, Loki bắt đầu ăn, ăn từ đằng cuối máng vào đến giữa.

Y ăn cật lực, không để tâm vào chuyện gì khác, như thể y chỉ có một mục đích trên đời: đó là ăn thật nhiều và thật nhanh hết mức có thể. Tay và miệng y chỉ còn là một vệt mờ.

Logi và Loki gặp nhau ở giữa bàn.

Titgardaloki nhìn xuống từ trên ngai vàng của mình. “Chà,” ông ta nói, “cả hai người đều ăn nhanh như nhau - không tồi chút nào! - nhưng Logi đã ăn hết cả xương thú và, phải, có vẻ là hắn đã ăn cả cái máng gỗ nữa. Loki thì ăn hết thịt, đúng vậy, nhưng ngài gần như không động đến xương và còn chẳng chạm vào cái máng nữa. Vì thế Logi đã thắng ván này.”

Utgardaloki nhìn Thialfi. “Ngươi,” ông ta nói. “Chú nhóc kia. Ngươi biết làm gì?”

Thialfi nhún vai. Cậu là người chạy nhanh nhất cậu từng biết. Cậu có thể chạy nhanh hơn một con thỏ hoảng sợ, chạy nhanh hơn một con chim đang bay. Cậu nói, “Tôi biết chạy.”

“Vậy thì,” Utgardaloki nói, “ngươi sẽ thi chạy.”

Họ ra ngoài, và ở đó, trên một khoảng đất bằng phẳng, là một đường chạy hoàn hảo. Một số người khổng lồ đứng đợi bên đường chạy, xoa xoa tay vào nhau và hà hơi cho ấm.

“Ngươi chỉ là một chú nhóc, Thialti,” Utgardaloki nói. “Vì vậy ta sẽ không bắt ngươi chạy thi với người lớn. Chú bé Hugi của chúng ta đâu rồi?”

Một thằng bé người khổng lồ bước ra, gầy gò đến nỗi nhìn như vô hình, không to lớn hơn Loki hay Thor là mấy. Thằng bé nhìn Utgardaloki và không nói gì, nhưng nó mỉm cười. Thialfi không chắc là thằng bé đã có mặt ở đây trước khi nó được gọi đến. Nhưng giờ nó đã đứng đó.

Hugi và Thialfi đứng cạnh nhau ở vạch xuất phát, cùng chờ đợi.

“Chạy!” Utgardaloki hô to bằng giọng như tiếng sấm, và hai cậu bé bắt đầu chạy. Thialti chạy như chưa bao giờ chạy, nhưng cậu thấy Hugi lao lên phía trước và cán đích trước khi cậu kịp chạy được nửa đường.

Utgardaloki tuyên bố, “Người chiến thắng là Hugi.” Rồi ông ta khom người xuống bên cạnh Thialfi. “Ngươi sẽ phải chạy nhanh hơn nếu ngươi muốn thắng được Hugi,” vị vua khổng lồ nói. “Nhưng dù sao thì ta vẫn chưa thấy con người nào chạy nhanh như vậy. Hãy chạy nhanh hơn nữa đi, Thialfi.”

Thialti lại đến đứng cạnh Hugi ở vạch xuất phát.

Thialfi đang thở hổn hển, và tim cậu đập thình thịch trong tai. Cậu biết mình đã chạy nhanh đến mức nào, vậy mà Hugi vẫn chạy nhanh hơn, và Hugi vẫn có vẻ hoàn toàn thoải mái. Nó thậm chí còn không thở mạnh. Thằng bé người khổng lồ nhìn Thialfi và lại mỉm cười. Ở Hugi có gì đó khiến Thialti nhớ đến Utgardaloki, và cậu tự hỏi thằng bé có phải là con của ông ta không.

“Chạy!”

Họ chạy. Thialfi chạy như chưa bao giờ chạy, nhanh đến nỗi thế giới dường như chỉ có cậu và Hugi. Vậy mà Hugi vẫn chạy trước cậu suốt chặng đường. Hugi đã đến được vạch đích khi Thialfi vẫn còn cách đó chừng năm, mười giây.

