← Quay lại trang sách

NHỮNG TRÁI TÁO BẤT TỬ

I

Một lần khác, cũng có ba vị thần đi thám hiểm rặng núi hoang ở bên rìa Jotunheim, vùng đất của người khổng lồ. Lần này ba vị thần là Thor, Loki và Hoenir. (Hoenir là một vị thần nhiều tuổi. Ngài đã ban cho con người lý trí.)

.

Ở vùng núi đó thức ăn rất khó kiếm, và ba vị thần đang rất đói, mỗi lúc một đói hơn.

Họ nghe thấy một âm thanh - tiếng rống của đàn bò ở xa - và họ nhìn nhau rồi cười nụ cười của những người đói khát vừa kiếm được thức ăn cho tối nay. Họ đi xuống một thung lũng xanh tươi, một nơi đầy sự sống, nơi những cây sồi khổng lồ và cây thông cao vút mọc quanh những thảo nguyên và suối, và ở đó họ thấy một đàn bò, to lớn và béo mập nhờ cỏ trên thung lũng.

Họ đào một cái hố và chất củi vào đó rồi nhóm một đống lửa to, rồi họ giết một con bò mộng và vùi nó vào dưới lớp than hồng, rồi họ đợi cho thịt chín.

Họ cào than ra, nhưng thịt vẫn còn tái và vấy máu.

Họ lại đốt lửa lên. Rồi họ lại đợi. Thế nhưng hơi lửa dường như còn không làm ấm được món thịt.

“Các vị có nghe thấy gì không?” Thor hỏi.

“Gì cơ?” Hoenir nói. “Tôi không nghe thấy gì cả.”

“Tôi thì có,” Loki nói. “Lắng tai mà xem.”

Họ lắng tai nghe và âm thanh đó không thể nhầm lẫn được, ở đâu đó, ai đó đang cười giễu họ, tiếng cười khanh khách đầy thích thú.

Ba vị thần nhìn quanh, nhưng không có ai khác trong thung lũng cả, chỉ có họ và lũ bò.

Thế rồi Loki nhìn lên.

Trên cành cao nhất của cái cây cao nhất là một con đại bàng. Nó là con đại bàng lớn nhất họ từng thấy, một con đại bàng khổng lồ, và nó đang cười giễu họ.

“Ngươi có biết tại sao lửa lại không nướng chín thịt cho chúng ta không?” Thor hỏi.

“Có thể là tôi biết,” con đại bàng đáp. “Chà, các ngài nhìn có vẻ đói meo rồi nhỉ. Sao các ngài không ăn thịt sống đi? Đại bàng chúng tôi thường làm thế. Chúng tôi dùng mỏ xé thịt. Nhưng các ngài thì không có mỏ, phải không?”

“Chúng ta đói lắm rồi,” Hoenir nói. “Ngươi có thể giúp chúng ta nấu bữa tối được không?”

“Theo ý tôi,” con đại bàng nói, “chắc hẳn đống lửa của các ngài đã bị phù phép, khiến hơi nóng và sức đốt của nó bị rút hết. Nếu các ngài hứa chia cho tôi một phần thịt, tôi sẽ trả lại hơi nóng cho đống lửa của các ngài.”

“Chúng ta hứa,” Loki nói. “Ngươi có thể lấy một phần thịt ngay khi có đủ thịt chín cho tất cả chúng ta.”

Con đại bàng bay quanh thảo nguyên một vòng, đập cánh mạnh đến nỗi than trong hố bùng lửa và các thần phải bám vào nhau để khỏi bị thổi ngã, rồi nó quay lại đậu trên ngọn cây.

Lần này họ vùi thịt vào hố than với vẻ hào hứng, và họ chờ đợi. Đang là mùa hè, khi mặt trời gần như không lặn ở vùng đất phương Bắc và ngày kéo dài mãi mãi, vì vậy trời tuy đã muộn nhưng vẫn còn như ban ngày khi họ cào than ra và ngửi thấy mùi thịt bò nướng thơm lừng, mềm rục, sẵn sàng cho dao và răng của họ.

