Phần III - 4 -
Từ đấy, thằng Còm đã có một đàn kẻ thù để thử tài mình: đàn chó trong xóm.
Khi qua hàng rào nhà ai, nó cũng nói rầm rĩ, con chó nào sồ ra là nó phóng ngay, vào mồm, vào cổ, vào đầu, vào mình.
Nó phóng rát qua đến nỗi chỉ trong vòng có ba tháng, nghe tiếng nó, không chó nào dám sồ ra nữa. Và trông thấy nó, chó nào ở trong xóm cũng lảng chạy hết. Người trong xóm bực mình với nó lắm, nhưng vì nể nhà nó là nhà giầu, chỗ nhờ vả, nên không nói.
Vì thế cho nên mẹ nó không biết gì cả.
Một hôm, nó cùng mẹ nó sang dự lễ làm chay ở nhà bác họ nó. Nhà ấy có tiếng là lắm chó.
Gần đến cổng, mẹ nó đã bảo:
– Con gọi đi, không chó nó sồ ra nó cắn chết. Mẹ dữ da lắm, nó cắn phải thì đau hàng tháng.
Nó kéo áo mẹ:
– Không phải gọi, mẹ cứ đi với con, không chó nào dám cắn đâu. Cứ trông thấy con là chó chạy ráo.
Mẹ nó giẫy nẩy không tin:
– Gớm, con làm như con là ông tướng. Con là cái gì mà chó nó sợ con? Thôi gọi đi, không nhỡ nó cắn phải mẹ.
– Không phải gọi mà. Con nói thật mà. Đây mẹ không tin con vào cho mà xem.
Miệng nói là chân nó đi vào trong vườn. Mấy con chó thấy nó chỉ gừ lên rồi cúp đuôi chạy thật.
Mẹ nó tươi cười:
– Ừ nhỉ? Chó nó sợ con nhỉ.
– Con đâu dám nói dối mẹ
– Con làm thế nào mà chó nó sợ con nhỉ?
Nó không dám nói thật:
– Con cũng không biết tại làm sao.
– Thầy con trước kia vào nhà ai cũng lừng-lững vào. Chó nào lại gần chân là thầy con đá bật ra. Nhưng thầy con có võ, vả thày con là người lớn.
Néang Srai cùng với con đi vào, đi qua một khu vườn dài, không một con chó nào dám sồ ra.
Lúc gần tới nhà, con vàng, con vện, con vá, con mực đều lủi cả vào dưới sàn.
Bác nó ở trong nhà chạy ra:
– Trời ơi! Mẹ con vào không gọi, không sợ nó moi ruột ra à?
Rồi trỏ thằng Còm:
– À, á, mày thì còn có chó nào dám cắn. Mày cứ thế thì rồi không khéo chết hết chó cả xóm đấy.
Néang Srai ngơ ngác nhìn con:
– Con nghịch gì đấy?
– Thưa mẹ, con có nghịch gì đâu.
Bác nó nói ngay:
– Nó không nghịch, nhưng nó đi qua, chó sồ ra là nó phóng đinh vào. Đấy cháu xem, chó nhà bác bị cháu phóng đinh con nào cũng bị loét thối lưng lên. Chó nhà Méphun có con bị cháu phóng trúng mắt chết đấy. Hôm nọ tao thấy con vá còn đeo cái đinh của mày ở cổ.
Rồi bác nó đứng dậy ra liếp rút một cái đinh thuyền nhọn hoắt đem lại:
– Tao vẫn đinh ninh rồi hôm nào tao sang nhà mày mách mẹ mày. Có phải cái đinh này của mày không? Tao nghe cứ tháng tháng thằng Tà Soa đánh cho mày hàng mấy chục đinh ở lò rèn Ta Quất có phải không?
Thằng Còm biết không tài nào chối được nữa, đứng đực ra,
Mẹ nó nhìn nó bằng một cái nhìn trách móc:
– Sao con lại nghịch ngợm như thế, hở con. Thầy con mất rồi, con không sợ người ta chê cười mẹ, không dạy được con à?
Thằng Còm òa khóc, sà vào lòng mẹ:
– Thưa mẹ, không phải con nghịch đâu. Con, con…
Nó nói đến đấy, im.
– Con không nghịch, sao con lại như thế?
Nó cúi đầu không giả nhời. Mẹ nó cầm cái đinh xem:
– À, giống những thứ đinh của thầy nó, nhưng nhỏ hơn.
Rồi mẹ nó vùng nhớ lại những câu nói khẳng-khái của nó hôm đi vào rừng nhặt xương chú nó.
Mẹ nó kéo nó vào lòng:
– Con định báo thù cho thầy con và chú con thật đấy à?
Nó gật đầu.
Néang Srai bỗng ứa nước mắt:
– Nhưng mẹ chỉ còn có một con, nhỡ một cái thì làm thế nào?
Thằng Còm vùng khỏi lòng mẹ:
– Không ai có thể làm gì được con cả, sau này nhớn lên, con tập võ, con tập dao, con tập súng, thế nào con cũng giết được thằng Kmut mới nghe, nầy mẹ xem.
Miệng nói là tay nó móc chục cái đinh thuyền ra:
– Con phóng trúng cái vệt vôi ở tường kia.
Mười cái bật tay, mười cái đinh đều chạm vào chung quanh cái vệt vôi.