← Quay lại trang sách

NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG CỦA LOKI

I

Balder đã chết, và các thần vẫn khóc thương cái chết của chàng. Họ hết sức đau buồn, và màn mưa xám xịt không ngừng tuôn rơi, trên thế gian không còn niềm vui nào nữa.

Loki, trở về từ một trong những chuyến du hành đến các vùng đất xa xôi, vẫn không hề hối cải.

Đã đến lúc tới dự bữa tiệc mùa thu ở điện của Aegir, nơi các thần và các tiên đều họp mặt để uống bia tươi của người khổng lồ biển, nấu trong cái vạc do Thor đem về từ vùng đất của người khổng lồ cách đây đã lâu lắm.

Loki cũng có mặt. Y uống rất nhiều bia của Aegir, uống đến mức y không còn cười đùa tếu táo nữa mà chìm vào một tâm trạng ủ ê. Khi Loki nghe các thần khen người hầu của Aegir, Fimafeng, vì sự nhanh nhẹn và chăm chỉ của anh ta, y liền đứng bật dậy và dùng dao đâm thẳng vào Fimafeng, khiến anh ta chết tức khắc.

Các thần kinh hoàng đuổi Loki khỏi phòng tiệc ra ngoài bóng tối.

Thời gian trôi qua. Bữa tiệc vẫn tiếp tục, nhưng giờ không khí đã bót sôi nổi hẳn.

Ngoài ngưỡng cửa có tiếng ồn ào, và khi các nam thần và nữ thần nhìn ra xem có chuyện gì, họ thấy Loki đã trở lại. Y đứng ở cửa ra vào đại sảnh nhìn thẳng vào họ, với một nụ cười nhạo báng trên mặt.

“Ngươi không được chào đón ở đây,” các thần nói.

Loki lờ họ đi. Y bước thẳng đến chỗ Odin đang ngồi. “Cha tối cao. Ngài và ta đã uống máu ăn thề cách đây rất lâu, đúng thế không?”

Odin gật đầu. “Đúng vậy.”

Nụ cười của Loki càng nở rộng hơn. “Và ngày đó, chẳng phải ngài, Odin vĩ đại, đã thề rằng ngài sẽ chỉ uống rượu ở bàn tiệc nếu Loki, anh em kết nghĩa của ngài, cũng ngồi uống cùng ngài đó ư?”

Con mắt xám còn lại của Odin nhìn thẳng vào cặp mắt màu lục của Loki, và Odin là người phải nhìn đi nơi khác.

“Hãy để cha của con sói ăn tiệc với chúng ta,” Odin lầm lầm nói, và ngài ra lệnh cho con trai mình là Vidar ngồi dịch ra để lấy chỗ cho Loki ngồi xuống bên cạnh ngài.

Loki nhăn nhở cười độc địa và thích thú. Y gọi đem thêm bia của Aegir đến và nốc cạn.

Suốt đêm đó, Loki xúc phạm tất cả các thần, từng người một. Y nói với các nam thần rằng họ là những kẻ hèn nhát, nói với các nữ thần rằng họ nhẹ dạ và kém phẩm hạnh. Mỗi lời xúc phạm đều có một phần sự thật, đủ để khiến người nghe bị tổn thương. Y nói với họ rằng họ là một lũ ngốc, nhắc họ nhớ đến những điều họ nghĩ là đã an toàn chìm vào dĩ vãng. Y châm chọc, mỉa mai và nhắc đến những chuyện ô nhục cũ, không ngừng khiến cho tất cả mọi người có mặt đều thấy khó chịu, cho tới khi Thor xuất hiện ở bữa tiệc.

Thor kết thúc cuộc nói chuyện một cách hết sức đơn giản: chàng dọa sẽ dùng Mjollnir để khiến cái miệng xấu xa của Loki phải ngậm chặt vĩnh viễn và tống y đến Hel, đến tận đại sảnh của người chết.

Khi đó Loki liền rời bữa tiệc, nhưng trước khi khệnh khạng đi ra, y còn quay sang Aegir. “Bia ngươi nấu ngon lắm,” Loki nói với người khổng lồ biển. “Nhưng sẽ không bao giờ còn một bữa tiệc mùa thu nào ở đây nữa. Lửa sẽ thiêu rụi đại sảnh này; da trên lưng các ngươi sẽ bị lửa táp cháy, tất cả những gì các ngươi yêu quý sẽ bị cướp hết. Ta thề như vậy.”

Nói rồi y bỏ lại các thần Asgard, tiến vào bóng tối.