Thialfi biết lần đó cậu đã suýt thắng, cậu biết chỉ cần cố gắng hết sức mình là sẽ thắng.

“Xin cho chúng tôi chạy lại,” cậu hổn hển nói.

“Được thôi,” Utgardaloki nói. “Cả hai có thể chạy lần nữa. Ngươi rất nhanh, chàng trai trẻ ạ, nhưng ta không tin ngươi có thể chiến thắng. Tuy thế, chúng ta sẽ để cuộc đua cuối cùng này phân thắng bại.”

Hugi bước đến bên vạch xuất phát. Thialfi đứng cạnh nó. Cậu còn không nghe thấy tiếng Hugi thở.

“Chúc may mắn,” Thialfi nói.

“Lần này,” Hugi nói bằng chất giọng như đang vang lên trong đầu Thialfi, “ngươi sẽ thấy ta chạy.”

“Chạy!” Utgardaloki ra lệnh.

Thialfi chạy nhanh hơn bất kỳ người nào đã từng chạy trên đời. Cậu chạy nhanh như con chim cắt lao xuống, cậu chạy nhanh như tố lốc thổi, cậu chạy nhanh như Thialfi, mà không ai có thể chạy nhanh bằng Thialfi, trước kia và sau này cũng vậy.

Nhưng Hugi dễ dàng vượt lên trước, di chuyển còn nhanh hơn trước. Thialfi chưa chạy hết nửa đường thì Hugi đã chạy đến vạch đích và quay trở lại.

“Đủ rồi!” Utgardaloki gọi to.

Họ quay trở về đại sảnh. Những người khổng lồ giờ đã tỏ ra thư giãn, vui vẻ hơn.

“À,” Utgardaloki nói. “Thôi, thất bại của hai người này có thể hiểu được. Nhưng giờ, giờ chúng ta sẽ được chứng kiến một màn biểu diễn ấn tượng. Giờ đến lượt Thor, thần sấm, người anh hùng dũng mãnh nhất. Thor, với chiến công được ngợi ca khắp mọi thế giới. Các thần và người thường đều kể chuyện về chiến công của ngài. Ngài có thể trổ tài cho chúng ta xem được không?”

Thor nhìn ông ta. “Trước hết, ta có thể uống,” chàng nói. “Không có thức uống gì mà ta không thể uống cạn.”

Utgardaloki ngẫm nghĩ. “Tất nhiên rồi,” ông ta nói. “Người hầu rượu của ta đâu rồi?” Người hầu rượu bước tới trước. “Đem chiếc sừng uống rượu đặc biệt của ta ra đây.”

Người hầu rượu gật đầu và đi ra, lát sau trở lại với một chiếc sừng dài. Nó dài hơn bất kỳ chiếc sừng uống rượu nào Thor từng thấy, nhưng chàng không lo ngại.

Dù sao thì chàng cũng là Thor kia mà, và không có chiếc sừng nào mà chàng không thể uống cạn. Trên thân sừng có khắc những cổ tự và hoa văn, còn trên miệng sừng có nạm bạc.

“Đây là sừng uống rượu của lâu đài này,” Utgardaloki nói. “Tất cả chúng ta đều đã uống cạn nó ở đây, vào thời của mình. Người mạnh nhất và khỏe nhất trong chúng ta chỉ uống một hơi là cạn; một số khác thì ta thừa nhận là phải uống hai hơi mới cạn. Ta rất tự hào khi nói với ngài rằng không ai ở đây lại yếu đuối và đáng thất vọng đến mức phải mất ba hơi mới uống cạn.”

Đó là một chiếc sừng dài, nhưng Thor là Thor, vậy là chàng nâng chiếc sừng đầy tràn lên môi và bắt đầu uống. Rượu của người khổng lồ lạnh và mặn, nhưng chàng vẫn nuốt xuống, dốc cạn chiếc sừng cho tới khi chàng hụt hơi và không thể uống được nữa.