Ngay khi than được cào ra, con đại bàng lao xuống và dùng móng quắp lấy hai đùi sau của con bò, cùng với một miếng vai, và bắt đầu dùng mỏ ngấu nghiến xé thịt. Loki tức điên khi thấy bữa tối của mình sắp bị nuốt chửng, y liền lấy ngọn giáo ném vào con đại bàng, hy vọng có thể làm nó bỏ lại chỗ thức ăn vừa cướp được.

Con đại bàng vỗ mạnh cánh, tạo ra một luồng gió khủng khiếp đến nỗi suýt làm các thần ngã nhào, và nó thả chỗ thịt xuống. Loki không kịp tận hưởng chiến thắng của mình, vì y nhận ra là ngọn giáo đã cắm chặt vào sườn con đại bàng khổng lồ, và khi con đại bàng bay lên, nó lôi cả y theo.

Loki muốn buông tay ra, nhưng tay y đã dính chặt vào cán giáo. Y không thể thả ra.

Con đại bàng bay thấp, nên chân Loki bị lôi trên đá sỏi, qua các sườn núi và qua các bụi cây. Đây là phép thuật, một phép thuật hùng mạnh hơn bất kỳ thứ gì Loki có thể điều khiển.

“Xin làm ơn!” y hét lên. “Hãy dừng lại! Ngươi lôi tay ta ra khỏi khớp mất. Lưng của ta đã nát nhừ rồi. Ngươi làm ta chết mất!”

Con đại bàng vươn cánh bay lên một sườn núi và nhẹ nhàng liệng một vòng trong không trung, chỉ có không khí khô lạnh giữa họ và mặt đất. “Có lẽ tôi sẽ giết ngài thật,” nó nói.

“Ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì để ngươi thả ta xuống,” Loki hổn hển. “Bất cứ điều gì ngươi muốn. Xin làm ơn.”

“Tôi muốn,” con đại bàng nói, “Idunn. Và tôi muốn những trái táo của nàng. Những trái táo bất tử.”

Loki lơ lửng trong không khí. Mặt đất cách rất xa.

Idunn là vợ của Bragi, thần thi ca, nàng rất dễ mến, dịu dàng và tốt bụng. Nàng luôn đem theo bên mình một chiếc hộp làm bằng gỗ tần bì, trong đó đựng những trái táo vàng. Khi các thần cảm thấy tuổi già đang chạm đến mình, phủ sương muối lên tóc họ và khiến xương khớp họ đau nhức, họ sẽ tìm đến Idunn. Nàng sẽ mở hộp và cho phép vị nam thần hoặc nữ thần đó ăn một trái táo duy nhất. Khi họ ăn trái táo, tuổi trẻ và quyền năng sẽ trở lại với họ. Nếu không có những trái táo của Idunn, các thần sẽ không còn là thần nữa…

“Ngài không nói gì cả. Tôi nghĩ là,” con đại bàng nói, “tôi sẽ kéo ngài qua vài tảng đá và đỉnh núi nữa. Có lẽ tôi sẽ kéo ngài qua cả vài dòng sông sâu nữa xem sao.”

“Ta sẽ lấy những trái táo cho ngươi,” Loki nói. “Ta thề đấy. Chỉ cần ngươi cho ta xuống.”

Con đại bàng không nói gì, mà chỉ vỗ cánh một cái và bắt đầu lượn xuống một thảo nguyên xanh nơi một làn khói từ đống lửa đang bay lên. Nó chao cánh hạ xuống chỗ Thor và Hoenir đang đứng há hốc miệng nhìn lên. Khi con đại bàng bay qua đống lửa, Loki thấy mình rơi xuống, tay vẫn cầm ngọn giáo, và y ngã lăn lông lốc trên mặt cỏ. Với một tiếng kêu, con đại bàng đập cánh bay lên cao, và trong thoáng chốc nó chỉ là một cái chấm nhỏ trên bầu trời.