II

Sáng hôm sau Loki tỉnh rượu và nghĩ về những việc y đã làm đêm hôm trước. Y không hề cảm thấy hổ thẹn, vì Loki không bao giờ biết hổ thẹn, nhưng y biết y đã thách thức các thần quá đáng.

Loki có một căn nhà trên một ngọn núi gần biển, và quyết định sẽ đợi ở đó cho tới khi các thần đã quên y đi. Căn nhà trên núi đó có bốn cánh cửa ở bốn mặt, nên y có thể thấy nguy hiểm đang tới gần từ bất kỳ hướng nào.

Vào ban ngày, Loki biến mình thành một con cá hồi và trốn ở một cái ao dưới chân thác Franang, một thác nước cao đổ xuống bên sườn núi. Một dòng suối nối cái ao với một con sông nhỏ chạy thẳng ra biển.

Loki thích nghĩ ra các mưu kế và phản kế. Y biết khi làm cá hồi y khá là an toàn. Các thần sẽ không thể bắt nổi một con cá hồi đang bơi.

Nhưng rồi y bắt đầu hồ nghi bản thân. Y tự hỏi, Có cách nào để bắt một con cá trong cái ao sâu dưới thác nước không?

Y, kẻ ranh mãnh nhất, kẻ lập mưu xảo quyệt hơn cả, sẽ làm sao để bắt một con cá hồi?

Loki lấy một cuộn dây làm bằng cây tầm ma, và y bắt đầu bện rồi đan nó thành một tấm lưới đánh cá, tấm lưới đầu tiên được làm nên. Phải, y thầm nghĩ. Nếu dùng tấm lưới này, ta có thể bắt được một con cá hồi.

Giờ thì, y nghĩ tiếp, cần phải có phản kế: ta sẽ làm gì nếu các thần đan một tấm lưới như thế này?

Y xem xét cái lưới mình vừa làm.

Cá hồi có thể nhảy cao, y tự nhủ. Chúng có thể bơi ngược lên thượng nguồn, thậm chí là bơi lên một thác nước. Ta có thể nhảy qua cái lưới.

Có điều gì đó bỗng khiến y chú ý. Y ngó ra một cánh cửa, rồi một cánh cửa nữa. Y giật bắn mình: các thần đang lên sườn núi, và họ đã gần đến nhà y.

Loki ném tấm lưới vào lò lửa và hài lòng ngắm nó cháy rụi. Rồi y nhảy vào thác Franang. Trong hình thù của một con cá hồi màu bạc, Loki được cuốn xuống thác, và y biến mất trong lòng ao sâu dưới chân núi.

Các thần tộc Aesir đến căn nhà trên núi của Loki. Họ phục sẵn ở bốn cánh cửa, chặn đường ra của Loki phòng khi y vẫn còn ở trong.

Kvasir, vị thần thông thái nhất, đi vào qua cánh cửa đầu tiên. Trước kia chàng đã chết và máu chàng được dùng để nấu rượu, nhưng giờ chàng đã sống lại. Nhìn lò lửa và cốc rượu đang uống dở bên cạnh, chàng biết Loki mới ở đây tích tắc trước khi chàng tới.

Song không có đầu mối gì cho biết Loki có thể đã đi đâu. Kvasir nhìn khắp bầu trời. Rồi chàng nhìn xuống sàn và nhìn vào lò lửa.

“Y biến rồi, con chồn hèn hạ đó,” Thor nói, đi vào qua một cánh cửa khác trong số bốn cánh cửa của căn nhà. “Y có thể đã biến mình thành bất kỳ thứ gì. Chúng ta sẽ không bao giờ tìm được y.”

“Đừng vội vã như thế,” Kvasir nói. “Hãy nhìn xem.”

“Chỉ là tro thôi mà,” Thor nói.

“Nhưng hãy nhìn hình thù của đống tro,” Kvasir nói. Chàng cúi xuống, chạm vào lớp tro trên sàn cạnh lò lửa, ngửi, rồi đưa tay lên lưỡi nếm thử. “Đó là tro của một sợi dây đã bị ném vào lửa và đốt. Sợi dây giống như cuộn dây tầm ma ở góc nhà kia.”

Thor đảo mắt. “Tôi không nghĩ là tro của một sợi dây cháy lại có thể cho ta biết Loki đang ở đâu.”

“Không ư? Nhưng hãy nhìn hình thù trong đống tro - một hoa văn mắt cáo. Và các hình mắt cáo lại đều chằn chặn.”

