RAGNAROK; ĐỊNH MỆNH CUỐI CÙNG CỦA CÁC THẦN
I
Cho tới giờ, tôi mới kể cho các bạn nghe những chuyện xảy ra trong quá khứ - những việc đã xảy ra cách đây rất lâu rồi.
Giờ tôi sẽ kể cho các bạn nghe về những ngày sẽ tới.
Tôi sẽ kể cho các bạn tất cả sẽ kết thúc ra sao, và sẽ bắt đầu lại nhu thế nào. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về những ngày đen tối, những ngày đen tối và những bí mật, về sự tận thế của trái đất và cái chết của các thần. Hãy lắng nghe, và các bạn sẽ học được đôi điều.
Chúng ta sẽ biết ngày tận thế sắp đến bằng cách này. Nó sẽ xảy ra vào một thời điểm cách xa thời của các thần, vào thời của con người. Nó sẽ xảy ra khi các thần đều đang ngủ, tất cả ngoại trừ Heimdall có thể nhìn thấu được mọi điều. Ông sẽ theo dõi mọi việc khi nó bắt đầu, mặc dù ông sẽ không thể ngăn điều mình nhìn thấy xảy ra.
Tất cả sẽ bắt đầu bằng mùa đông.
Đó sẽ không phải là một mùa đông bình thường. Mùa đông sẽ bắt đầu và kéo dài mãi mãi, mùa đông nối tiếp mùa đông. Sẽ không có mùa xuân, không còn hơi ấm nữa. Con người sẽ phải chịu đói, chịu lạnh, và họ sẽ rất giận dữ. Nhiều cuộc chiến lớn sẽ nổ ra trên khắp thế giới.
Anh em sẽ đánh lẫn nhau, cha sẽ giết con trai. Mẹ và con gái sẽ chống lại nhau. Chị em sẽ ngã xuống khi chiến đấu chống lại chị em mình, và sẽ phải thấy con cái mình chém giết lẫn nhau.
Đó sẽ là thời của những con gió độc địa, thời của những con người lòng lang dạ sói, coi nhau như mồi săn, những kẻ không hơn gì đám thú hoang. Bóng hoàng hôn sẽ phủ xuống thế gian, và nơi ở của con người sẽ bị tàn phá, chìm trong lửa rồi sụp đổ thành tro tàn và phế tích.
Rồi, khi chỉ còn lại một vài con người sống như cầm thú, thì mặt trời sẽ biến mất, như thể bị một con sói nuốt chửng, còn mặt trăng cũng bị cướp đi, và sẽ không ai thấy được những vì sao nữa. Bóng tối sẽ bao trùm cả không gian như tro bụi, như sương mù.
Đó sẽ là thời của mùa đông khủng khiếp không bao giờ kết thúc, mùa đông Fimbul.
Tuyết sẽ rơi xuống từ mọi hướng, cùng những luồng gió dữ dội, và cái lạnh sẽ cắt da cắt thịt hơn bất kỳ cái lạnh nào các bạn có thể tưởng tượng ra được, một cái lạnh giá buốt đến nỗi phổi bạn sẽ nhức nhối khi bạn thở, lạnh đến nỗi nước mắt sẽ đóng băng trong mắt bạn. Sẽ không có mùa xuân để xua tan cái lạnh, không có mùa hè, không có mùa thu. Chỉ có mùa đông, nối tiếp mùa đông, nối tiếp mùa đông.
Sau đó sẽ là thời của những trận động đất đáng sợ. Các rặng núi sẽ rung chuyển và đổ xuống. Cây sẽ gục ngã, và bất kỳ nơi ở nào của con người còn lại cũng sẽ bị phá hủy.
Những trận động đất lớn tới nỗi tất cả xiềng xích và dây trói sẽ đứt.
Tất cả.
Fenrir, con sói khổng lồ, sẽ thoát khỏi sợi dây trói của mình. Miệng nó sẽ há hoác ra: hàm trên của nó sẽ đụng tới trời, còn hàm dưới sẽ chạm đất. Không có gì là nó không thể ăn được, không có gì là nó không thể phá hủy. Lửa phun ra từ mắt và lỗ mũi nó.
Sói Fenrir đi tới đâu, lửa cháy và cảnh điêu tàn theo tới đó.