Chàng những tưởng chiếc sừng cạn sạch rồi, nhưng nó vẫn đầy nguyên như khi chàng mới bắt đầu uống, hay ít ra là gần như đầy nguyên.

“Ta cứ tưởng rằng ngài uống giỏi hơn thế cơ đấy,” Utgardaloki nói lạnh tanh. “Nhưng ta biết là ngài có thể uống cạn nó bằng hơi thứ hai, như tất cả chúng ta ở đây.”

Thor hít một hơi thật sâu, và chàng kề môi vào chiếc sừng, rồi chàng uống ừng ực không ngừng. Chàng biết lần này chắc chắn chiếc sừng đã cạn rồi, thế nhưng khi chàng hạ nó xuống, nó mới chỉ cạn đi một đoạn bằng ngón tay cái của chàng.

Những người khổng lồ nhìn Thor và họ bắt đầu la ó chế giễu chàng, nhưng chàng trừng mắt với họ, và họ liền im bặt.

“À,” Utgardaloki nói. “Thì ra những câu chuyện về Thor hùng mạnh chỉ là chuyện đồn thổi mà thôi. Nhưng dù thế thì chúng ta cũng cho phép ngài uống cạn chiếc sừng bằng hơi thứ ba. Dù sao trong đó chắc cũng không còn nhiều.”

Thor nâng chiếc sừng lên môi và uống, chàng uống như một vị thần, uống lâu và dài hơi đến nỗi Loki và Thialfi phải trố mắt nhìn chàng kinh ngạc.

Nhưng khi chàng hạ chiếc sừng xuống, rượu trong đó mới chỉ vơi thêm một lóng tay. “Ta không uống nữa,” Thor nói. “Và ta không tin rằng đó chỉ là một chút rượu.”

Utgardaloki ra lệnh cho người hầu rượu đem chiếc sừng đi. “Giờ đã đến lúc thi sức mạnh. Ngài có nhấc nổi một con mèo không?”

“Câu hỏi kiểu gì thế? Tất nhiên là ta có thể nhấc được một con mèo.”

“Chà,” Utgardaloki nói, “chúng ta đều đã thấy là ngài không khỏe như chúng ta nghĩ. Các thiếu niên ở Utgard này tập luyện sức khỏe bằng cách nhấc con mèo của ta lên. Giờ thì ta phải cảnh báo với ngài, ngài nhỏ con hơn tất cả chúng ta, mà mèo của ta lại là mèo của người khổng lồ, nên ta có thể hiểu được nếu ngài không nhấc nổi nó.”

“Ta sẽ nhấc con mèo của ngươi lên,” Thor nói.

“Có lẽ nó đang nằm ngủ bên bếp lò,” Utgardaloki nói. “Chúng ta hãy đến chỗ nó.”

Con mèo đang ngủ, nhưng khi họ bước vào nó liền thức giấc và nhảy ra giữa phòng. Đó là một con mèo xám, to bằng một người thường, nhưng Thor khỏe hơn bất kỳ người thường nào, chàng liền ôm lấy bụng con mèo và dùng hai tay nâng nó lên, định sẽ nhấc nó lên cao quá đầu. Con mèo có vẻ chẳng lấy thế làm ấn tượng: nó cong lưng, vươn vai, bắt Thor phải gồng mình hết sức có thể.

Thor không chịu để bị đánh bại trong một trò nhấc mèo đơn giản. Chàng đẩy rồi kéo, và cuối cùng một chân con mèo cũng nhấc lên khỏi mặt đất.

Từ đằng xa, Thor, Thialti và Loki nghe thấy một âm thanh vẳng lại, như tiếng những tảng đá lớn nghiến vào nhau: tiếng rầm rầm của một rặng núi đang vặn mình đau đớn.

“Đủ rồi,” Utgardaloki nói. “Việc ngài không thể nhấc con mèo của ta không phải là lỗi của ngài, Thor ạ. Nó là một con mèo lớn, còn ngài chỉ là một gã nhỏ thó còi cọc, nếu đem so với bất kỳ người khổng lồ nào trong số chúng ta.” Ông ta nhăn nhở cười.