“Kvasir, anh đang mất thời giờ của tất cả chúng ta để ngắm nghía hình thù của đống tro đấy. Thật là ngớ ngẩn. Mỗi phút chúng ta dành để nhìn vào đống tro đều là thời gian cho Loki trốn đi xa hơn và xa hơn.”

“Có lẽ anh nói đúng, Thor. Nhưng để đan được những mắt cáo đều như vậy, ta sẽ cần một vật để dãn chúng ra, như mẩu gỗ vụn trên sàn cạnh chân anh kia. Ta sẽ phải buộc một đầu dây vào thứ gì đó trong lúc đan - một thứ như cây gậy cắm lên nền nhà ở chỗ kia. Rồi anh cần bện và tết sợi dây, đan nó lại, để một sợi dây sẽ biến thành một… Hừm. Tôi tự hỏi Loki gọi nó là cái gì. Tôi sẽ gọi nó là một tấm lưới.”

“Sao anh vẫn còn lảm nhảm?” Thor nói. “Sao anh lại ngắm tro, gậy và mẩu gỗ trong khi chúng ta có thể đuổi theo Loki? Kvasir! Trong lúc anh nghĩ ngợi và nói linh tinh thì y đã cao chạy xa bay rồi đấy!”

“Tôi nghĩ một tấm lưới như thế này sẽ rất có ích khi dùng để bẫy cá,” Kvasir nói.

“Tôi đã chán anh và những trò ngớ ngẩn của anh lắm rồi,” Thor thở dài. “Nó dùng để bẫy cá hả? Hay quá nhỉ. Hẳn là Loki thấy đói, nên y muốn bắt cá để ăn. Loki thường phát minh ra các thứ mà. Y là như vậy đấy. Y vốn rất khôn khéo. Chính vì thế mà chúng ta mới giữ y ở bên.”

“Anh nói cũng phải. Nhưng hãy tự hỏi xem, nếu anh là Loki, thì tại sao anh lại phát minh ra một thứ để bẫy cá, rồi lại ném tấm lưới mình vừa đan xong vào lò lửa khi chúng ta đang đến?”

“Bởi vì…” Thor nói, trán chàng cau lại và chàng nghĩ ngợi lung đến nỗi có thể nghe thấy tiếng sấm xa xa vọng lại từ các đỉnh núi. “Ờ…”

“Chính xác. Vì anh không muốn chúng ta tìm được nó khi chúng ta tới nơi. Và lý do duy nhất để anh không muốn chúng ta tìm được nó là vì anh muốn ngăn chúng ta, các thần Asgard, dùng nó để bẫy chính anh.”

Thor chậm rãi gật đầu. “Tôi hiểu rồi,” chàng nói. Rồi, “ừ, tôi đoán vậy,” chàng nói. Rồi cuối cùng, “Vậy là Loki…”

“… đang trốn trong cái ao sâu dưới chân thác, trong hình thù một con cá. Đúng, chính thế! Tôi biết kiểu gì rồi anh cũng đoán ra được mà, Thor.”

Thor hăm hở gật đầu, tuy không dám chắc chàng đã làm cách nào để rút ra được kết luận đó từ đống tro trên sàn, nhưng vẫn mừng rỡ vì đã biết Loki đang trốn ở đâu.

“Tôi sẽ xuống đó, xuống chỗ cái ao, cùng với chiếc búa,” Thor nói. “Và tôi sẽ… tôi sẽ…”

“Chúng ta cần đem một tấm lưới xuống đó,” Kvasir, vị thần thông thái, nói.

Kvasir lấy chỗ dây tầm ma còn lại và mẩu gỗ đan dây. Chàng buộc một đầu dây vào cây gậy, rồi chàng bắt đầu quấn dây quanh cây gậy để đan dây vòng quanh nó. Chàng chỉ cho các thần khác thấy việc mình đang làm, và chẳng mấy chốc tất cả bọn họ cùng đan và bện. Chàng nối những tấm lưới họ đan được vào nhau cho tới khi họ có một tấm lưới dài bằng cái ao, rồi họ men theo thác nước xuống chân núi.

Có một con suối chảy ra ở chỗ ao tràn nước. Con suối này đổ ra biển.

Khi đến chân thác Franang, các thần mở tấm lưới họ đã đan ra. Tấm lưới rất to và nặng, đủ dài để phủ kín bờ ao này sang bờ kia. Tất cả các chiến binh của tộc Aesir phải giữ một đầu lưới, còn Thor giữ đầu kia.

