CHUYẾN CÂU CÁ CỦA HYMIR VÀ THOR
Các thần đến đại sảnh khổng lồ của Aegir ở bên bờ biển. “Chúng ta đến nơi rồi,” Thor, người dẫn đầu, gọi to. “Hãy bày tiệc ra nào!”
Aegir là người khổng lồ biển vĩ đại nhất. Vợ ông ta là Ran, người thả lưới kéo những người chết đuối trên biển. Chín con gái của ông ta là những làn sóng biển.
Aegir chẳng muốn thết tiệc các thần chút nào, nhưng ông ta cũng không muốn gây thù chuốc oán với họ. Ông ta nhìn thẳng vào mắt Thor và nói, “Ta sẽ bày tiệc, và đó sẽ là bữa tiệc thịnh soạn nhất bất kỳ ai trong các vị từng được dự. Người hầu của ta, Fimafeng, sẽ phục vụ từng người các vị thật tận tình, đem đến tất cả số thức ăn mà các vị có thể ăn, tất cả số bia mà các vị có thể uống. Ta chỉ có một điều kiện thôi: ta sẽ bày tiệc, nhưng các vị phải đem tới cho ta một chiếc vạc đủ to để nấu bia cho tất cả các vị. Các vị rất đông, và còn rất háu ăn nữa.”
Aegir biết rõ là các thần chẳng có chiếc vạc nào như vậy. Và nếu không có chiếc vạc, ông ta sẽ không phải bày tiệc.
Thor hỏi xin lời khuyên từ các vị thần khác, nhưng vị thần nào chàng hỏi cũng nói rằng chiếc vạc đó không tồn tại. Cuối cùng chàng hỏi Tyr, vị thần của chiến trận, thần chiến tranh. Tyr gãi cằm bằng bàn tay trái, bàn tay duy nhất của chàng. “Ở bên bờ biển thế giới,” chàng nói, “là nhà của vua khổng lồ Hymir. Ông ta có một chiếc vạc sâu ba dặm. Đó là chiếc vạc lớn nhất trên đời.”
“Anh chắc chắn chứ?” Thor hỏi.
Tyr gật đầu. “Hymir là cha dượng tôi. Ông ta lấy mẹ tôi,” chàng nói. “Bà là người khổng lồ. Tôi đã tận mắt nhìn thấy chiếc vạc. Và vì là con của mẹ tôi, nên tôi sẽ được đón chào ở đại sảnh của Hymir.”
Tyr và Thor trèo lên cỗ xe của Thor, được kéo bởi hai con dê Gầm Ghè và Nghiến Răng, và họ nhanh chóng đi tới pháo đài khổng lồ của Hymir. Thor buộc hai con dê vào một cái cây, rồi họ cùng vào trong.
Trong bếp có một người phụ nữ khổng lồ đang thái những củ hành to bằng tảng đá và những cây bắp cải to bằng cái thuyền. Thor không thể ngăn mình trố mắt nhìn: bà ta có tới chín trăm cái đầu, mỗi cái đều xấu và đáng sợ hơn cái trước. Chàng lùi lại một bước. Nếu Tyr có sợ hãi thì chàng cũng không để lộ ra. Chàng gọi to, “Chào bà nội. Chúng cháu đến xin mượn chiếc vạc của Hymir để nấu bia đây.”
“Những sinh vật bé nhỏ làm sao! Ta cứ tưởng các ngươi là chuột chứ,” bà nội của Tyr nói, và khi bà ta cất tiếng thì nghe như cả một đám đông đang quát tháo. “Đừng nói chuyện với ta, cháu trai ạ. Cháu phải nói chuyện với mẹ cháu.”
Bà ta gọi, “Chúng ta có khách này! Con trai cô đến chơi cùng với một người bạn,” và chỉ lát sau, một người phụ nữ khổng lồ khác bước vào. Đây là vợ của Hymir, mẹ của Tyr. Bà mặc một chiếc áo vải vàng, và bà mẹ chồng đáng sợ bao nhiêu thì bà đẹp bấy nhiêu; bà đem theo hai chiếc đê nhỏ nhất của người khổng lồ, mà bà đã đổ bia vào. Thor và Tyr ôm lấy hai chiếc đê, với họ chúng to như cái xô, và hăm hở uống cạn bia trong đó.
