CHUYỆN CỦA GERD VÀ FREY
I
Frey, anh trai của Freya, là người hùng mạnh nhất trong số các thần tộc Vanir. Chàng rất đẹp trai và cao quý, là một chiến binh và một người tình, nhưng cuộc đời chàng còn đang thiếu điều gì đó, mà chàng không biết là gì.
Những người trần ở Midgard đều tôn kính Frey. Frey nói chàng tạo ra các mùa. Frey giúp các cánh đồng trở nên màu mỡ và khiến sự sống nảy nở từ lòng đất khô cằn. Con người tôn thờ Frey và yêu quý chàng, nhưng điều này vẫn không lấp đầy được khoảng trống trong chàng.
Frey xem lại các báu vật của mình:
Chàng có một thanh gươm mạnh mẽ và kỳ diệu đến mức nó có thể tự chiến đấu. Nhưng điều này không khiến Frey thỏa mãn.
Chàng có Gullinbursti, con lợn lòi lông vàng, được làm ra bởi người lùn Brokk và em trai ông ta là Eitri. Gullinbursti kéo xe cho Frey. Nó có thể bay qua không trung và đi trên nước, chạy nhanh hơn bất kỳ con ngựa nào, và có thể đi được cả trong bóng tối dày đặc nhất, vì những sợi lông vàng của nó luôn tỏa sáng. Nhưng Gullinbursti không khiến Frey thỏa mãn.
Chàng có Skidbladnir, con thuyền được làm cho chàng bởi ba người lùn là con trai của Ivaldi. Nó không phải là con thuyền lớn nhất trên đời (con thuyền lớn nhất là Naglfar, Thuyền Chết, được làm từ những móng tay không được cắt của người chết), nhưng nó có đủ chỗ để chở tất cả các thần tộc Aesir. Khi những cánh buồm của Skidbladnir được giương lên, gió sẽ luôn thuận chiều, và nó sẽ đưa ta đến bất kỳ nơi nào ta muốn. Mặc dù nó là con thuyền lớn thứ hai trên đời và có đủ chỗ để chở tất cả các thần tộc Aesir, Frey lại có thể gấp Skidbladnir lại như một mảnh vải và cất vào trong túi. Đó là con thuyền kỳ diệu nhất thế gian. Nhưng Skidbladnir vẫn không khiến chàng thỏa mãn.
Chàng sở hữu dinh thự xa hoa nhất, chỉ kém Asgard. Đó là Altheim, nhà của các tiên ánh sáng, nơi chàng luôn được đón chào và công nhận là chúa tể. Không có nơi nào sánh được với Altheim, vậy mà nó vẫn không khiến chàng thỏa mãn.
Người hầu của Frey, Skirnir, là một tiên ánh sáng. Anh ta là người hầu giỏi nhất, luôn đưa ra những lời khuyên thông thái và có khuôn mặt đẹp đẽ.
Frey ra lệnh cho Skirnir thắng Gullinbursti vào xe, và họ cùng nhau tới Asgard.
Khi tới Asgard, họ đi đến Valhalla, đại sảnh của các anh hùng. Sống ở đại sảnh Valhalla của Odin là các Einherjar, có nghĩa là “những chiến binh đơn độc” - những người đã hy sinh anh dũng trong chiến trận từ thuở hồng hoang. Linh hồn họ được đón lên từ các bãi chiến trường bởi các nàng Valkyrie, những nữ chiến binh được Odin giao nhiệm vụ dẫn linh hồn của những người đã chết một cách cao quý, những người đã bị giết trong lúc chiến đấu, đến với phần thưởng cuối cùng của họ.
“Chắc họ đông lắm nhỉ,” Skimir nói, anh ta chưa bao giờ đến đó.
“Đúng thế,” Frey trả lời. “Nhưng còn nhiều người nữa đang đến. Và chúng ta sẽ cần thêm nhiều người nữa khi chúng ta chiến đấu với con sói.”
Từ những cánh đồng bao quanh Valhalla, họ đã nghe thấy âm thanh của chiến trận: họ nghe thấy tiếng thép chạm thép, tiếng thép đập vào da thịt.
Họ quan sát và thấy các chiến binh hùng mạnh đủ mọi độ tuổi và đến từ khắp mọi nơi, bất phân thắng bại, ai cũng mặc áo giáp, ai cũng chiến đấu hết sức mình. Chẳng mấy chốc nửa số người ở đó đã nằm chết trên mặt cỏ.