“Ta không hiểu thế là thế nào,” Thor nói.

“Ai mà biết được?” Loki nói.

“Chúng tôi để dành thức ăn cho anh đây,” Hoenir nói.

Loki không muốn ăn nữa, và hai người bạn đồng hành cho rằng đó là vì chuyến bay trên không trung của y.

Không có chuyện gì thú vị hay khác thường nữa xảy ra trên đường họ về nhà.

II

Ngày hôm sau, Idunn đang đi quanh Asgard, chào các thần, quan sát mặt họ xem có ai đang bắt đầu già đi không. Nàng đi qua Loki. Thường thường thì Loki vẫn lờ nàng đi, nhưng sáng nay y mỉm cười và chào nàng.

“Idunn! Thật tuyệt khi được gặp nàng! Tôi đang thấy già đi rồi đây,” y nói. “Tôi cần nếm một trái táo của nàng.”

“Nhìn ngài không có vẻ gì là đang già đi cả,” nàng đáp.

“Tôi che giấu rất giỏi,” Loki nói. “Ui chao! Lưng tôi đau quá. Tuổi già quả là đáng sợ, Idunn ạ.”

Idunn mở chiếc hộp gỗ tần bì ra và đưa cho Loki một trái táo.

Y ngấu nghiến ăn hết trái táo, nuốt cả hột. Rồi y nhăn mặt.

“Ôi trời,” y nói. “Tôi tưởng táo của nàng phải, ờ, ngon hơn thế này chứ.”

“Ngài nói gì lạ quá,” Idunn nói. Những trái táo của nàng chưa từng bao giờ bị đón nhận như thế này. Thường thì các thần chỉ nói về vị ngon hoàn hảo của chúng và tuổi trẻ tuyệt diệu mà chúng mang lại. “Loki, đây là táo của các thần. Những trái táo bất tử.”

Loki vẫn tỏ ra không bị thuyết phục. “Có lẽ vậy,” y nói. “Nhưng tôi đã thấy trong rừng những trái táo hơn hẳn táo của nàng về mọi mặt. Chúng nhìn đẹp hơn, thơm hơn, và ăn cũng ngon hơn mấy quả táo này. Tôi nghĩ chúng cũng là táo bất tử đấy. Có lẽ một kiểu bất tử thú vị hơn của nàng.”

Y quan sát các biểu hiện đuổi nhau trên mặt Idunn - hồ nghi, bối rối, và lo ngại.

“Đây là những trái táo duy nhất thuộc loại này,” nàng nói.

Loki nhún vai. “Tôi chỉ kể lại với nàng những gì tôi đã thấy thôi,” y nói.

Idunn đi cạnh y. “Những trái táo này ở đâu?” nàng hỏi.

“Ở đằng kia. Chắc tôi không chỉ đường cho nàng được, nhưng tôi có thể dẫn nàng đi qua rừng. Đường không xa đâu.”

Nàng gật đầu.

“Nhưng khi chúng ta nhìn thấy cây táo,” Loki nói, “làm sao chúng ta có thể so sánh những trái táo đó với táo trong cái hộp gỗ tần bì của nàng ở Asgard được? Ý tôi là, tôi có thể nói, Chúng còn ngon hơn cả táo của nàng nữa, và nàng sẽ nói, Thật vớ vẩn, Loki, đây chỉ là mấy quả táo còi nhăn nhúm nếu đem so với táo của tôi, vậy làm cách nào chúng ta phân xử được?”

“Đừng ngốc thế,” Idunn nói. “Tôi sẽ đem những trái táo của tôi theo. Chúng ta sẽ so sánh chúng.”

“À,” Loki nói. “Thật là một ý tưởng thông minh. Được rồi. Chúng ta lên đường nào.”

Y dẫn nàng vào rừng, Idunn ôm chặt chiếc hộp gỗ tần bì đựng những trái táo bất tử.