Bia rất ngon.
Bà khổng lồ hỏi Thor tên chàng là gì, nhưng trước khi Thor kịp trả lời, Tyr đã nói, “Tên anh ta là Veor, thưa mẹ. Anh ta là bạn con. Và là kẻ thù của kẻ thù của Hymir và những người khổng lồ khác.”
Họ nghe thấy tiếng rầm rầm từ đằng xa vọng lại, như tiếng sấm trên các đỉnh núi, hay những ngọn đồi đang sụp đổ, hay những con sóng khổng lồ đập vào bờ cát, và mặt đất rung lên với mỗi tiếng rầm rầm.
“Chồng ta sắp về tới rồi,” bà khổng lồ nói. “Ta nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của ông ấy từ đằng xa.”
Tiếng rầm rầm giờ đã rõ hơn và có vẻ như đang tiến lại rất nhanh.
“Chồng ta thường rất cáu kỉnh mỗi khi về nhà, lúc nào cũng giận dữ và lầm lì. Ông ấy sẽ đối xử với khách không ra gì,” bà khổng lồ cảnh báo họ. “Hai người hãy trốn xuống dưới cái ấm kia và ở lại đó cho tới khi ông ấy đủ vui vẻ để cả hai chui ra, được không?”
Bà giấu họ dưới một chiếc ấm trên sàn bếp. Dưới cái ấm tối om.
Mặt đất rung chuyển, cửa mở đánh rầm, Thor và Tyr biết chắc hẳn Hymir đã về đến nhà. Họ nghe thấy bà khổng lồ nói với chồng mình rằng họ có khách, con trai bà và một người bạn, ông ta phải cư xử cho thật tốt, xứng với một vị chủ nhà lịch thiệp, và không được giết họ.
“Tại sao chứ?” Giọng người khổng lồ oang oang, đầy hờn dỗi.
“Người nhỏ con là con trai chúng ta, Tyr. Ông nhớ nó chứ. Người to con tên là Veor. Hãy lịch sự với anh ta.”
“Thor ấy à? Thor kẻ thù của chúng ta ấy à? Thor kẻ đã giết nhiều người khổng lồ hơn bất kỳ ai khác, hơn cả những người khổng lồ khác ấy à? Thor kẻ mà ta đã thề sẽ giết ngay nếu ta chạm mặt hắn ấy à? Thor kẻ…”
“Veor,” bà vợ nói, làm ông ta bình tĩnh lại. “Không phải là Thor. Mà là Veor. Anh ta là bạn của con trai chúng ta và là kẻ thù của kẻ thù của ông, vì vậy ông phải lịch sự với anh ta.”
“Ta đang rất bực bội và cáu kỉnh, không muốn lịch sự với ai hết,” giọng người khổng lồ ầm ầm vang lên. “Chúng đang trốn ở đâu?”
“À, ở sau cái xà nhà đằng kia,” vợ ông ta nói.
Thor và Tyr nghe thấy một tiếng rắc khi cái xà nhà bà vừa chỉ ra bị đập gãy. Tiếp theo là một loạt những tiếng loảng xoảng khác khi tất cả ấm trong bếp bị rơi từ trên trần xuống và vỡ hết.
“Ông đập phá xong chưa?” mẹ của Tyr hỏi.
“Chắc là rồi,” giọng của Hymir miễn cưỡng đáp lại.
“Vậy thì hãy nhìn bên dưới cái ấm kia,” bà nói. “Cái ấm trên sàn mà ông chưa đập ấy.”
Cái ấm nơi Tyr và Thor đang trốn được nhấc lên, và họ thấy mình đang nhìn lên một khuôn mặt khổng lồ, nét mặt nhăn nhúm sưng sỉa. Thor biết đây chính là Hymir, vua khổng lồ. Bộ râu của ông ta như một khu rừng đầy cây phủ băng giá giữa mùa đông, lông mày ông ta như một cánh đồng đầy cây kế, còn hơi thở ông ta thì hôi hám và nặng mùi như một đống phân giữa đầm lầy.