Các thần bắt đầu từ một bờ ao, ngay bên dưới thác nước, và lội qua ao cho tới khi họ sang tới bờ bên kia. Họ không bắt được gì cả.

“Chắc chắn có thứ gì đó sống dưới đấy,” Thor nói. “Tôi cảm thấy nó đụng vào tấm lưới. Nhưng rồi nó lại lặn xuống sâu hơn, trốn trong đám bùn, và tấm lưới chỉ lướt qua nó.”

Kvasir trầm ngâm gãi cằm. “Không thành vấn đề. Chúng ta cần kéo lưới một lần nữa, nhưng lần này chúng ta sẽ có vật nặng dưới đáy lưới,” chàng nói. “Để không thứ gì chui xuống dưới được.”

Các thần nhặt những tảng đá nặng có lỗ và buộc chúng vào đáy lưới để chận nó xuống.

Họ lại lội xuống ao.

Loki đã rất tự đắc khi các thần lội xuống ao lần đầu tiên. Y chỉ việc lặn xuống đáy ao đầy bùn, lẩn vào giữa hai tảng đá dẹt, và đợi trong khi tấm lưới lướt qua trên đầu.

Nhưng giờ y thấy lo lắng. Dưới bóng tối, trong làn nước lạnh, y ngẫm nghĩ về việc này.

Y không thể biến mình thành một thứ gì khác cho tới khi y ra khỏi nước, mà ngay cả nếu y có làm được thì các thần sẽ đuổi theo y ngay. Không, cứ ở nguyên hình dạng cá hồi sẽ an toàn hơn. Nhưng trong hình dạng này y bị mắc kẹt. Y sẽ phải làm điều mà các thần không ngờ tới. Họ sẽ đoán rằng y bơi ra biển rộng - ở đó y sẽ được an toàn, nếu y ra được đến biển, mặc dù sẽ rất dễ để nhìn thấy và bắt được y trên con sông dẫn từ ao ra vịnh.

Các thần sẽ không nghĩ là y bơi ngược trở lại. Ngược lên thác nước.

Các thần kéo tấm lưới dọc đáy ao.

Họ quá chăm chú vào chuyện đang xảy ra dưới đáy sâu, vì vậy họ hết sức kinh ngạc khi một con cá vảy bạc khổng lồ, lớn hơn bất kỳ con cá hồi nào họ đã từng thấy trước kia, quẫy đuôi nhảy qua tấm lưới và bắt đầu bơi ngược dòng. Con cá hồi khổng lồ đó bơi ngược lên thác nước, nhảy vọt lên bất chấp trọng lực, như thể nó đã được ném lên không trung vậy.

Kvasir gọi các thần Aesir, ra lệnh cho họ tập trung thành hai nhóm, một nhóm ở một đầu lưới, một nhóm ở đầu kia.

“Y sẽ không ở trong thác nước lâu đâu. Ở đó quá lộ liễu. Cơ hội duy nhất của y vẫn là tìm đường ra biển. Vì vậy hai nhóm các vị sẽ đi hai bên, kéo theo tấm lưới. Trong lúc đó, Thor,” Kvasir, vốn rất thông thái, nói, “anh sẽ lội ở giữa, và khi Loki tìm cách nhảy qua lưới một lần nữa, anh hãy tóm hắn giữa không trung, như gấu bắt cá hồi ấy. Nhưng đừng buông y ra. Y xảo quyệt lắm.”

Thor nói, “Tôi đã thấy gấu đớp cá hồi đang nhảy giữa không trung rồi. Tôi rất khỏe, và tôi nhanh tay không kém một con gấu nào. Tôi sẽ giữ y thật chặt.”

Các thần bắt đầu kéo tấm lưới ngược dòng, về phía con cá hồi khổng lồ màu bạc đang nằm chờ thời cơ. Loki lại lên kế hoạch và lập mưu.

Khi tấm lưới đến gần hơn, Loki biết đây là thời điểm quyết định. Y phải nhảy qua tấm lưới như lúc trước, và lần này y sẽ bơi hết tốc lực ra biển. Y gồng mình như một cái lò xo sắp sửa nẩy lên, rồi y lao vút lên không trung.

Thor rất nhanh. Chàng thấy con cá hồi bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời, và chàng chộp lấy nó bằng hai bàn tay khổng lồ, đúng như một con gấu háu đói đớp một con cá hồi giữa không trung. Cá hồi là giống cá rất trơn, và Loki lại là con cá hồi trơn hơn cả; y quẫy mình và cố trượt ra khỏi những ngón tay của Thor, nhưng Thor chỉ nắm chắc con cá hơn và giữ chặt đuôi nó.