Sau khi đi được nửa giờ, Idunn nói, “Loki, tôi bắt đầu tin rằng chẳng có những trái táo khác nào cả và cũng chẳng có cây táo nào hết.”

“Nàng nói như vậy thật là không hay, làm ta đau lòng quá,” Loki nói. “Cây táo ở ngay trên đỉnh đồi kia kìa.”

Họ đi lên đỉnh đồi. “Ở đây làm gì có cây táo nào,” Idunn nói. “Chỉ có cây thông cao kia, với con đại bàng đang đậu trên đó.”

“Đó là một con đại bàng à?” Loki hỏi. “Nó to quá nhỉ.”

Như thể nó đã nghe được họ, con đại bàng sải cánh và bay từ trên cây thông xuống.

“Ta không phải là đại bàng,” nó nói, “mà là người khổng lồ Thiazi đã hóa thành đại bàng để đến bắt nàng Idunn xinh đẹp. Nàng sẽ làm bạn với con gái ta, Skadi. Và có lẽ nàng sẽ học cách yêu ta. Nhưng dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì thời gian và sự bất tử cũng đã kết thúc với các thần Asgard. Ta tuyên bố như vậy! Thiazi tuyên bố như vậy!”

Con đại bàng xòe một bên vuốt quắp lấy Idunn và quắp chiếc hộp gỗ tần bì đựng táo bằng vuốt bên kia, rồi nó vút lên bầu trời bên trên Asgard và biến mất.

“Thì ra nó là kẻ đó,” Loki tự nhủ. “Ta biết nó không phải là một con đại bàng mà.” Rồi y quay về, hy vọng bâng quơ rằng sẽ không ai nhận ra Idunn và những trái táo của nàng đã biến mất, và nếu có, thì sẽ rất lâu sau mới có người liên hệ chuyện nàng biến mất với cái lúc Loki dẫn nàng vào rừng.

III

“Ngươi là người cuối cùng nhìn thấy nàng,” Thor nói, xoa xoa các khớp ngón tay ở bàn tay phải.

“Không, không phải tôi,” Loki nói. “Sao anh lại nói thế nhỉ?”

“Và ngươi không hề già đi như những người khác trong số chúng ta,” Thor nói.

“Tôi có già đi nhưng tôi gặp may,” Loki nói. “Tôi không để lộ tuổi tác.”

Thor ậm ừ, không hoàn toàn bị thuyết phục. Chòm râu đỏ của chàng giờ đã bạc trắng như tuyết, chỉ còn điểm vài sợi màu cam nhạt, như một đống lửa trước còn cháy rực huy hoàng thì giờ đã biến thành một đống tro xám.

“Đánh hắn lần nữa đi,” Freya nói. Mái tóc nàng dài và ngả xám, còn những nếp nhăn trên mặt nàng thì hằn sâu đầy lo âu. Nàng vẫn đẹp, nhưng đó là vẻ đẹp của tuổi già chứ không phải là của một thiếu nữ tóc vàng nữa. “Hắn biết Idunn ở đâu đấy. Và hắn biết những trái táo ở đâu nữa.” Chiếc vòng cổ của tộc Brising vẫn nằm hên cổ nàng, nhưng nó mờ đục, xỉn màu, không hề tỏa sáng.

Odin, cha của các thần, nắm chặt cây gậy bằng những ngón tay khẳng khiu, đầy gân xanh và cong queo vì thấp khớp. Giọng nói của ngài, trước kia vốn sang sảng và oai nghiêm là thế, giờ khàn đặc và khô khan. “Đừng đánh hắn, Thor,” ngài nói bằng chất giọng già nua của mình.

Thấy chưa? Thần biết là ít nhất ngài cũng nhìn ra lẽ phải mà, Cha tối cao,” Loki nói. “Thần chẳng liên quan gì đến việc này! Tại sao Idunn lại đi theo thần? Nàng còn chẳng ưa thần kia mà!”