“Xin chào, Tyr,” Hymir lạnh nhạt nói.
“Xin chào cha,” Tyr nói, thậm chí còn lạnh nhạt hơn, ấy là nếu có thể.
“Hai ngươi sẽ làm khách ăn tối cùng chúng ta,” Hymir nói. Ông ta vỗ tay.
Cửa đại sảnh mở ra, và một con bò khổng lồ được dẫn vào, nó có bộ lông óng mượt, cặp mắt sáng rực, đôi sừng sắc nhọn. Theo sau nó là một con bò khác còn đẹp hơn, rồi đến con cuối cùng, còn đẹp hơn cả hai con trước.
“Đây là những con bò hoàn hảo nhất trên đời. To và béo hơn những con bò ở Midgard và Asgard nhiều. Ta rất tự hào,” Hymir thừa nhận, “về đàn bò của mình. Chúng là báu vật của ta và là niềm vui cho mắt ta. Ta đối xử với chúng như với con của chính mình.” Và trong thoáng chốc, bộ mặt cau có của ông ta như dịu đi.
Bà già có chín trăm cái đầu giết mấy con bò, lột da chúng, rồi ném chúng vào cái nồi to tướng. Cái nồi sôi sùng sục và sủi bọt trên một lò lửa đang rít lên và kêu lắc rắc, trong lúc bà già khuấy nó bằng một cái muôi to ngang một cây sồi. Bà già vừa nấu ăn vừa lẩm nhẩm hát một mình, giọng như một ngàn bà già đang cùng đồng thanh gào tướng lên.
Chẳng mấy chốc thức ăn đã nấu xong.
“Hai ngươi là khách ở đây. Đừng khách sáo. Hãy lấy từ trong nồi thật nhiều thức ăn, nhiều hết mức có thể,” Hymir hào phóng nói. Dù sao hai người khách cũng rất nhỏ con - họ có ăn được là bao? Mà mấy con bò thì rất to.
Thor nói chàng rất vui lòng, và một mình chàng lập tức nuốt gọn hai con bò, con này rồi đến con kia, chẳng để lại gì ngoài những khúc xương đã gặm sạch thịt. Rồi chàng ợ một tiếng đầy hài lòng.
“Ngươi ăn nhiều thật đấy, Veor,” Hymir nói. “Số thức ăn này là để cho chúng ta ăn trong mấy ngày liền cơ. Ta không nghĩ là trước kia ta từng thấy ai, kể cả người khổng lồ, ăn nổi hai con bò của ta cùng một lúc cả.”
“Tôi đói mà,” Thor nói. “Và tôi hơi quá đà nữa. Nghe này, sao ngày mai chúng ta không đi câu nhỉ? Tôi nghe nói ngài là một người rất sát cá.”
Hymir rất tự hào về tài câu cá của mình. “Quả thực ta rất giỏi câu cá,” ông ta nói. “Chúng ta có thể đi câu cá cho bữa tối mai.”
“Tôi cũng là một người câu cá giỏi.” Thor nói. Thực ra chàng chưa đi câu cá bao giờ, nhưng có thể khó đến mức nào chứ?
“Vậy ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau lúc bình minh ngoài bến thuyền,” Hymir nói.
Đêm đó trong buồng ngủ khổng lồ của họ, Tyr nói với Thor, “Tôi mong là anh biết mình đang làm gì.”
“Tất nhiên rồi,” Thor nói. Nhưng chàng không biết. Chàng chỉ làm bất kỳ điều gì chàng thích làm. Đó là việc Thor giỏi nhất.
Trong ánh sáng xám nhạt trước lúc bình minh, Thor gặp Hymir bên bến thuyền.