“Đủ rồi,” một giọng nói vang lên. “Hôm nay trận chiến đến đây là kết thúc!”
Nghe vậy, những người còn đang đứng liền đỡ những người đã chết dậy khỏi sân. Các vết thương của họ lành lại trước mắt Frey và Skirnir, rồi họ lên ngựa. Tất cả các chiến binh đã tham gia trận chiến hôm đó, bất kể thua hay thắng, cùng trở về Valhalla, đại sảnh của các anh hùng.
Valhalla là một đại sảnh khổng lồ. Nó có 540 cửa, và mỗi cửa đủ rộng để 800 chiến binh xếp hàng ngang đi qua. Nó có thể chứa được nhiều người hơn ta có thể tưởng tượng.
Trong đại sảnh, các chiến binh hò reo khi yến tiệc bắt đầu. Họ ăn thịt lợn rừng được múc ra từ một cái vạc to. Đây là thịt của con lợn rừng Saerimnir: tối tối họ đều ăn thịt nó, và sáng ra con vật khổng lồ đó sẽ sống lại, sẵn sàng để bị giết thịt một lần nữa, để dâng mạng sống và thịt của mình lên cho các anh hùng đã hy sinh. Cho dù ở đó có bao nhiêu người đi chăng nữa thì sẽ vẫn luôn có đủ thịt cho họ.
Rượu mật được đem ra cho họ uống.
“Bao nhiêu là rượu mật cho bao nhiêu là chiến binh,” Skirnir nói. “Rượu từ đâu ra vậy?”
“Rượu sinh ra từ một con dê tên là Heidrun,” Frey nói với anh ta. “Nó đứng trên đỉnh Valhalla và ăn lá của cây tên là Lerad, vốn là một cành của Yggdrasil, cây thế giới. Từ bầu vú của nó tiết ra thứ rượu mật hảo hạng nhất. Sẽ luôn có đủ cho các chiến binh.”
Họ đến bên chiếc bàn cao, nơi Odin đang ngồi. Ngài có một bát rượu mật trước mặt nhưng không chạm môi vào đó. Thỉnh thoảng ngài lại lấy dao chọc một miếng thịt hất xuống đất, cho hai con sói của mình, Geri và Freki.
Hai con quạ đậu trên vai Odin, và ngài cũng cho chứng ăn thịt, trong lúc chúng thì thầm kể cho ngài nghe những điều đang xảy ra cách đây rất xa.
“Ngài không ăn gì cả,” Skimir thì thầm.
“Ngài không cần ăn.” Frey nói. “Ngài chỉ uống thôi. Ngài chỉ cần rượu vang, không cần gì khác. Đi thôi. Chúng ta xong việc ở đây rồi.”
“Thế chúng ta đến đây làm gì?” Skirnir hỏi khi họ đi qua một trong số 540 cánh cửa của Valhalla.
“Vì ta muốn đảm bảo là Odin đang ở đây, tại Valhalla cùng các chiến binh, chứ không ở điện của ngài tại Hlidskjalf, điểm quan sát.”
Họ đi vào điện của Odin. “Đợi ở đây,” Frey nói.
Frey đi một mình vào điện của Odin và trèo lên Hlidskjalf, ngai vàng nơi Odin có thể nhìn thấy mọi việc đang xảy ra trên cửu giới.
Frey nhìn ra khắp các thế giới. Chàng nhìn về phía Nam, về phía Đông, và về phía Tây, nhưng chàng vẫn không thấy điều mình đang tìm kiếm.
Rồi chàng nhìn về phía Bắc và nhìn thấy điều còn thiếu trong cuộc đời mình.
Skirnir đang đợi bên cửa thì thấy chủ nhân của mình bước ra khỏi đại sảnh. Trên mặt Frey có một vẻ mà Skirnir chưa nhìn thấy bao giờ, và Skirnir thấy sợ.
Họ rời nơi đó mà không nói một lời.
IIFrey đánh cỗ xe do Gullinbursti kéo về điện của cha chàng. Khi đến nơi, Frey không nói chuyện với một ai, kể cả cha chàng, Njord, vị thần của những người đi biển, lẫn mẹ kế của chàng, Skadi, nữ chúa của các rặng núi. Chàng đi về phòng mình, vẻ mặt tăm tối như màn đêm, và chàng ở lì trong đó.
Đến ngày thứ ba thì Njord cho gọi Skimir đến.
“Frey đã ở đây ba ngày ba đêm rồi,” Njord nói. “Nó không ăn gì, cũng không uống gì.”
“Quả là như vậy,” Skirnir nói.