Sẽ có cả những trận lụt, khi nước biển dâng lên và tràn qua mặt đất. Jormungundr, con mãng xà Midgard, khổng lồ và nguy hiểm, sẽ oằn mình trong con giận dữ, mỗi lúc một siết chặt lấy đất liền. Nọc độc từ nanh của nó sẽ hòa vào nước, khiến mọi sinh vật biển bị nhiễm độc. Nó sẽ phun nọc độc trên không trung thành một màn sương mờ, khiến mọi con chim biển hít phải đều chết.
Sẽ không còn sinh vật nào sống sót trong biển nơi con mãng xà Midgard quẫy mình. Những cái xác thối rữa của cá và cá voi, của hải cẩu và hải quái, sẽ trôi nổi trên làn sóng.
Tất cả những sinh vật nhìn thấy hai anh em này, con sói Fenrir và con mãng xà Midgard, các con của Loki, đều sẽ gặp cái chết.
Đây là khỏi đầu của tận thế.
Bầu trời mù mịt sẽ nứt toác, với âm thanh như tiếng trẻ gào hét, và các con cháu của Muspell sẽ xuất hiện từ trên trời, dẫn đầu là Surtr, người khổng lồ lửa, tay vung cao thanh gươm cháy rực, sáng chói đến nỗi không người trần nào có thể nhìn vào. Chúng sẽ đi qua cây cầu cầu vồng, qua Bifrost, và cây cầu sẽ sụp đổ dưới chân chúng, những màu sắc tươi sáng trước kia sẽ chỉ còn tuyền một màu xám của than và tro.
Sẽ không bao giờ còn cầu vồng nữa.
Các vách đá sẽ sụp xuống biển.
Loki sẽ thoát khỏi những xiềng xích dưới lòng đất và đứng ở bánh lái của con thuyền có tên là Naglfar. Đây là con thuyền lớn nhất trên đời: nó được làm bằng móng tay của người chết. Naglfar nổi trên mặt biển dâng cao. Thủy thủ đoàn nhìn ra và chỉ thấy những vật đã chết, trôi nổi và thối rữa trên mặt biển.
Loki là người lái thuyền, nhưng thuyền trưởng của nó là Hrym, vua của người khổng lồ băng. Những người khổng lồ băng còn lại đều đi theo Hrym, một kẻ to cao và đầy thù địch với con người. Chúng sẽ là quân lính của Hrym trong trận chiến cuối cùng.
Đội quân của Loki là quân đoàn của Hel. Đó là những kẻ phải chịu cái chết không dễ dàng, những kẻ đã chết một cách nhục nhã, những kẻ sẽ trở lại dương thế để chiến đấu một lần nữa dưới hình thù của những xác sống, quyết tâm tàn phá tất cả những gì còn biết yêu thương và sống sót trên mặt đất.
Tất cả bọn chúng, người khổng lồ, người chết, và những người con rực lửa của Muspell, sẽ đi tới một chiến trường có tên là Vigrid. Vigrid rất rộng: bề ngang ba trăm dặm. Sói Fenrir cũng sẽ đi tới đó, cả con mãng xà Midgard cũng sẽ cưỡi trên dòng nước lũ cho tới khi nó đến gần Vigrid, rồi nó sẽ trườn lên nền cát và nhấc mình lên bờ - chỉ có cái đầu và khoảng một dặm đầu tiên của thân hình nó. Phần lớn thân hình nó vẫn nằm dưới biển.
Chúng sẽ dàn hàng thành đội ngũ chiến đấu: Surtr và các con trai của Muspell sẽ đứng giữa những ngọn lửa; các chiến binh của Hel và Loki sẽ từ dưới đất chui lên; những người khổng lồ băng, quân lính của Hrym, cũng sẽ có mặt, bùn đóng băng dưới chân chúng. Fenrir sẽ đứng cùng họ, cả con mãng xà Midgard nữa. Những kẻ thù đáng sợ nhất mà ta có thể tưởng tượng được đều sẽ có mặt vào ngày hôm đó.
Heimdall sẽ chứng kiến tất cả những điều này khi chúng xảy ra. Ông thấy được tất cả: ông là người canh gác của các thần. Bấy giờ, và chỉ bấy giờ, ông mới hành động.
Heimdall sẽ thổi Gjallerhorn, chiếc tù và trước kia thuộc về Mimir, và ông sẽ thổi nó bằng hết sức mình. Cả Asgard rung chuyển vì âm thanh của chiếc tù và, các thần đang say ngủ sẽ thức giấc, và họ sẽ lấy vũ khí rồi tập hợp lại dưới gốc Yggdrasil, bên giếng của Urd, để nhận lời chúc phúc và lời khuyên của ba nữ thần số mệnh.