“Đừng đánh hắn,” Odin nhắc lại, và ngài nhìn thẳng vào Loki bằng con mắt độc nhất còn lại, giờ đã xám đục. “Ta muốn hắn vẫn còn nguyên vẹn và không xây xát gì khi bị tra tấn. Lửa đang được đốt, dao đang được mài và đá đang được nhặt rồi. Chúng ta có thể đã già, nhưng chúng ta vẫn có thể tra tấn và giết chóc giỏi không kém gì khi đang trong thời tráng niên và vẫn còn những trái táo của Idunn giữ cho mình trẻ mãi.”

Mùi than hồng đã bay đến lỗ mũi của Loki.

“Nếu…” y nói. “Nếu thần có thể khám phá ra được chuyện đã xảy ra với Idunn, và nếu thần có thể đưa nàng cùng những trái táo của nàng về Asgard an toàn, thì chúng ta có thể quên chuyện tra tấn và giết chóc đi được không?”

“Đó là cơ hội duy nhất để ngươi được sống,” Odin nói, bằng giọng già nua và khàn đặc đến nỗi Loki không biết đó là giọng đàn ông hay đàn bà. “Hãy đưa Idunn trở về Asgard. Cùng những trái táo bất tử.”

Loki gật đầu. “Hãy tháo những sợi xích này ra,” y nói với các thần. “Tôi sẽ làm được. Nhưng tôi cần chiếc áo choàng lông chim cắt của Freya.”

“Áo choàng của ta ư?” Freya hỏi.

“Tôi e là vậy.”

Freya khó nhọc bước đi và quay lại với một chiếc áo choàng phủ lông chim cắt. Những sợi xích trói Loki được tháo ra, và y với tay đón lấy chiếc áo.

“Đừng nghĩ ngươi có thể bay mất và không bao giờ trở lại,” Thor nói, tay vuốt chòm râu bạc trắng đầy ẩn ý. “Ta có thể đã già,” chàng nói, “nhưng nếu ngươi không quay trở lại, thì dù có già đến đâu ta cũng sẽ săn lùng ngươi, dù ngươi có trốn ở đâu đi chăng nữa, và ta cùng chiếc búa của ta sẽ đem cái chết đến cho ngươi. Vì ta vẫn là Thor! Và ta vẫn còn khỏe!”

“Anh vẫn còn cực kỳ đáng ghét nữa,” Loki nói. “Hãy tiết kiệm hơi đi, và anh có thể dùng sức lực của mình để chất cho tôi một đống vỏ bào ở bên ngoài tường thành Asgard. Một đống vỏ bào thật lớn. Anh sẽ phải chặt thật nhiều cây và bào chúng thành những vỏ bào mỏng. Tôi sẽ cần một đống vỏ bào rất cao, vì thế anh nên bắt đầu ngay đi.”

Nói đoạn, Loki quấn chiếc áo lông chim cắt quanh mình và, trong hình dạng một con chim cắt, y vỗ cánh bay lên, nhanh hơn cả đại bàng, rồi bay mất hút về phía Bắc, về phía vùng đất của người khổng lồ băng.

IV

Loki, trong hình dạng con chim cắt, bay không ngừng nghỉ cho tới khi đã vào sâu trong vùng đất của người khổng lồ băng và đến được pháo đài của tên khổng lồ Thiazi, rồi y đậu xuống một đỉnh tháp cao, quan sát mọi việc diễn ra bên dưới.

Y quan sát Thiazi, trong hình thù người khổng lồ, ì ạch đi ra khỏi pháo đài và bước qua bãi sỏi để đến chỗ một con thuyền còn lớn hơn cả con cá voi to lớn nhất. Thiazi kéo con thuyền xuống bờ biển và vào trong làn nước lạnh buốt của đại dương phương Bắc, rồi chèo những sải thật rộng để đưa con thuyền ra biển. Chẳng mấy chốc hắn đã biến khỏi tầm mắt.