“Chúng ta đã làm gì để khiến nó tức giận như vậy?” Njord hỏi. “Con trai ta, vốn hiền hòa và luôn thốt ra những lời dịu dàng, khôn ngoan, giờ lại chẳng nói một lời mà chỉ nhìn chúng ta một cách giận dữ. Chúng ta đã làm gì khiến nó phật ý?”
“Tôi không biết,” Skirnir đáp.
“Vậy thì,” Njord nói, “ngươi phải đến gặp nó và hỏi nó xem có chuyện gì. Hỏi nó tại sao nó lại giận dữ đến mức không nói gì với chúng ta.”
“Tôi không muốn phải làm thế,” Skimir nói. “Nhưng tôi không thể từ chối ngài, thưa chúa tể. Tâm trạng ngài ấy đang rất kỳ lạ và u ám, tôi sợ điều ngài ấy có thể làm nếu tôi dám mở miệng hỏi.”
“Cứ hỏi nó đi,” Njord nói. “Và hãy làm tất cả những gì ngươi có thể để giúp nó. Nó là chủ nhân của ngươi kia mà.”
Skimir thuộc tộc tiên ánh sáng đến nơi Frey đang đứng nhìn ra biển. Mặt Frey đầy u ám và sầu não, và Skirnir ngần ngại không dám lại gần chàng.
“Frey?” Skirnir gọi.
Frey không nói gì.
“Frey? Đã có chuyện gì vậy? Ngài đang tức giận. Hoặc ngài đang buồn rầu. Có chuyện gì đó đã xảy ra. Ngài phải kể cho tôi nghe chuyện gì đang xảy ra với ngài.”
“Ta đang bị trừng phạt,” Frey nói, giọng chàng trống rỗng và xa vắng. “Ta đã ngồi lên ngai vàng linh thiêng của Cha tối cao và nhìn ra thế giới. Vì ta đã kiêu ngạo nghĩ rằng mình có quyền ngồi lên điểm quan sát đó, hạnh phúc của ta đã bị tước đi vĩnh viễn. Ta đã phải trả giá cho tội lỗi của mình, và giờ ta vẫn phải tiếp tục trả giá.”
“Chủ nhân,” Skimir nói, “ngài đã nhìn thấy gì?”
Frey im lặng, và Skimir nghĩ chàng lại chìm vào một quãng im lặng ủ rũ nữa. Nhưng một lát sau chàng nói, “Ta đã nhìn về phía Bắc. Ở đó ta thấy một dinh thự, một tòa nhà đường bệ. Và ta thấy một thiếu nữ đi về phía dinh thự. Ta chưa bao giờ thấy một ai như nàng. Không có ai nhìn như nàng. Không có ai đi như nàng. Khi nàng giơ tay lên để mở khóa cửa vào nhà, ánh sáng phản chiếu lên cánh tay nàng, dường như chiếu sáng cả không khí và mặt biển, và bởi vì nàng đang tồn tại, nên thế giới đã trở thành một nơi tươi sáng và đẹp đẽ hơn. Rồi ta nhìn đi nơi khác và không thấy nàng nữa, và thế giới của ta trở nên tăm tối, vô vọng, trống rỗng.”
“Nàng là ai?” Skirnir hỏi.
“Một người khổng lồ. Cha nàng là Gymir, người khổng lồ đất, còn mẹ nàng là người khổng lồ núi, Aurboda.”
“Và sinh vật đẹp đẽ ấy có tên không?”
“Tên nàng là Gerd.” Frey lại im lặng.
Skirnir nói, “Cha ngài rất lo cho ngài. Chúng tôi đều lo. Tôi có thể làm gì không?”
“Nếu ngươi đến cầu hôn nàng cho ta, ta sẽ sẵn sàng làm tất cả. Ta không thể sống thiếu nàng. Đưa nàng về làm vợ ta, cho dù cha nàng có nói gì đi chăng nữa. Ta sẽ trả công cho ngươi hậu hĩnh.”
“Ngài đang đòi hỏi rất nhiều, thưa chủ nhân,” Skirnir nói.
“Ta sẵn sàng đánh đổi tất cả,” Frey đắm đuối nói, rồi chàng rùng mình.
Skirnir gật đầu. “Tôi sẽ làm điều này, thưa chủ nhân.” Anh ta ngần ngừ. “Frey, tôi có thể xem thanh gươm của ngài được không?”