“Ta phải báo trước với ngươi, Veor bé nhỏ ạ,” người khổng lồ nói, “là chúng ta sẽ đi ra rất xa vào vùng nước băng giá đấy. Ta chèo thuyền ra xa hơn và ở lại lâu hơn trong cái lạnh so với sức chịu đựng của một kẻ nhỏ thó như ngươi. Râu tóc ngươi sẽ đóng đầy nhũ băng và ngươi sẽ tím tái đi vì lạnh. Rất có thể ngươi sẽ chết.”
“Chẳng sao,” Thor nói. “Tôi thích cái lạnh. Nó giúp người ta phấn chấn hơn. Chúng ta sẽ lấy gì làm mồi đây?”
“Ta đã có mồi của ta rồi,” Hymir nói. “Ngươi sẽ phải tự đi tìm mồi. Ngươi có thể ra cánh đồng thả bò mà tìm. Trong phân bò có rất nhiều dồi béo mập. Ngươi muốn lấy gì ở đó làm mồi cũng được.”
Thor nhìn Hymir. Chàng nghĩ đến chuyện lấy búa nện cho Hymir một trận, nhưng như thế chàng sẽ không bao giờ có được cái vạc mà không phải đánh nhau. Chàng liền quay trở lại bờ biển.
Trên thảo nguyên là đàn bò tuyệt đẹp của Hymir. Trên đất đầy những đống phân bò to tướng, với những con dòi béo múp đang bò và rúc lúc nhúc trong đó, nhưng Thor tránh xa chúng. Thay vào đó chàng tiến đến chỗ con bò to nhất, béo nhất, cường tráng nhất, rồi giơ nắm đấm lên, đập thẳng vào giữa hai mắt con vật, khiến nó chết ngay tức khắc.
Thor bẻ đầu con bò, bỏ nó vào túi, rồi đem ra biển.
Hymir đang ngồi trên thuyền. Ông ta đã đẩy thuyền đi và đang chèo ra ngoài vịnh.
Thor nhảy xuống làn nước lạnh buốt và bơi ra, kéo theo chiếc túi sau lưng. Chàng túm lấy đuôi thuyền bằng những ngón tay tê cóng, rồi trèo lên, nước biển nhỏ tong tong khắp người, băng đóng đầy chòm râu đỏ của chàng.
“A,” Thor nói. ‘Thích thật. Không gì khiến người ta tỉnh táo vào một buổi sáng mùa đông bằng một chuyến đi bơi thật đã đời.”
Hymir không nói gì. Thor cầm lấy đôi mái chèo còn lại và họ cùng nhau chèo thuyền. Chẳng mấy chốc đất liền đã biến mất và chỉ còn mình họ giữa làn nước biển Bắc. Mặt biển xám xịt, sóng dữ dội và đánh cao, còn gió và chim hải âu thì liên tục gào thét.
Hymir ngừng chèo. “Chúng ta sẽ câu cá ở đây,” ông ta nói.
“Ở đây ấy à?” Thor hỏi. “Chúng ta gần như chưa rời bờ mà.” Thế rồi chàng cầm mái chèo lên và một mình đưa thuyền ra vùng nước sâu hơn.
Con thuyền lao vun vút trên sóng.
“Dừng lại!” Hymir hô lớn. “Vùng nước này nguy hiểm lắm. Đây chính là chỗ ở của Jormungundr, con mãng xà Midgard.”
Thor ngừng chèo.
Hymir lấy ra hai con cá lớn nằm dưới đáy thuyền. Ông ta dùng con dao sắc lẻm của mình mổ bụng cá, ném ruột cá xuống nước, rồi móc hai con cá lên lưỡi câu.
Hymir thả dây câu đã mắc mồi xuống. Ông ta đợi cho tới khi dây câu giật mạnh trong tay thì giật lên: hai con cá voi đáng sợ đang lủng lẳng trên dây, hai con cá voi lớn nhất mà Thor từng thấy. Hymir nở nụ cười đầy tự đắc.
“Không tệ nhỉ,” Thor nói.
Chàng lôi đầu con bò từ trong túi ra. Khi Hymir nhìn thấy cặp mắt đờ đẫn của con bò yêu quý, mặt ông ta đanh lại.