Odin sẽ cưỡi con tuấn mã Sleipnir tới giếng của Mimir để xin lời khuyên từ cái đầu của Mimir, cho chính mình và cho các thần. Cái đầu của Mimir sẽ thì thầm những gì nó biết về tương lai cho Odin, là những gì tôi đang kể cho các bạn nghe bây giờ đây.
Điều Mimir thì thầm với Odin sẽ giúp vị Cha tối cao có hy vọng, ngay cả khi tất cả đều đen tối.
Cây tần bì vĩ đại Yggdrasil, cây thế giới, sẽ run rẩy nhu một chiếc lá trong gió, và các thần tộc Aesir, cùng với họ là đoàn quân Einherjar, những chiến binh đã chết anh dũng trong chiến trận, sẽ mặc áo giáp, rồi cùng nhau cưỡi ngựa tới Vigrid, chiến trường cuối cùng.
Odin sẽ dẫn đầu đạo quân. Áo giáp của ngài sáng bóng, và ngài đội một chiếc mũ vàng. Thor cưỡi ngựa bên cạnh ngài, tay cầm Mjollnir.
Họ đến chiến trường, và trận chiến cuối cùng sẽ bắt đầu.
Odin tiến thẳng về phía Fenrir, con sói, giờ đã to lớn quá sức tưởng tượng. Vị Cha tối cao nắm chặt trong tay Gungnir, ngọn giáo của mình.
Thor sẽ nhìn thấy Odin xông tới chỗ con sói khổng lồ, và chàng liền mỉm cười rồi quất roi cho hai con dê của mình phóng nhanh hơn, và chàng sẽ thẳng tiến tới chỗ con mãng xà Midgard, chiếc búa nằm chắc trong bàn tay đeo găng sắt.
Frey tiến về phía Surtr, người khổng lồ rực lửa đáng sợ. Thanh gươm cháy bùng bùng của Surtr rất lớn và nó vẫn tiếp tục bốc cháy ngay cả khi nó đâm trượt. Frey chiến đấu đầy gan dạ và can trường, nhưng chàng sẽ là vị thần tộc Aesir đầu tiên ngã xuống: thanh gươm và áo giáp của chàng không thể địch lại được thanh gươm rực lửa của Surtr. Khi chết Frey sẽ phải nuối tiếc thanh gươm mà chàng đã cho Skirnir cách đây lâu lắm rồi, để có được tình yêu của Gerd. Thanh gươm đó lẽ ra đã có thể cứu mạng chàng.
Âm thanh của cuộc chiến sẽ thật khủng khiếp; quân đoàn Einherjar, các chiến binh quả cảm của Odin, sẽ đối đầu với những xác chết xấu xa, đạo quân của Loki.
Con chó ngao địa ngục Garm sẽ cất tiếng gầm gừ. Nó nhỏ hơn Fenrir, nhưng nó vẫn là con chó mạnh nhất và nguy hiểm nhất. Nó cũng đã thoát khỏi những xiềng xích dưới lòng đất và trở lại để xé toạc cổ họng các chiến binh trên mặt đất.
Tyr sẽ chặn đứng nó, Tyr một tay, và cả hai sẽ chiến đấu với nhau, vị thần và con chó ác mộng. Tyr chiến đấu dũng cảm, nhưng trận chiến sẽ khiến cả hai bỏ mạng. Garm chết với hàm răng ngậm chặt lấy cổ họng Tyr.
Thor cuối cùng cũng giết được con mãng xà Midgard, đúng như chàng đã mong muốn từ rất lâu.
Chàng đập nát óc con mãng xà khổng lồ bằng chiếc búa của mình. Chàng sẽ nhảy bật ra sau khi cái đầu của con mãng xà lăn trên chiến trường.
Thor đã nhảy xa khỏi cái đầu chín thước khi nó lăn xuống đất, nhưng như thế là chưa đủ xa. Ngay cả khi nó đã chết, con mãng xà vẫn phun toàn bộ nọc độc của mình lên vị thần sấm, thành một luồng nước đen đặc quánh.
Thor hực lên đau đớn rồi ngã gục xuống đất, bị đầu độc bởi chính sinh vật chàng đã giết.