“Một gã nhỏ thó còi cọc ấy à?” Thor nói. “Sao, ta có thể vật ngã bất kỳ ai trong số các ngươi…”

“Sau những gì chúng ta vừa thấy,” Utgardaloki nói, “thì ta sẽ là một chủ nhà thật tồi tệ nếu để cho ngài đấu vật với một người khổng lồ thực sự. Ngài có thể bị thương. Và ta e rằng không ai trong số người của ta sẽ chịu đấu vật với một kẻ không uống cạn nổi chiếc sừng uống rượu của ta, không nhấc nổi con mèo của ta. Nhưng ta sẽ cho ngài biết chúng ta có thể làm gì. Nếu ngài muốn đấu vật, ta sẽ cho phép ngài đấu vật với bà vú già của ta.”

“Vú già của ngươi ấy à?” Thor sửng sốt.

“Bà đã già rồi, đúng thế. Nhưng chính bà đã dạy ta đấu vật, cách đây lâu lắm rồi, và ta nghĩ bà vẫn chưa quên đâu. Vì tuổi già nên bà đã còng xuống, vì vậy bà sẽ gần với chiều cao của ngài hơn. Bà vốn quen chơi với trẻ con mà.” Rồi, khi thấy vẻ mặt Thor, ông ta nói thêm, “Tên bà là Elli, và ta đã thấy bà quật ngã nhiều người đàn ông to khỏe hơn ngài trong khi đấu vật với họ. Nên đừng quá tự tin, Thor ạ.”

“Ta muốn đấu vật với người của ngươi hơn,” Thor nói. “Nhưng ta sẽ đấu vật với bà vú già của ngươi.”

Họ cho gọi bà vú, và bà đến: một bà cụ yếu ớt, tóc bạc phơ, lưng còng và da nhăn nheo đến nỗi tưởng chỉ một hơi gió cũng thổi ngã bà. Bà là người khổng lồ, đúng vậy, nhưng bà chỉ cao hơn Thor chút xíu. Tóc bà chỉ còn lơ thơ vài sợi trên mái đầu già nua. Thor tự hỏi bà đã bao nhiêu tuổi. Bà trông già hơn bất kỳ người nào chàng đã từng gặp. Chàng không muốn làm bà đau.

Họ đứng đối diện nhau. Người nào vật được người kia ngã xuống đất trước sẽ thắng. Thor đẩy và kéo bà già, chàng cố xô bà đi, cố làm bà loạng choạng, nhưng bà vẫn đứng vững như bàn thạch. Suốt thời gian đó, bà cứ nhìn chàng bằng cặp mắt già nua bềnh bệch và không nói gì.

Rồi bà già thò tay ra và nhẹ nhàng chạm vào chân Thor. Chàng bỗng thấy chân mình yếu đi, và chàng đẩy bà ra, nhưng bà vòng tay quanh người chàng và ấn chàng xuống đất. Chàng cố hết sức đẩy, nhưng chẳng ích gì, và chỉ lát sau chàng đã phải khuỵu một gối xuống…

“Dừng lại!” Utgardaloki nói. “Chúng ta đã thấy đủ rồi, Thor vĩ đại ạ. Ngài còn không đánh bại nổi bà vú già của ta. Ta nghĩ giờ sẽ chẳng ai trong số người của ta chịu đấu vật với ngài nữa đâu.”

Thor nhìn Loki, và họ cùng nhìn Thialfi. Họ ngồi bên cạnh lò lửa, và những người khổng lồ thết đãi họ - thức ăn rất ngon, rượu không mặn như thứ rượu trong chiếc sừng uống rượu của người khổng lồ - nhưng cả ba người đều nói ít hơn bình thường trong một bữa tiệc thế này.

Ba người bạn đồng hành im lặng và lúng túng, hổ thẹn vì bị đánh bại.

Họ rời pháo đài Utgard lúc bình minh, và đích thân vua Utgardaloki tiễn chân họ.

“Thế nào?” Utgardaloki hỏi. “Các vị có thích chuyến viếng thăm tới xứ sở của ta không?”