“Tôi đã lấy mồi,” Thor giải thích. “Từ cánh đồng thả bò. Đúng như ngài đã dặn đấy.” Vẻ sững sờ, kinh hoàng và giận dữ đuổi nhau hiện lên trên khuôn mặt khổng lồ của Hymir, nhưng ông ta vẫn không nói gì.
Thor lấy dây câu của Hymir, móc đầu con bò lên lưỡi câu, rồi ném dây câu cùng cái đầu xuống nước. Chàng cảm thấy nó chạm xuống đáy biển.
Chàng đợi.
“Câu cá là thế này đây,” chàng nói với Hymir. “Tôi đoán hẳn là để học cách kiên nhẫn. Có hơi chán, nhỉ? Không biết tôi sẽ bắt được gì cho bữa tối đây.”
Và đúng lúc đó biển nổ tung. Jormungundr, con mãng xà Midgard, đã ngoạm cái đầu bò to tướng, và móc câu đã cắm vào hàm ếch của nó. Con mãng xà quằn quại trên mặt biển, cố thoát thân.
Thor nắm chắc dây câu.
“Nó sẽ kéo chúng ta xuống nước mất,” Hymir sợ hãi kêu thất thanh. “Buông dây câu ra!”
Thor lắc đầu. Chàng gồng mình nắm chắc dây câu, quyết tâm giữ thật chặt.
Thần sấm đá chân xuyên thủng cả đáy thuyền, chàng dùng đáy biển làm chỗ trụ chân, rồi bắt đầu lôi Jormungundr lên thuyền.
Con mãng xà phun từng luồng nọc độc đen sì về phía họ. Thor cúi đầu tránh nọc độc không bắn trúng chàng. Chàng tiếp tục kéo.
“Đó là con mãng xà Midgard đấy, đồ ngốc!” Hymir thét lên. “Buông dây câu ra! Chúng ta chết cả bây giờ!”
Thor không nói gì, chỉ tiếp tục kéo dây câu vào, tay nọ nối tiếp tay kia, mắt không rời kẻ thù của mình. “Ta sẽ giết ngươi,” chàng thì thầm với con mãng xà bên dưới tiếng gầm rú của sóng biển và tiếng rít của gió cùng tiếng quẫy đạp và gào thét của con quái vật. “Hoặc ngươi sẽ giết ta. Ta thề là như vậy.”
Chàng nói khẽ, nhưng chàng dám thề rằng con mãng xà Midgard nghe thấy. Nó nhìn thẳng vào mắt chàng, và luồng nọc độc tiếp theo phun gần tới chỗ Thor đến nỗi chàng có thể nếm được vị của nó trong hơi biển. Nọc độc phun vào vai chàng, trúng vào đâu là bỏng rát tới đó.
Thor chỉ cười lớn và tiếp tục kéo câu.
Đâu đó ở đằng xa, đối với Thor, Hymir đang lắp bắp, kêu rên và la hét về con mãng xà quái thai, về việc nước biển đang tràn qua hai cái lỗ ở đáy thuyền, và về việc bọn họ sẽ chết ở đây, giữa biển khơi lạnh giá, cách rất xa đất liền. Thor không quan tâm đến bất kỳ điều nào trong số đó. Chàng đang chiến đấu với con mãng xà, vờn nó, để nó quằn quại và co kéo đến kiệt sức.
Thor bắt đầu kéo dây câu lên thuyền.
Cái đầu của con mãng xà Midgard đã sắp đủ gần để đánh. Thor đưa tay xuống mà không rời mắt, và ngón tay chàng siết lấy cán chiếc búa. Chàng biết chính xác chiếc búa sẽ phải nện xuống đâu để giết con mãng xà. Chỉ việc kéo sợi dây câu thêm một lần nữa và…
Con dao của Hymir lóe lên, và sợi dây câu bị cắt đứt. Jormungundr, con mãng xà, vồng mình lên, cao vút phía trên con thuyền, rồi ngã nhào xuống biển.