Khi đó, Loki, vẫn trong hình dạng chim cắt, bay quanh pháo đài, vừa bay vừa nhòm vào từng ô cửa sổ. Ở căn phòng xa nhất, qua một ô cửa có gắn song sắt, y thấy Idunn đang ngồi khóc nức nở, và y liền đậu lên song sắt.

“Đừng khóc nữa!” y nói. “Là tôi, Loki, tới cứu nàng đây!”

Idunn trừng trừng nhìn y bằng cặp mắt đỏ ngầu. “Chính ngươi là gốc rễ của mọi rắc rối của ta,” nàng nói.

“Ờ, có lẽ vậy. Nhưng việc đó đã từ lâu lắm rồi. Đó là Loki của ngày hôm qua. Loki của ngày hôm nay đã có mặt để cứu nàng và đưa nàng về nhà.”

“Bằng cách nào?” nàng hỏi.

“Nàng có những trái táo bên mình chứ?”

“Ta là một nữ thần tộc Aesir,” nàng nói với y. “Ta ở đâu thì những trái táo cũng ở đó.” Nàng cho y thấy chiếc hộp táo.

“Thế thì đơn giản thôi,” Loki nói. “Nhắm mắt vào.”

Nàng nhắm mắt vào, và y biến nàng thành một hạt dẻ còn nguyên cả lớp vỏ xanh bên ngoài. Loki dùng móng quặp chặt lấy hạt dẻ, rồi nhảy lên giữa những song sắt cửa sổ, và bắt đầu hành trình trở về nhà.

Thiazi có một ngày câu cá chẳng ra gì. Không con cá nào cắn câu. Hắn quyết định chẳng thà hắn quay về pháo đài của mình và dành thời gian để tán tỉnh Idunn còn hơn. Hắn sẽ trêu chọc nàng bằng cách nói với nàng rằng, khi không còn nàng và những trái táo của nàng nữa, các thần sẽ trở nên yếu ớt và già cỗi đến mức nào - chỉ còn là những tấm thân chảy dãi, bại liệt, run rẩy, suy nghĩ chậm chạp, bải hoải cả trong thân xác lẫn tinh thần. Hắn chèo thuyền về pháo đài và chạy lên phòng Idunn.

Căn phòng trống trơn.

Thiazi nhìn thấy một cọng lông chim cắt trên mặt sàn, lập tức hắn hiểu ra Idunn đang ở đâu và ai đã đưa nàng đi.

Hắn lao lên không trung, biến thành một con đại bàng còn to lớn hơn và mạnh hơn bất kỳ con đại bàng nào hắn từng biến ra trước kia, và hắn bắt đầu đập cánh bay, mỗi lúc một nhanh, về phía Asgard.

Mặt đất lao vùn vụt bên dưới hắn. Gió thổi hun hút quanh mình hắn. Hắn bay càng nhanh hơn, nhanh đến nỗi không khí cũng phải phát ra tiếng kêu khi hắn lao qua.

Thiazi cứ thế bay tiếp. Hắn rời khỏi vùng đất của người khổng lồ và tiến vào vùng đất của các thần. Khi hắn nhìn thấy một con chim cắt trước mặt mình, Thiazi rít lên một tiếng tức tối và tăng tốc.

Các thần Asgard nghe thấy tiếng rít và tiếng đập cánh, họ liền lên đỉnh tường thành để xem đang có chuyện gì. Họ thấy con chim cắt nhỏ đang lao về phía họ và con đại bàng khổng lồ bám sát phía sau. Con chim cắt đã đến rất gần rồi…

“Bây giờ ư?” Thor hỏi.

“Bây giờ,” Freya nói.

