← Quay lại trang sách

Phần II - 3 -

Néang Srai đã quay sợi bông xong, đã đem mền gối bầy ra góc buồng mà vẫn chưa thấy thằng Còm vào. Mi Mia buồn ngủ rũ nằm liền ngay xuống.

Néang Srai mắng yêu con gái ngay:

– Ô hay con, sao không ra bảo em vào cho nó ngủ với, mà đã nằm ngay thế.

Mi Mia kéo chiếc gối ôm vào lòng:

– Ồ, nó cứ múa máy gì ở ngoài hiên ấy, con bảo nó rồi, nó không vào. Nó bảo từ giờ nó ngủ một mình.. Mẹ ra mà bảo nó.

Néang Srai tủm tỉm cười, rồi cầm cây đèn đi ra. Thằng Còm vừa học được mấy bộ tấn của thằng Sieng dạy, đang đâm đông đâm tây, chẳng thấy biết gì cả.

Néang Srai đứng nhìn con một lát rồi sẽ cất tiếng:

– Con giai mẹ làm gì đấy? Khuya rồi,đi ngủ chứ?

Thằng Còm bị mẹ bắt chợt được trong lúc tập tành hổ ngươi quá vội vã chạy lại ôm chầm lấy mẹ:

– Con làm thế này để cho nó khỏe mẹ ạ. Tà Soa và Ả Sieng bảo thế.

Néang Srai xoa đầu con:

– Khỏe để làm gì, hở con? Thôi khuya rồi đi ngủ mai tập.

Miệng nói là tay kéo con vào trong buồng.

Nhìn thấy đống gối nệm, thằng Còm bảo ngay:

– Từ giờ. con ngủ một mình.

Phải, người ta đã là một người lớn nuôi cái chí báo thù cho cha, người ta đã bắt đầu học vài miếng võ, ai lại còn đi ngủ chung mới mẹ.

Ấy thế là chẳng cần chờ mẹ nó giả nhời, nó cúi xuống ôm mền, ôm gối đi ra nhà ngoài.

Néang Srai cưng con, có ý không bằng lòng:

– Ồ, thế con không ngủ chung với mẹ, với chị nữa ư?

Không hiểu sao, thằng Còm thấy thẹn nóng cả tai. Nó trả lời gọn lỏn:

– Không.

– Ô, thế là cái lý gì?

Nó quay lại:

– Con ngủ chung với mẹ mãi để chúng nó biết chúng nó chế con ấy à? Với lại thế thi Ả Sieng với Tà Soa cười con còn con nít, bao giờ chịu dạy võ cho con nữa.

Néang Srai cho là tuồng trẻ không để ý, nhưng Néang bị ngủ xa con thì Néang nhớ. Néang liền dọa:

– Con ngủ một mình ở ngoài nhà rộng thênh thang như thế, con không sợ ma à?

À, thằng Còm không nghĩ đến điều ấy đấy. Phải, ma thì nó sợ lắm lắm.

Nghe mẹ nó nói thế, đang hăm hở đi ra, nó đứng dừng ngay lại. Néang Srai đã tưởng mình đắc sách:

– Thôi vào trong buồng ngủ với mẹ, với chị cho vui.

Câu ấy và thứ nhất cái nhìn thương hại mà nó đọc thấy ở trong con mắt của mẹ nó bỗng đem đến cho nó một phản động. Nó mạnh bạo tiến ra ngoài nhà:

– Không, con không sợ ma, con chẳng sợ gì cả.

Trong một phút lòng bồng-bột nó nói cứng thế. Nhưng ma phải đâu không là một cái gì ghê gớm cho tưởng tượng của những đứa bé con thứ nhất là những đứa bé con nuôi trong cái không khí huyền ảo của chùa chiền, của Giời Phật.

Khi ngọn đèn cầy tắt đi rồi thì thằng Còm liền thấy nổi gai ốc khắp người, và cái gì lành lạnh ở gáy. Một bóng tối sáng lòe những hình ma bóng quỷ kéo đến vây bọc nó, và đè nó xuống dưới một khối nặng không biết bao nhiêu là cân.

Thằng Còm ghì chặt lấy cái gối như để tìm ở đấy một che chở. Càng ghì chặt, nó càng thấy lạnh gáy. Rồi thì trời ôi, có cái gì như những bàn tay lông lá mó vào chăn nó, mó vào mình nó.

Nó rú lên, rồi ngồi phắt dậy. Mẹ nó sợ hãi vội vã cầm cây đèn từ trong buồng hấp tấp chạy ra;

– Cái gì đấy con? Cái gì đấy hở con?