Thor ném chiếc búa vào nó, nhưng con quái vật đã biến mất giữa làn nước xám xịt lạnh ngắt. Chiếc búa bay trở lại, và Thor tóm gọn. Chàng chuyển sự chú ý sang con thuyền đánh cá đang chìm dần. Hymir đang cố hết sức tát nước ra khỏi thuyền.
Hymir tát nước, còn Thor thì chèo thuyền về bờ. Hai con cá voi Hymir câu được lúc trước, giờ nằm trên mũi thuyền, khiến việc chèo thuyền vất vả hơn bình thường.
“Bờ biển kia rồi,” Hymir hổn hển. “Nhưng nhà ta còn cách xa lắm.”
“Chúng ta có thể lên bờ ở đây,” Thor nói.
“Đó là nếu ngươi sẵn sàng vác con thuyền cùng với ta và hai con cá voi ta câu được về tận đại sảnh của ta,” Hymir kiệt sức nói.
“Ùm. Được thôi.”
Thor nhảy sang bên mạn thuyền. Một lát sau, Hymir thấy con thuyền được nhấc bổng lên. Thor đang vác tất cả trên lưng: thuyền, mái chèo, Hymir và hai con cá voi, đi theo bờ sỏi dọc bên biển.
Khi họ về đến đại sảnh của Hymir, Thor hạ con thuyền xuống đất.
“Đó,” Thor nói. “Tôi đã đưa ngài về nhà, đúng như ngài yêu cầu. Giờ tôi cần ngài giúp một việc để trả ơn.”
“Việc gì?” Hymir hỏi.
“Chiếc vạc của ngài. Chiếc vạc lớn ngài dùng để nấu bia ấy. Tôi muốn mượn nó.”
Hymir nói, “Ngươi là một người câu cá hùng mạnh, và ngươi chèo thuyền rất giỏi. Nhưng ngươi đang hỏi mượn chiếc vạc nấu bia hảo hạng nhất trên đời. Thứ bia được nấu bằng phép thần trong chiếc vạc ấy là thứ bia ngon nhất. Chỉ kẻ nào đập vỡ được chiếc cốc của ta mới có thể mượn nó.”
“Nghe có vẻ không khó lắm,” Thor nói.
Tối hôm đó họ ăn tối bằng thịt cá voi nướng, trong một đại sảnh đầy những tên khổng lồ nhiều đầu, tất cả đều hò hét vui vẻ và phần lớn đã ngà ngà say. Sau khi ăn uống xong, Hymir uống cạn chỗ bia trong cốc và ra lệnh im lặng. Rồi ông ta trao chiếc cốc cho Thor.
“Đập nó đi,” ông ta nói. “Ngươi đập được chiếc cốc này thì ta sẽ tặng ngươi chiếc vạc ta dùng để nấu bia. Nếu không đập được, ngươi sẽ chết.”
Thor gật đầu.
Những tên khổng lồ ngưng cười đùa và ca hát. Chúng nhìn chàng vẻ đề phòng.
Pháo đài của Hymir được xây bằng đá. Thor cầm chiếc cốc, nhấc nhấc nó lên bằng cả hai tay, rồi vận hết sức ném mạnh vào một cây cột đá hoa cương đỡ mái phòng tiệc. Một tiếng ầm đinh tai nhức óc, và cả bầu không khí tràn ngập bụi mù mịt.
Khi bụi đã lắng xuống, Hymir đứng dậy và đến chỗ những gì còn lại của cây cột đá hoa cương. Chiếc cốc đã xuyên thẳng qua một cây cột rồi bắn vào cây cột thứ hai, khiến chúng vỡ tan thành những mảnh đá vụn nhỏ xíu. Giữa đống đổ nát của cây cột thứ ba là chiếc cốc, hơi bụi một chút nhưng vẫn không hề hấn gì.
Hymir giơ cao chiếc cốc trên đầu, và những tên khổng lồ liền hò reo, làm mặt cười giễu Thor bằng tất cả những cái đầu của chúng, kèm theo vô số cử chỉ thô lỗ.