Người ta nói từ đó về sau đuôi cá hồi cứ hẹp lại là vì thế.

Các thần đem tấm lưới lại, và họ quấn tấm lưới thật chặt quanh con cá rồi cùng nhấc nó lên. Con cá hồi bắt đầu bị ngạt trong không khí, há hốc miệng đòi nước, rồi nó giãy giụa quẫy đạp, và bỗng các thần lại đang khiêng Loki đang thở hổn hển.

“Các vị làm gì thế?” y hỏi. “Các vị đưa tôi đi đâu thế này?”

Thor chỉ lắc đầu và ậm ừ, không trả lời. Loki hỏi các thần khác, nhưng không ai nói với y chuyện gì đang xảy ra, và không ai nhìn vào mắt y.

III

Các thần tiến vào miệng một cái hang và, vẫn khiêng Loki ở giữa, họ đi sâu xuống lòng đất. Các thạch nhũ treo lơ lửng trên trần hang, đám dơi bay chập chờn đây đó. Họ đi xuống sâu hơn nữa. Chẳng mấy chốc đường đã quá hẹp khiến họ không thể khiêng Loki nữa, mà để y đi giữa họ. Thor đi ngay sau Loki, tay đặt lên vai y.

Họ đi xuống một quãng đường dài, rất dài.

Dưới cái hang sâu nhất có những thanh sắt đóng dấu đang cháy rực và ba người đang đứng đó, đợi họ. Loki nhận ra cả ba trước khi nhìn thấy mặt họ, và tim y thót lại. “Không,” y nói. “Đừng làm hại họ. Họ chẳng làm gì sai cả.”

Thor nói, “Đó là các con trai ngươi và vợ ngươi, hỡi Loki Thợ Nói Dối.”

Trong cái hang đó còn có ba tảng đá lớn, phẳng dẹt. Các thần tộc Aesir đặt những tảng đá nằm nghiêng, và Thor nhấc búa lên. Chàng đục một cái lỗ xuyên qua từng tảng đá.

“Xin các vị! Hãy thả cha chúng tôi ra,” Narti, con trai Loki, nói.

“Đó là cha chúng tôi,” Vali, con trai kia của Loki nói. “Các vị đã thề là sẽ không giết ông. Ông là anh em kết nghĩa với Odin, vị thần tối cao nhất.”

“Chúng ta sẽ không giết y,” Kvasir nói. “Cho ta biết, Vali, điều tồi tệ nhất mà một người anh em có thể làm với anh em mình là gì?”

“Đó là khi một người anh em phản bội người kia,” Vali nói, không hề ngần ngừ. “Khi một người anh em giết người kia, như Hod đã giết Balder. Đó là điều ghê tởm nhất.”

Kvasir nói, “Đúng là Loki là anh em kết nghĩa với các thần, và chúng ta không thể giết y. Nhưng chúng ta không bị ràng buộc bởi bất kỳ lời thề nào với các ngươi, con trai của y.”

Kvasir nói mấy lời với Vali, những lời thần chú biến đổi, đầy quyền lực.

Hình thù con người của Vali biến mất, và chỗ Vali vừa đứng lúc trước giờ là một con sói, mõm ngầu bọt. Trí thông minh của Vali nhạt dần trong cặp mắt vàng khè của nó, bị thay thế bởi cơn đói, sự giận dữ và điên dại. Nó nhìn các thần, nhìn Sigyn, người đã từng là mẹ mình, rồi cuối cùng nó nhìn thấy Narfi. Nó gầm gừ hồi lâu sâu trong cuống họng, và lông gáy nó dựng lên.

Narfi lùi lại một bước, chỉ một bước thôi, và con sói lao vào cậu.

Narti rất can đảm. Cậu không thét lên, ngay cả khi con sói trước kia là em trai cậu xé toạc thân thể cậu, cắn rách cổ họng cậu và khiến lòng ruột cậu tung ra trên nền đá. Con sói trước kia là Vali hú lên một tiếng thật lớn, thật dài, qua bộ hàm đầy máu. Rồi nó nhảy vụt lên, qua đầu các thần, và nó chạy vào bóng tối của cái hang và không ai ở Asgard nhìn thấy nó nữa, cho tới lúc tận thế.