Odin sẽ chiến đấu với Fenrir đầy can đảm, nhưng con sói lớn hơn và nguy hiểm hơn bất cứ thứ gì có thể tồn tại trên đời. Nó lớn hơn mặt trời, lớn hơn mặt trăng. Odin cầm giáo đâm vào miệng nó, nhưng bộ hàm của Fenrir chỉ cần sập lại một cái là ngọn giáo đã biến mất. Một cú đớp, một tiếng rắc và một cái nuốt, và thế là Odin, vị Cha tối cao, vị thần vĩ đại nhất và thông thái nhất, cũng biến mất, không bao giờ còn được thấy lại nữa.
Con hai của Odin là Vidar, vị thần lặng lẽ, vị thần đáng tin cậy, sẽ chứng kiến cái chết của cha mình. Vidar sẽ tiến tới trước, trong lúc Fenrir đang đắc thắng với cái chết của Odin, và đá mạnh chân vào hàm dưới của con sói.
Hai chân của Vidar khác nhau. Một chân đi một chiếc giày bình thường. Chân kia đi một chiếc giày đã được làm ra suốt từ thuở hồng hoang cho đến giờ. Nó được ghép lại bởi những mảnh da mà người ta thường cắt ra từ mũi và gót giày khi họ tự khâu giày cho mình, rồi ném đi.
(Nếu các bạn muốn giúp các thần tộc Aesir trong cuộc chiến cuối cùng này, các bạn sẽ vứt những mẩu da vụn đi. Tất cả những mẩu da thừa cắt ra từ giày sẽ trở thành một phần trong chiếc giày của Vidar.)
Chiếc giày giữ chặt hàm dưới của con sói khổng lồ, khiến nó không thể nhúc nhích. Rồi bằng một tay, Vidar sẽ với lên và túm lấy hàm trên con sói, rồi xé miệng nó ra làm đôi. Fenrir sẽ chết, và Vidar sẽ trả được thù cho cha mình.
Trên chiến trường có tên là Vigrid, các thần sẽ ngã xuống khi chiến đấu với người khổng lồ băng, và người khổng lồ băng cũng sẽ ngã xuống khi chiến đấu với các thần. Đạo quân xác sống đến từ Hel sẽ nằm la liệt trên mặt đất trong cái chết cuối cùng, và các chiến binh Einherjar quả cảm cũng sẽ nằm cạnh chúng trên mặt đất đông cứng, tất cả đều chết một lần cuối, bên dưới bầu trời mù mịt không sự sống, họ sẽ không bao giờ đứng dậy, không bao giờ tỉnh giấc để chiến đấu nữa.
Trong đạo quân của Loki, chỉ còn Loki là đứng vững, khắp người bê bết máu, mắt trợn tròn, với một nụ cười tự đắc trên đôi môi đầy sẹo của y.
Heimdall, người canh gác trên cầu, người gác cổng của các thần, cũng chưa gục ngã. Ông vẫn đứng trên chiến trường, thanh gươm Hofud của ông ướt máu trong tay.
Họ tiến về phía nhau, ngang qua Vigrid, giẫm lên những cái xác, lội qua máu và lửa để đến chỗ nhau.
” A,” Loki sẽ lên tiếng. “Kẻ canh gác ngớ ngẩn của các thần đây rồi. Ngươi đã đánh thức các thần quá muộn, Heimdall ạ. Chẳng phải thật tuyệt khi nhìn chúng chết từng người một như vậy sao?”
Loki sẽ theo dõi khuôn mặt Heimdall, tìm kiếm sự yếu đuối, tìm kiếm một cảm xúc nào đó, nhưng Heimdall vẫn dửng dưng.
“Không có gì để nói ư, Heimdall chín mẹ? Khi ta bị trói dưới lòng đất, khi ta bị nọc độc của con rắn nhỏ vào mặt, khi Sigyn khốn khổ phải đứng cạnh ta hứng từng giọt nọc độc vào bát của nàng, khi ta bị trói trong bóng tối bằng lòng ruột của chính con trai của ta, điều duy nhất giúp ta không hóa điên là nghĩ đến giây phút này, diễn tập nó trong trí, tưởng tượng ra cái ngày mà ta và những đứa con đẹp đẽ của ta sẽ đặt dấu chấm hết cho thời kỳ của các thần và kết thúc cả thế giới.”
Heimdall vẫn không nói gì, nhưng ông sẽ tấn công, và tấn công ác liệt, thanh gươm của ông sẽ đập mạnh vào áo giáp của Loki, rồi Loki sẽ phản công một cách dữ dội, thông minh, và đầy thích thú.