Hymir lại ngồi xuống bàn. “Thấy chưa?” ông ta nói với Thor. “Ta không nghĩ là ngươi đủ khỏe để đập vỡ chiếc cốc của ta.” Ông ta giơ cốc ra và bà vợ rót bia vào đó. Hymir hớp một ngụm bia. “Thứ bia ngon nhất ngươi từng được uống,” ông ta nói. “Này, bà nó, rót thêm bia cho con trai bà và anh bạn Veor của nó đi. Hãy để chúng được nếm thứ bia ngon nhất trên đời và buồn rầu vì chúng sẽ không lấy được chiếc vạc của ta đem về, và vì chúng sẽ không bao giờ được nếm thứ bia ngon như thế nữa. Và chúng cũng sẽ buồn vì ta sắp phải giết Veor ngay bây giờ, vì chiếc cốc của ta vẫn còn nguyên.”
Thor ngồi bên bàn cạnh Tyr, nhặt lên một mẩu thịt cá voi cháy sém và bực bội nhai. Những người khổng lồ vẫn đang gào thét ầm ĩ, giờ đã hoàn toàn làm ngơ chàng.
Mẹ của Tyr nghiêng người rót bia vào cốc của Thor. “Anh biết không,” bà khẽ nói, “chồng ta có cái đầu rất cứng. Ông ta bướng bỉnh, đầu bò đầu bướu lắm.”
“Người ta cũng nói như vậy về tôi,” Thor nói.
“Không,” bà nói, như đang nói với một đứa bé. “Ông ấy có cái đầu rất cứng. Đủ cứng để đập vỡ cái cốc cứng nhất.”
Thor uống cạn cốc bia. Đó quả là thứ bia ngon nhất chàng từng được uống. Chàng đứng dậy và đi tới chỗ Hymir. “Tôi có thể thử lại không?” chàng hỏi.
Đám khổng lồ trong đại sảnh đều cười phá lên khi nghe vậy, và không ai cười to bằng Hymir.
“Tất nhiên là ngươi có thể,” ông ta nói.
Thor cầm chiếc cốc lên. Chàng đứng đối diện với bức tường đá, nhấc chiếc cốc lên một, hai lần, rồi quay ngoắt lại và đập thẳng chiếc cốc lên trán Hymir.
Những mảnh cốc vỡ rơi từng mảnh một xuống lòng Hymir.
Bấy giờ khắp đại sảnh lặng ngắt, và sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi một âm thanh hổn hển kỳ lạ. Thor nhìn quanh xem âm thanh đó là gì, rồi chàng quay lại và thấy hai vai Hymir đang rung lên. Vị vua khổng lồ đang khóc, phát ra những tiếng nức nở hổn hển ầm vang.
“Báu vật quý giá nhất của ta không còn là của ta nữa,” Hymir nói. “Ta đã luôn có thể ra lệnh cho nó nấu bia cho ta, và chiếc vạc sẽ tự động nấu ra thứ bia hảo hạng nhất bằng phép thuật. Ta sẽ không bao giờ còn được nói, Nấu bia cho ta, hỡi chiếc vạc.”
Thor không nói gì.
Hymir nhìn Tyr và cay đắng nói, “Nếu muốn nó, con trai, thì hãy đem nó đi. Nó rất to và nặng. Phải hơn chục người khổng lồ mới có thể nhấc được nó. Các ngươi nghĩ mình có đủ khỏe không?”
Tyr đến bên chiếc vạc. Chàng thử nhấc nó một, hai lần, nhưng nó quá nặng ngay cả với chàng. Chàng nhìn Thor. Thor nhún vai, túm lấy miệng vạc, và lật ngược lại, để chàng chui vào trong lòng vạc còn quai vạc thì leng keng bên chân chàng.
Rồi chiếc vạc bắt đầu di chuyển với Thor bên trong. Nó tiến về cửa, trong lúc những tên khổng lồ nhiều đầu quanh đại sảnh nhìn trân trối, miệng há hốc.