Các thần trói Loki vào ba tảng đá lớn: họ đặt một tảng dưới vai y, một tảng dưới háng y, và một tảng dưới đầu gối y. Họ lấy lòng ruột của Narfi, xuyên qua những cái lỗ họ đã đục trên những tảng đá, để trói chặt cổ và vai Loki. Họ quấn lòng ruột của chính con trai y quanh háng và hông y, trói đầu gối và chân y thật chặt để y hầu như không cử động nổi. Rồi các thần biến lòng ruột của đứa con trai bị sát hại của Loki thành xiềng xích, chắc chắn và cứng như làm bằng thép.

Sigyn, vợ của Loki, nhìn theo trong lúc chồng mình bị trói bằng lòng ruột của con trai họ, và nàng không nói gì. Nàng lặng lẽ khóc vì nỗi đau của chồng mình, vì cái chết và sự nhục nhã của hai người con trai của họ. Nàng ôm một chiếc bát, mặc dù nàng chưa biết để làm gì. Trước khi các thần đưa nàng đến đây, họ đã bảo nàng vào bếp và đem theo chiếc bát lớn nhất nàng có.

Lúc đó, Skadi, con gái của người khổng lồ Thiazi đã chết, vợ của thần Njord có đôi bàn chân đẹp, tiến vào hang. Nàng đem theo một vật gì đó rất lớn, một vật đang giãy giụa và quằn quại. Nàng cúi người xuống bên Loki và đặt vật đó bên trên y, quấn nó quanh những thạch nhũ lơ lửng trên trần hang, để đầu nó nằm ngay trên đầu Loki.

Đó là một con rắn, mắt sắc lạnh, lưỡi thò ra thụt vào, nọc độc nhỏ tong tỏng từ răng nanh xuống. Nó rít lên, và một giọt nọc độc từ miệng nó nhỏ xuống mặt Loki, khiến mắt y bỏng rát.

Loki thét lên và vặn vẹo người, quằn quại và co giật vì đau đớn. Y cố tránh xa, cố dịch đầu ra khỏi giọt nọc độc. Những xiềng xích trước kia là lòng ruột của con trai y giữ chặt y.

Lần lượt các thần rời khỏi nơi đó, với vẻ đắc ý lầm lầm trên khuôn mặt. Chẳng mấy chốc chỉ còn Kvasir ở lại. Sigyn nhìn người chồng bị xiềng và cái xác đã bị sói moi ruột của đứa con trai của mình.

“Ngài sẽ làm gì tôi?” nàng hỏi.

“Không gì cả,” Kvasir nói. “Ngươi không bị trừng phạt. Ngươi muốn làm gì tùy ý.” Rồi cả chàng cũng rời khỏi nơi đó.

Một giọt nọc độc nữa từ miệng con rắn nhỏ xuống mặt Loki, y lại thét lên và giãy giụa giữa những sợi xiềng xích. Mỗi lần Loki giãy giụa là mặt đất cũng rung chuyển theo.

Sigyn cầm chiếc bát và đến bên chồng mình. Nàng không nói gì - có gì để nói kia chứ? - nhưng nàng đứng cạnh đầu Loki, mắt rưng rưng lệ, và hứng từng giọt nọc độc nhỏ từ nanh con rắn xuống chiếc bát của nàng.

Tất cả những việc này xảy ra cách đây lâu, lâu lắm rồi, từ thuở mà không ai còn nhớ nổi nữa, khi các thần còn chu du trên trái đất. Lâu đến nỗi những ngọn núi thuở đó đều đã mòn hết và những hồ nước sâu nhất đều đã cạn khô.

Sigyn vẫn đợi bên cạnh đầu Loki như ngày đó, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ, nhăn nhúm của y.

Chiếc bát trong tay nàng đầy lên rất chậm, mỗi lần một giọt, nhưng cuối cùng bát cũng đầy tràn nọc độc. Chỉ đến khi đó Sigyn mới quay đi khỏi Loki. Nàng đổ nọc độc trong bát đi, và khi nàng quay đi như vậy, nọc độc của con rắn lại vào mắt Loki. Khi đó y lại co giật, quằn quại và run rẩy, quẫy đạp và giãy giụa, đến mức cả mặt đất cũng chao đảo.

Khi điều đó xảy ra, ở Midgard chúng ta gọi đó là một trận động đất.

Người ta nói Loki sẽ bị xiềng ở đó trong bóng tối dưới lòng đất, và Sigyn sẽ vẫn ở bên cạnh y, cầm chiếc bát để hứng nọc độc trên đầu y và thì thầm rằng nàng yêu y, cho tới khi Ragnarok tới và đem kết thúc đến với tất cả.