Trong khi chiến đấu, họ sẽ nhớ lại cái thời họ cũng đã đấu với nhau cách đây lâu lắm rồi, khi thế giới còn giản đơn hơn. Hồi đó họ đánh nhau trong hình dạng thú vật, biến hình thành hải cẩu, chọi nhau để giành chiếc vòng cổ của tộc Brising: Loki đã lấy cắp nó từ Freya theo yêu cầu của Odin, và Heimdall đã giành lại nó.
Loki không bao giờ quên một sự sỉ nhục.
Họ sẽ tiếp tục chiến đấu, chặt, đâm và chém lẫn nhau.
Họ sẽ tiếp tục chiến đấu, và họ sẽ gục ngã, Heimdall và Loki, cùng gục xuống bên cạnh nhau, cả hai đều bị tử thương.
“Kết thúc rồi,” Loki thì thầm trong khi hấp hối trên chiến trường. “Ta đã thắng.”
Nhưng khi đó Heimdall sẽ cười, cười trong cái chết, cười bằng hàm răng vàng lốm đốm bọt và máu. “Ta có thể nhìn xa hơn ngươi,” Heimdall sẽ nói với Loki. “Con trai của Odin là Vidar đã giết con trai ngươi là Sói Fenrir, và Vidar đã sống sót, và cả em trai Vidar là Vali cũng vậy. Thor đã chết, nhưng con trai chàng là Magni và Modi còn sống. Họ đã lấy Mjollnir từ bàn tay lạnh ngắt của cha mình. Họ đủ khỏe và đủ cao quý để cầm nó.”
“Tất cả những điều đó không quan trọng. Thế giới đang bùng cháy,” Loki nói. “Lũ người phàm đã chết. Midgard đã bị hủy diệt. Ta đã thắng.”
“Ta có thể nhìn được xa hơn ngươi, Loki. Ta có thể nhìn tới tận cây thế giới,” Heimdall nói với y bằng hơi thở cuối cùng. “Ngọn lửa của Surtr không thể chạm tới được cây thế giới, và có hai người đã trốn an toàn trong thân của Yggdrasil. Người phụ nữ có tên là Sự Sống, còn người đàn ông có tên là Mong Ước Sự Sống. Con cháu của họ sẽ định cư trên trái đất. Đây không phải là tận thế. Không có tận thế nào hết. Đây chỉ là kết thúc của thời xưa mà thôi, Loki, và là khởi đầu của thời kỳ mới. Tái sinh luôn tiếp diễn sau cái chết. Ngươi đã thất bại.”
Lẽ ra Loki sẽ nói gì đó, một câu nói hóm hỉnh, láu cá, và chua cay, nhưng sự sống trong y đã tàn, và cùng với đó là tất cả sự xảo quyệt, sự tàn nhẫn của y, và y sẽ không nói gì, không bao giờ nói gì nữa. Y sẽ nằm bất động và lạnh cứng bên cạnh Heimdall trên bãi chiến trường băng giá.
Giờ thì Surtr, người khổng lồ rực lửa, người đã xuất hiện từ trước thuở hồng hoang, sẽ nhìn ra cánh đồng mênh mông toàn cái chết và giơ cao thanh gươm sáng rực lên trời. Sẽ vang lên một âm thanh như cả ngàn cánh rừng vừa bắt lửa, và chính không khí cũng sẽ bùng cháy.
Thế giới sẽ được hỏa táng bằng lửa của Surtr. Biển cả dâng tràn sẽ bốc hơi. Những ngọn lửa cuối cùng sẽ cháy rực, bập bùng, rồi sau đó được dập tắt. Tro bụi đen xám sẽ rơi từ trên trời xuống như tuyết.
Trong ánh sáng chạng vạng, nơi thi thể của Loki và Heimdall nằm cạnh nhau trước kia, chẳng còn lại gì ngoài hai đống tro xám trên nền đất đen sạm, khói hòa lẫn với sương sớm. Chẳng còn lại gì của đạo quân người sống và người chết, chẳng còn lại gì nơi giấc mơ của các thần và lòng gan dạ của những chiến binh của họ, chẳng còn lại gì ngoài tro bụi.
Chẳng mấy chốc, biển sẽ dâng lên, cuốn qua mặt đất và nuốt sạch tro bụi, và mọi sự sống sẽ bị lãng quên dưới bầu trời không ánh sáng.