Frey rút thanh gươm ra cho Skirnir xem. “Trên đời không có thanh gươm nào như thế này. Nó có thể tự mình chiến đấu mà không cần cố người cầm. Không thanh gươm nào khác, dù mạnh mẽ đến đâu, có thể xuyên thủng sự phòng ngự của nó. Người ta nói rằng thanh gươm này có thể chiến thắng cả thanh gươm lửa của Surtr, con quỷ lửa.”
Skirnir nhún vai. “Đây là một thanh gươm rất tốt. Nếu ngài muốn tôi đưa Gerd về cho ngài, thanh gươm này sẽ là phần thưởng của tôi.”
Frey gật đầu đồng ý. Chàng đưa cho Skirnir thanh gươm và một con ngựa để cưỡi.
Skimir đi về phía Bắc, tới nhà của Gymir. Anh ta được mời vào nhà, rồi anh ta giải thích mình là ai và ai đã cử mình tới. Anh ta kể cho nàng Gerd xinh đẹp nghe về chủ nhân của mình, Frey. “Chàng là vị thần oai dũng nhất,” anh ta nói. “Chàng làm chủ được mưa nắng và thời tiết, và chàng đem mùa vụ tốt tươi cùng ngày đêm yên bình tới cho người dân Midgard. Chàng chăm lo cho sự phồn vinh và thịnh vượng của con người. Ai ai cũng yêu quý và tôn thờ chàng.”
Anh ta kể cho Gerd nghe về vẻ đẹp của Frey và quyền năng của chàng. Anh ta kể cho nàng nghe về sự thông thái của Frey. Và cuối cùng anh ta kể cho nàng nghe về tình yêu Frey dành cho nàng, việc chàng đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng khi nhìn thấy nàng, và giờ chàng không chịu ăn hay ngủ, uống hay nói gì, cho tới khi nàng đồng ý làm vợ chàng.
Gerd mỉm cười, và mắt nàng sáng bừng lên vui sướng. “Hãy nói với chàng rằng ta đồng ý,” nàng nói. “Ta sẽ gặp chàng trên đảo Barri để làm đám cưới trong vòng chín ngày nữa. Hãy về báo với chàng đi.”
Skirnir trở về điện của Njord.
Anh ta còn chưa kịp từ trên lưng ngựa xuống thì Frey đã bước ra, còn tái xanh và ủ rũ hơn trước. “Có tin gì?” chàng hỏi. “Ta được vui hay ta phải tuyệt vọng?”
“Nàng đồng ý lấy ngài trong vòng chín ngày nữa, trên đảo Barri,” Skimir nói.
Frey nhìn người hầu của mình không chút vui mừng. “Những đêm không có nàng bên ta kéo dài như mãi mãi,” chàng nói. “Một đêm là quá dài. Hai đêm còn dài hơn. Làm sao ta có thể chịu nổi ba đêm? Bốn đêm với ta sẽ dài như cả tháng, vậy mà ngươi bắt ta đợi chín ngày ư?”
Và Skimir chỉ biết nhìn chủ nhân mình vẻ thương cảm.
Chín ngày sau, trên đảo Barri, Frey và Gerd gặp nhau lần đầu tiên, và họ làm lễ cưới giữa một đồng lúa mạch gọn sóng. Nàng xinh đẹp đúng như chàng đã mơ tưởng, còn bàn tay nàng cũng dịu dàng và nụ hôn của nàng cũng ngọt ngào đúng như vậy. Đám cưới của họ được chúc phúc, và có người nói rằng con trai của họ, Fjolnir, sau này sẽ trở thành vị vua đầu tiên của Thụy Điển. (Chàng ta sẽ chết đuối vì ngã vào một vại rượu mật giữa đêm khuya trong lúc đi tìm chỗ tiểu tiện trong bóng tối.)
Skimir cầm lấy thanh gươm anh ta đã được cho, thanh gươm có thể tự chiến đấu của Frey, và đem nó trở về Alfheim.
Gerd xinh đẹp đã lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống của Frey lẫn khoảng trống trong tim chàng. Frey không nhớ thanh gươm của mình và cũng không thay thế nó. Khi chiến đấu với tên khổng lồ Beli, chàng giết hắn bằng một cái gạc hươu. Frey mạnh đến nỗi chàng có thể giết một tên khổng lồ bằng tay không.
Dù thế, lẽ ra chàng không nên cho đi thanh gươm của mình.
Ragnarok đang tới. Khi bầu trời nứt toác và những quyền năng đen tối của Muspell tiến đến trên con đường chinh phạt, Frey sẽ ước là mình vẫn còn thanh gươm.