Thor châm lửa đốt đống vỏ bào. Phải mất một lúc chúng mới bắt lửa - khoảng thời gian đủ lâu để con chim cắt bay qua và trốn vào an toàn trong lâu đài, thế rồi, bùng một tiếng, đống vỏ bào bắt lửa. Như một vụ phun trào, một vòi lửa cao hơn cả tường thành của Asgard: đáng sợ và nóng đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Thiazi, trong hình thù con đại bàng, không kịp dừng lại, không kịp bay chậm hơn, không kịp chuyển hướng. Hắn bay thẳng vào đống lửa. Những cọng lông vũ trên người tên khổng lồ bắt lửa, chóp cánh của hắn cháy rụi, và, khi chỉ còn là một con đại bàng trụi lông, hắn ngã nhào từ trên không xuống, rơi thẳng xuống đất đánh rầm một tiếng khiến pháo đài của các thần rung chuyển.

Bị bỏng, đờ đẫn, choáng váng, con đại bàng trần trụi không để chống lại được các thần, dù các thần đã già yếu. Hắn chưa kịp biến trở lại thành hình dạng người khổng lồ thì đã bị thương, và đúng lúc hắn đang biến hình, một cú đánh từ chiếc búa của Thor khiến Thiazi phải từ giã cõi đời.

V

Idunn rất vui sướng được đoàn tụ với chồng mình. Các thần ăn táo bất tử và lấy lại được tuổi thanh xuân. Loki mong rằng mọi chuyện thế là đã xong xuôi.

Nhưng không. Con gái của Thiazi, Skadi, đã vận áo giáp, cầm vũ khí, và tiến thẳng đến Asgard để trả thù cho cha mình.

“Cha ta là tất cả đối với ta,” nàng nói. “Các người đã giết cha ta. Cái chết của cha khiến cuộc đời ta tràn đầy nước mắt và đau khổ. Ta không còn niềm vui nào nữa. Ta đến đây đòi được trả thù, hoặc được bù đắp.”

Các thần tộc Aesir và Skadi mặc cả qua lại xem nên đền bù cho nàng bao nhiêu. Vào thời đó, mỗi tính mạng đều có cái giá của nó, và tính mạng của Thiazi được đặt giá rất cao. Khi việc thương lượng đã xong, các thần và Skadi đồng ý rằng nàng sẽ được đền bù cho cái chết của cha mình bằng ba điều.

Thứ nhất, nàng sẽ được chọn một người chồng để thế chỗ cho người cha đã chết của mình. (Các thần thấy rõ là trái tim Skadi đã nhắm vào Balder, người đẹp nhất trong các thần. Nàng liên tục nháy mắt với chàng và nhìn chàng chằm chằm cho tới khi Balder phải nhìn đi nơi khác, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.)

Thứ hai, các thần sẽ phải khiến nàng cười trở lại, vì nàng đã không mỉm cười hay cười thành tiếng kể từ khi cha nàng bị giết.

Và cuối cùng, các thần sẽ đảm bảo cha nàng không bao giờ bị quên lãng.

Các thần cho phép nàng chọn một người chồng trong số họ, nhưng họ có một điều kiện: họ nói với nàng rằng nàng không thể chọn chồng bằng cách nhìn mặt người đó. Các nam thần sẽ đứng sau một tấm rèm, chỉ để lộ bàn chân. Skadi sẽ phải chọn chồng bằng đôi chân của người đó.

Từng người một, các thần đi qua tấm rèm, và Skadi nhìn chân họ. “Chân xấu quá,” nàng nói khi mỗi đôi bàn chân đi qua.

Rồi nàng dừng lại và vui sướng reo lên, “Kia là đôi chân của chồng sắp cưới của ta!” nàng nói. “Đó là đôi chân đẹp nhất! Chắc chắn đó là chân của Balder - không có gì trên người Balder có thể xấu được.”

Và mặc dù Balder quả là đẹp thật, nhưng đôi chân nàng chọn, Skadi phát hiện khi tấm rèm được vén lên, lại là chân của Njord, thần của những cỗ xe, cha của Frey và Freya.

Nàng phải cưới ngài ngay lúc đó và ngay tại đó. Trong bữa tiệc cưới sau đó, nàng có khuôn mặt rầu rĩ nhất mà bất kỳ vị thần tộc Aesir nào từng thấy.