Ánh đèn làm cho thằng Còm hết sợ ngay, gia dĩ đã có mẹ nó đây rồi. Ánh đèn lại làm cho nó trông thấy những con gián mùi bồ-quân chạy trên mặt sàn bóng nhoáng. Lúc ấy, nó mới thấy nó là một thằng bé nhát hèn chỉ thần hồn nát thần tính. Mà những cái nó tưởng là những bàn tay lông lá lạnh lẽo của con ma chỉ là những con gián đang bị ánh sáng xua đuổi chạy tán-loạn bên kia.

Mẹ nó thấy thế thì hiểu ngay:

– Thôi con vào trong buồng nằm con a.

– Không. Nhưng con gián nó cứ bò lên con.

– Ồ thì tại ở đây không ai nằm kẻo là, ở trong buồng không có gián đâu, con ạ.

– Không, con nằm đây.

Nói xong, nó lại đặt mình nằm xuống. Mẹ nó nhìn nó một khắc:

– Thế mẹ để cây đèn ở đây cho con nhé?

Câu ấy mới làm cho nó thẹn đến chừng nào:

– Không, con không cần đèn. Có đèn con không ngủ được.

Mẹ nó vẫn ngọt-ngào:

– Thế sao trước kia ở trong buồng, mẹ vẫn để đèn thì con ngủ được.

Nó vờ nhắm mắt:

– Trước kia con khác. Bây giờ con khác. Thôi mẹ vào đi ngủ đi, con buồn ngủ lắm rồi.

Néang Srai không vào đi ngủ vội. Néang ngồi xuống cạnh con, lôi sát cái gối ôm vào lòng cho con, cầm cái chăn đắp lên bụng cho con:

– Đêm lạnh, con nhớ đắp bụng không đau bụng đấy. Kìa con nằm lên đệm tử-tế cơ.

Thằng Còm cứ giả vờ buồn ngủ lắm không giả nhời. Néang Srai cúi xuống hít vào cổ con, một cái thật dài:

– Con chó, bây giờ cứ làm bộ ra phết ta đây người nhớn, nhưng còn bé tí tì tị, nào đã người nhớn đâu.

Néang Srai vào buồng rồi thì thằng Còm liền tung chăn, đẩy gối, không nằm lên đệm nữa. Nó nhớ đến câu dặn của Tà Soa: « phải xô-bồ, lam-lũ thì mới khỏe được.» Nó thực hành ngay.

Tà Soa, Ả Sieng có chăn đệm gì đâu, sao mà vẫn ngủ được. Với lại, xưa kia thì thầy nó đi rừng, có chăn đệm đâu. Và lại, sau này, nó cần phải đi rừng, chả nhẽ cũng đem chăn đệm đi à? Lồng-cồng lềnh-kềnh như thế thì để thằng Kmut nó bắn chết tươi đi à?

Nghĩ đến thằng Kmut, lòng nó thấy phấn khởi, nó nằm xuống sàn gỗ không thấy đau mình, nó nguyện từ nay chỉ ngủ không như thế. Nó nghe người ta kể chuyện xưa kia thầy nó đi rừng nằm đất, sợ ngã nước và hổ ăn, trèo lên cây ôm cây, còn ngủ được nữa là. Nó là con thầy nó, nó phải giống thầy nó chứ.

Nhưng xưa nay, nó nằm gối đã quen, nằm không gối thì nó dốc đầu không ngủ được. Nó trằn-trọc mãi, nhưng gối trên gối bông thêu thì nhất-định là nó không chịu rồi.

Ấy thế là nó nghĩ ngay đến cái âu đồng dầu của mẹ nó vẫn để ở gian bên. Nó lần sang. Lần này, nó trông bóng tối đã không thấy sợ nữa rồi.

Vì nó trằn trọc mãi, cho nên sáng hôm sau nó ngủ trưa. Tà-Soa lấy gạo để thổi cơm cho ngươi làm, bắt được nó nằm còng queo ở giữa sàn, đầu gối lên cái âu đồng dầu.

Cái cảnh-tượng ấy làm cho ông ta hiểu cả, vì hiểu cả cho nên ông ta xúc-động. Ông ta cúi xuống bế nó vào lòng khóc rưng rức.

Tiếng khóc ấy như làm gián-đoạn một cái mộng mà thằng Còm đang sống, nó nhảy vọt khỏi lòng ông, rồi mắt vẫn nhắm mà tay chân cứ múa huyên thiên.

Tà Soa lại ôm lấy nó:

– Tôi, tôi đây mà, có phải nó đâu mà cậu đâm.