Họ ủ rũ ngước lên nhìn ông ta.

“Chẳng thích thú gì mấy,” Thor nói. “Ta đã luôn tự hào với sức mạnh của mình, vậy mà giờ ta thấy mình như một kẻ vô danh tiểu tốt và bất tài.”

“Tôi tưởng tôi có thể chạy nhanh,” Thialfi nói.

“Và ta thì chưa bao giờ bị đánh bại trong một cuộc thi ăn,” Loki nói.

Họ đi qua cánh cổng ở cuối thành trì của Utgardaloki.

“Các vị biết không,” người khổng lồ nói, “các vị không phải là những kẻ vô danh tiểu tốt. Và các vị không hề bất tài. Thật sự là nếu đêm qua ta biết được những gì ta biết lúc này, thì ta đã chẳng bao giờ mời các vị vào nhà ta, và ta sẽ đảm bảo các vị không bao giờ được mời quay trở lại nữa. Các vị thấy đấy, ta đã đánh lừa các vị, cả ba vị, bằng phép thuật.”

Ba người lữ hành nhìn lên người khổng lồ, ông ta mỉm cười nhìn xuống họ. “Các vị có nhớ Skrymir không?” ông ta hỏi.

“Gã khổng lồ đó ấy à? Có chứ.”

“Đó chính là ta. Ta đã dùng phép thuật để biến mình trở thành to lớn và thay đổi hình thù. Những sợi dây buộc miệng túi thức ăn của ta được buộc bằng dây thép không thể phá vỡ được và chỉ có thể được tháo ra bằng phép thần. Khi ngài dùng búa đánh ta, Thor ạ, trong lúc ta giả vờ ngủ, ta biết rằng chỉ một cú đánh nhẹ nhất thôi cũng đủ giết chết ta, vì vậy ta đã dùng phép thuật để chuyển một quả núi, biến nó thành vô hình và đặt nó giữa cái búa và đầu ta. Nhìn ra đằng kia mà xem.”

Ở đằng xa là một ngọn núi hình yên ngựa, với các thung lũng cắt sâu vào núi: ba thung lũng hình vuông, thung lũng cuối cùng sâu hơn cả.

“Đó chính là ngọn núi ta đã dùng,” Utgardaloki nói. “Các thung lũng đó chính là do búa của ngài tạo thành.”

Thor không nói gì, nhưng chàng mím chặt môi, lỗ mũi chàng phình ra, và chòm râu đỏ của chàng dựng lên.

Loki nói, “Cho ta biết về đêm qua đi, ở trong lâu đài, đó cũng là phép thuật phải không?”

“Tất nhiên rồi. Ngài đã bao giờ thấy một đám cháy rừng lan xuống thung lũng, đốt sạch mọi thứ trên đường đi của nó chưa? Ngài nghĩ ngài có thể ăn nhanh ư? Ngài không thể ăn nhanh bằng Logi, vì Logi chính là hiện thân của lửa, và hắn nuốt chửng thức ăn lẫn chiếc máng gỗ bằng cách thiêu rụi chúng. Ta chưa bao giờ thấy ai ăn nhanh bằng ngài.”

Cặp mắt xanh của Loki lóe lên vì giận dữ và thán phục, vì y khoái một trò chơi khăm hay cũng ngang với ghét việc bị chơi khăm.

Utgardaloki quay sang Thialfi, “Ngươi có thể nghĩ nhanh tới mức nào, chú nhóc?” ông ta hỏi. “Ngươi có thể nghĩ nhanh hơn ngươi chạy không?”

“Tất nhiên rồi,” Thialti đáp. “Tôi có thể nghĩ nhanh hơn bất kỳ điều gì.”

“Chính vì thế ta mới để ngươi chạy thi với Hugi, vì nó chính là ý nghĩ. Cho dù ngươi có chạy nhanh đến đâu - và không ai trong chúng ta từng thấy có ai chạy như ngươi cả, Thialti ạ - thì ngươi cũng không thể chạy nhanh bằng ý nghĩ được.”