Hymir không khóc nữa. Tyr ngước lên nhìn ông ta. “Cảm ơn cha vì chiếc vạc,” chàng nói. Rồi, giữ cho chiếc vạc đang dịch chuyển chắn giữa mình với Hymir, Tyr nhích dần ra khỏi phòng.
Thor và Tyr cùng rời khỏi lâu đài, tháo dây buộc cho hai con dê của Thor, và trèo lên cỗ xe của Thor. Thor vẫn đang vác chiếc vạc trên lưng. Hai con dê chạy hết tốc lực, trong khi Gầm Ghè chạy rất khỏe và rất nhanh, mặc dù phải kéo thêm chiếc vạc của người khổng lồ, thì Nghiến Răng lại tập tễnh và loạng choạng. Chân nó đã bị bẻ gãy một lần để lấy tủy, Thor đã bó chân lại cho nó, nhưng con dê không bao giờ khỏe lại được như cũ.
Nghiến Răng vừa chạy vừa kêu be be vì đau.
“Chúng ta không nhanh hơn được sao?” Tyr hỏi.
“Chúng ta có thể thử,” Thor nói, và chàng quật roi thúc hai con dê chạy còn nhanh hơn.
Tyr nhìn ra đằng sau. “Chúng đang đến đấy,” chàng nói. “Đám khổng lồ đang đến.”
Đúng là chúng đang đến, với Hymir bọc hậu, thúc giục chúng tiến lên: tất cả những tên khổng lồ ở vùng đó, một đám quái thai nhiều đầu, những tên khổng lồ của vùng đất hoang, dị dạng và nguy hiểm chết người. Một đạo quân người khổng lồ, tất cả đều chăm chăm giành lại chiếc vạc.
“Đi nhanh hơn đi!” Tyr nói.
Đúng lúc đó con dê tên Nghiến Răng loạng choạng và khuỵu xuống, khiến họ ngã nhào ra khỏi xe.
Thor lảo đảo đứng dậy. Rồi chàng ném chiếc vạc xuống đất và cười lớn.
“Anh cười cái gì chứ?” Tyr hỏi. “Bọn chúng có đến cả trăm tên đấy.”
Thor nhấc bổng Mjollnir, chiếc búa của chàng. “Tôi đã không bắt và giết được con mãng xà,” chàng nói. “Lần này thì không. Nhưng một trăm tên khổng lồ cũng gần đủ để bù lại.”
Một cách cẩn thận, đầy hào hứng, Thor giết hết đám khổng lồ của vùng đất hoang, từng tên một, cho tới khi máu của chúng phủ đen và đỏ cả mặt đất. Tyr chiến đấu bằng một tay, nhưng chàng vẫn chiến đấu rất dũng cảm, và chàng cũng giết được rất nhiều tên khổng lồ trong ngày hôm đó.
Khi họ đã xong và đám khổng lồ đã chết hết, Thor quỳ xuống bên cạnh Nghiến Răng, con dê bị thương của chàng, và đỡ nó dậy. Con dê tập tễnh bước đi, và Thor nguyền rủa Loki, chính vì y mà con dê của chàng mới què một chân. Hymir không nằm trong số những tên khổng lồ đã chết, và Tyr thấy nhẹ nhõm, vì chàng không muốn khiến mẹ mình buồn lo thêm nữa.
Thor đem chiếc vạc về Asgard, đến cuộc họp mặt của các thần.
Họ đem chiếc vạc đến cho Aegir. “Đây,” Thor nói. “Một chiếc vạc nấu bia đủ lớn cho tất cả chúng ta.”
Người khổng lồ biển thở dài. “Đây đúng là thứ ta yêu cầu,” ông ta nói. “Được thôi. Ta sẽ bày một bữa tiệc mùa thu để thết tất cả các thần trong đại sảnh của ta.”
Ông ta giữ đúng lời, và từ đó trở đi, hằng năm, mỗi khi vụ mùa đã thu hoạch xong, các thần lại được uống thứ bia ngon nhất trên đời, vào mùa thu, trong đại sảnh của người khổng lồ biển.