Thor huých Loki. “Kìa,” chàng nói. “Làm nàng cười đi. Dù sao tất cả chuyện này cũng là lỗi của ngươi mà.”

Loki thở dài. “Thật ư?”

Thor gật đầu, và chàng gõ gõ lên cán búa của mình đầy ẩn ý.

Loki lắc đầu. Rồi y đi ra ngoài, tới chỗ chuồng súc vật, và khi quay trở lại bữa tiệc cưới, y dắt theo một con dê đực kếch xù, đang hết sức bực bội. Loki còn chọc tức con dê thêm nữa bằng cách buộc chặt một sợi thừng chắc khỏe quanh chòm râu của nó.

Rồi Loki buộc đầu kia của sợi thừng quanh hạ bộ của mình.

Y dùng tay giật giật sợi dây. Con dê rống lên vì đau khi chòm râu bị giật mạnh, và nó giật ngược lại. Sợi thừng kéo mạnh hạ bộ của Loki. Y thét lên và lại giật sợi thừng về phía mình.

Các thần cười phá lên. Để chọc cho các thần cười thì cũng không khó khăn gì, nhưng đây là trò hay nhất mà họ được xem từ bấy lâu nay. Họ đánh cược với nhau xem cái gì sẽ đứt trước, chòm râu của con dê hay là hạ bộ của Loki. Họ chế giễu Loki vì đã hét. “Như một con cáo nỉ non trong đêm ấy!” Balder nói, cố nén cười. “Loki nghe như một em bé đang khóc nhè vậy!” anh trai của Balder là Hod cười khúc khích, dù bị mù nhưng chàng vẫn cười mỗi lần Loki ré lên.

Skadi không cười to, mặc dù bóng dáng một nụ cười đã bắt đầu thấp thoáng ở khóe môi nàng. Mỗi lần con dê kêu rống hay Loki hét lên như một đứa trẻ bị đau, nụ cười của nàng lại nở rộng hơn một chút.

Loki kéo. Con dê kéo. Loki thét lên và giật sợi thừng. Con dê ré lên và giật sợi thừng còn mạnh hơn.

Sợi thừng đứt phựt.

Loki lao qua không trung, tay ôm chặt háng, và ngã thẳng vào lòng Skadi, miệng rên rỉ đau đớn.

Skadi cười phá lên như một trận lở tuyết trên núi. Nàng cười to như một dòng sông băng đang nứt. Nàng cười to và dài đến nỗi những giọt nước mắt long lanh ở khóe mắt nàng, và trong lúc cười, lần đầu tiên nàng với tay ra nắm tay người chồng mới của mình là Njord.

Loki trèo từ trên lòng nàng xuống và loạng choạng đi ra, vừa đi vừa ôm tay giữa hai chân, tức tối trừng mắt nhìn các nam thần và nữ thần, khiến họ càng cười to hơn.

“Vậy là chúng ta đã xong việc rồi nhé,” Odin, vị Cha tối cao, nói với Skadi, con gái của người khổng lồ, khi bữa tiệc cưới kết thúc. “Hay là gần xong.”

Ngài ra hiệu cho Skadi theo ngài ra ngoài trời đêm, vậy là nàng cùng Odin bước ra khỏi đại sảnh, với vị tân lang đi bên cạnh. Bên cạnh giàn hỏa thiêu mà các thần đã dựng cho người khổng lồ là hai quả cầu lớn, tràn đầy ánh sáng.

“Hai quả cầu đó,” Odin nói với Skadi, “chính là mắt của cha ngươi.”

Cha tối cao tung hai con mắt lên bầu trời đêm, nơi chúng cùng cháy rực và long lanh bên cạnh nhau.

Hãy nhìn lên trời cao vào một đêm giữa đông. Các bạn sẽ thấy chúng, hai ngôi sao đôi, tỏa sáng bên cạnh nhau. Hai ngôi sao đó chính là mắt của Thiazi. Giờ chúng vẫn còn tỏa sáng.