Các thế giới sẽ kết thúc như vậy đó, kết thúc trong tro tàn và nước lũ, trong bóng tối và băng giá. Đó là định mệnh cuối cùng của các thần.
IIĐó là cái kết. Nhưng cũng còn những điều sẽ đến sau cái kết.
Từ làn nước biển xám xịt, mặt đất xanh tươi sẽ lại hiện ra.
Mặt trời đã bị nuốt chửng, nhưng con gái của mặt trời sẽ thay mẹ mình chiếu sáng, và vầng mặt trời mới sẽ tỏa sáng còn rực rỡ hơn cả mặt trời cũ, chiếu rọi ánh sáng mới và tươi trẻ.
Người phụ nữ và người đàn ông, Sự Sống và Mong Ước Sự Sống, sẽ bước ra từ trong lòng cây tần bì nối liền các thế giới. Họ sẽ sống bằng nước sương trên mặt đất xanh tươi, và họ sẽ yêu nhau, và từ tình yêu của họ, loài người sẽ sinh ra.
Asgard sẽ không còn nữa, nhưng Idavoll sẽ vươn lên ở nơi Asgard trước kia từng tồn tại, huy hoàng và trường tồn.
Hai con trai của Odin là Vidar và Vali sẽ tới Idavoll. Sau đó là hai con trai của Thor, Modi và Magni. Họ sẽ cùng khiêng theo Mjollnir, vì sau khi Thor chết thì sẽ cần tới hai người mới khiêng nổi chiếc búa. Balder và Hod sẽ trở về từ âm gian, và sáu người bọn họ sẽ ngồi dưới ánh nắng của vầng mặt trời mới và nói chuyện, nhắc lại những bí ẩn trước kia và bàn xem họ đã có thể làm gì khác đi và liệu kết cục của cuộc chơi có phải không thể tránh khỏi hay không.
Họ sẽ nói về Fenrir, con sói đã nuốt chửng cả thế giới, về con mãng xà Midgard, và họ sẽ nhớ về Loki, kẻ sống cùng các thần nhưng không phải là một vị thần, kẻ đã cứu các thần và cũng hủy diệt họ.
Và rồi Balder sẽ nói, “Này. Này, cái gì thế kia?”
“Gì cơ?” Magni hỏi.
“Kia kìa. Lấp lánh giữa bụi cỏ cao. Các vị có thấy không? Và kia nữa. Một cái nữa kìa.”
Họ liền quỳ xuống lớp cỏ cao, những vị thần như những đứa trẻ.
Magni, con trai của Thor, là người đầu tiên tìm thấy một vật trong bụi cỏ, và khi nhặt nó lên, chàng biết nó là vật gì. Đó là một quân cờ vàng, như các thần vẫn thường chơi khi còn tồn tại. Đó là một quân cờ vàng nhỏ xíu khắc hình Odin, vị Cha tối cao, ngồi trên ngai báu: quân vua.
Họ tìm thấy thêm nhiều quân cờ nữa. Đây là Thor, tay cầm búa. Đây là Heimdall, chiếc tù và trên môi. Frigg, vợ của Odin, là quân hậu.
Balder nhặt lên một bức tượng vàng nhỏ. “Quân đó nhìn giống anh đấy,” Modi nói.
“Đó chính là tôi,” Balder nói. “Đó là tôi cách đây đã lâu lắm rồi, trước khi tôi chết, khi tôi còn thuộc tộc Aesir.”
Họ sẽ tìm thấy nhiều quân cờ khác trên bãi cỏ, một số rất đẹp, một số không đẹp bằng. Đây, vùi trong lớp đất đen, là Loki và những đứa con quái vật của y. Đây là một người khổng lồ băng. Đây là Surtr, với khuôn mặt rực lửa.
Chẳng mấy chốc họ sẽ tìm thấy tất cả các quân đủ cho một bộ cờ. Họ xếp các quân cờ thành một ván: trên bàn cờ, các thần Asgard đối diện với kẻ thù truyền kiếp của mình. Ánh mặt trời mới long lanh trên những quân cờ vàng trong buổi chiều hoàn hảo ấy.
Balder sẽ mỉm cười như mặt trời tỏa nắng, rồi chìa tay ra, và chàng sẽ đi nước cờ đầu tiên.
Và cuộc chơi sẽ lại bắt đầu.