Thialfi không nói gì. Cậu muốn nói gì đó để phản đối hoặc hỏi thêm nhiều câu nữa, thì Thor bỗng lên tiếng, bằng giọng trầm trầm như tiếng sấm vọng lại từ một đỉnh núi xa, “Thế còn ta? Đêm qua ta đã làm gì?”

Utgardaloki không còn mỉm cười nữa. “Một phép mầu,” ông ta nói. “Ngài đã làm được điều bất khả. Ngài không nhận ra được điều đó, nhưng chiếc sừng uống rượu đó được nối với đáy biển sâu nhất. Ngài đã uống một lượng đủ để khiến mực nước biển giảm xuống, để tạo ra thủy triều. Chính vì ngài, Thor ạ, mà nước biển sẽ luôn dâng lên hạ xuống. Ta đã nhẹ cả người khi ngài không uống hơi thứ tư: nếu có thì chắc ngài đã uống cạn cả biển.

“Con mèo ngài cố nhấc lên không phải là mèo. Nó chính là Jormungundr, con mãng xà Midgard, con rắn nằm vòng quanh trung tâm thế giới. Không ai có thể nhấc nổi con mãng xà Midgard, vậy mà ngài đã làm được, và ngài còn làm cho mình con mãng xà lôi một đoạn ra khỏi mặt đất khi ngài nhấc chân con mèo lên. Ngài có nhớ âm thanh ngài đã nghe thấy không? Đó chính là tiếng mặt đất chuyển mình đấy.”

“Còn bà già?” Thor hỏi. “Bà vú già của ngươi? Bà ta là cái gì?” Giọng chàng rất nhẹ nhàng, nhưng chàng đã nắm lấy cán búa của mình, và chàng đang cầm nó rất thoải mái.

“Đó là Elli, tuổi già. Không ai có thể chiến thắng tuổi già, vì cuối cùng bà sẽ tìm đến với tất cả chúng ta, khiến chúng ta ngày một yếu đi cho tới khi bà khiến mắt chúng ta nhắm lại vĩnh viễn. Tất cả chúng ta, ngoại trừ ngài, Thor ạ. Ngài đã đấu vật với tuổi già, và chúng ta kinh ngạc khi thấy ngài vẫn đứng vững, và ngay cả khi bà sử dụng hết quyền năng với ngài thì ngài cũng chỉ khuỵu một gối xuống. Chúng ta chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào như đêm qua, Thor ạ. Chưa bao giờ.

“Và giờ khi đã thấy quyền năng của các vị, chúng ta nhận ra mình đã thật ngu ngốc khi để các vị đến được Utgard. Ta sẽ bảo vệ thành trì của mình trong tương lai, và cách bảo vệ tốt nhất là đảm bảo không ai trong số các vị có thể tìm được Utgard hay nhìn thấy nó một lần nữa, và phải đảm bảo sao cho dù có chuyện gì xảy ra trong tương lai đi chăng nữa thì không ai trong số các vị có thể quay lại đây được.”

Thor giơ cao búa trên đầu, nhưng chàng chưa kịp giáng búa thì Utgardaloki đã biến mất.

“Nhìn kìa,” Thialfi nói.

Pháo đài đã biến mất. Không còn dấu vết gì của thành trì của Utgardaloki hay mảnh đất nơi nó đã đứng. Giờ ba người lữ hành đang đứng trên một thảo nguyên hoang vắng, không hề có dấu hiệu gì của sự sống.

“Về nhà thôi,” Loki nói. Rồi y nói thêm, “Trò hay thật. Các phép thuật được sử dụng rất tài tình. Ta nghĩ hôm nay chúng ta đều đã học được điều gì đó.”

“Tôi sẽ kể với em gái là tôi đã chạy đua với ý nghĩ,” Thialfi nói. “Tôi sẽ kể với Roskva là tôi đã chạy rất giỏi.”

Nhưng Thor thì không nói gì. Chàng đang nghĩ về đêm trước, về việc mình đã đấu vật với tuổi già và uống biển. Chàng đang nghĩ về con mãng xà Midgard.