← Quay lại trang sách

Phần III - 5 -

Tà Soa và Ả Sieng kéo áo thằng Còm:

– Chúng con chỉ sợ bà không bằng lòng.

Thằng Còm cau mày nói bằng một giọng cả quyết:

– Thế nào mẹ tôi cũng phải bằng lòng. Với lại không bằng lòng cũng không được cơ mà.Với lại tôi cần phải đi với các chú cho quen đi cơ mà.

Tà Soa vẻ mặt băn khoăn:

– Thế thì cậu phải nói kheo khéo đấy nhé.

Thằng Còm đã bước một chân lên thang, quay lại:

– Khéo với chả khéo, thế nào tôi cũng đi.

Néang Srai đang ngồi lăn nến, nghe tiếng động ngửng đầu lên, nhìn thấy nét mặt tái mét của con, giật mình:

– Kìa con làm sao thế?

Thằng Còm nói thẳng một hơi:

– Mẹ phải cho con vào rừng bẻ mây với chúng nó. Thế nào mẹ cũng phải cho con đi.

Néang Srai mở to hai mắt, trên môi nàng đã sẵn một câu từ chối, nhưng vì thấy vẻ mặt quyết liệt của con, nên không dám nói thẳng ngay:

– Rừng Réniem nước độc lắm, con đi nhỡ ốm một cái thì làm thế nào?

– Không, con không thể ốm đuợc.

Thấy con xưa nay không nói to và không nói xẳng bao giờ, Neaug Srai biết con đã quả quyết lắm, nàng liền kéo con ngồi xuống cạnh:

– Mẹ chiều con lắm, xưa nay con muốn gì mẹ có trái ý con bao giờ đâu. Nhưng rừng Réniem nước độc lắm, lại nhiều hổ báo, lại là cái vùng giặc cướp đi lại…mà mẹ chỉ có một mình con.

Chỉ có một mình con! Cái điều nghĩ này ném mẹ con vào hai con đường khác nhau. Ấy chỉ vì thằng Còm nghĩ rằng cả họ còn có một mình nó để mưu việc báo thù mà nó phải cố đòi đi cho được, trong khi mẹ nó cũng cố giữ cho kỳ được. Vì thế cho nên nó không thể không quyết liệt, mặc dầu nó biết làm như thế thì mẹ nó đau đớn và khổ sở lắm.

Nghe mẹ nó nói thế, nó liền gỡ tay mẹ nó ra đứng phắt dậy:

– Con phải đi. Con cần phải đi. Mẹ không cho con đi con cũng cứ đi.

Mẹ nó há hốc mồm nhìn nó rồi òa khóc. Nó thương lắm, nó thương xót ruột, nhưng nó biết nếu nó sà vào lòng mẹ nó, nếu nó có một cử chỉ mềm trước cái đau buồn của mẹ thì thế nào nó cũng bị thua. A, nó lảng ra, mà tưởng chừng như đứt ruột.

Nhưng biết làm thế nào, một khi nó không muốn đứt ruột hơn.

Nó ra đứng tựa cửa sổ nhìn mẹ nó khóc, chẳng nói một lời. Thấy cơ thể của mẹ nó bị vặn bởi những tràng khóc đã mấy lần nó toan chay lại nhưng nó đều kìm được cả.

Rồi nó biết nếu cứ đứng nhìn như thế thì nó không thể không bị thua, nó liền quay ra.

Nó vừa ra tới hiên thì mẹ nó gọi giật lại:

– Này con, nhưng con chưa đi rừng bao giờ.

Câu ấy ngầm chứa một ưng thuận, nó chạy sầm lại ôm chầm lấy mẹ hôn lên má, hôn lên đôi mắt còn đầm đìa:

– Kìa mẹ, thế mẹ không muốn để cho con quen dần sương gió, để cho con mạnh dạn, để cho con có thể báo thù được cho thầy ư?

Mẹ nó ghì chặt lấy nó:

– Mẹ hiểu, mẹ hiểu, nhưng con ốm yếu lắm, con còn nhỏ bé lắm, con xông pha nhỡ một cái..

Nó lấy tay vuốt tóc mẹ nó.

– Nhỡ cái gì. Làm sao mà nhỡ được, một khi đã có Tà Soa và Ả Sieng trông coi. Con đi mười hôm, rồi Tà Soa và Ả Sieng bẻ mây xong thì con về. Con nhỏ nhưng mà bây giờ con không ốm nữa. Đấy mẹ xem, chó cả xóm này đều sợ con thì ai mà không sợ con. Trong khi chúng nó bẻ mây, thì con đi bắn chim mà. Đấy mẹ xem, bây giờ con bắn cung, trúng ghê lắm, cái gì mà lại gần con được.

Rồi rúc vào nách,

– Lạy mẹ, cho con đi. Mẹ phải cho con đi.

Néang Srai biết không thể cưỡng được. Trong cái giọng nói tuy còn thơ ngây của nó, đã chớm có cái đanh thép quyết liệt của người cha. Nàng ôm chặt lấy đầu nó:

– Nhưng mẹ lo lắm.

Thằng Còm ngửng đầu dậy:

– Mẹ lo cái gì. Ả Sieng Tà Soa có súng, có dao nhé, mà con thì bây giờ đã cừ lắm. Đây này con múa một bài quyền cho mẹ xem.

Ấy thế là nó nhẩy tót ra hai bước, nó xuống tấn, nó xoay bên tây, nó đấm nam, nó đấm bắc, nó gạt nó đỡ. Nó múa mang một lúc rồi nó đứng dừng lại:

– Đấy mẹ xem con như thế thì còn sợ gì.

Néang Srai nhìn con lòng tràn ngập một sung-sướug, mặc dầu vẫn còn lo ngại.

– Nhưng con đi thì phải cẩn thận lắm lắm đấy nhé.

Thằng Còm chạy sồ ra phía cầu thang:

– Me tôi bằng lòng cho tôi đi rồi.

Ả Sieng từ dưới cầu thang vọt lên ôm lấy nó:

– Ư thế thì sướng quá.

Néang Srai cũng theo chân con ra:

– Các người có đưa cậu đi thì phải cẩn thận đấy nhé. Cái ăn cái ngủ phải săn-sóc cho tử tế đấy. Đem cho đủ thứ đi.

Thằng Còm gạt di,

– Không cần, mẹ ạ.

– Không cần, không cần là thế nào. Từ đây ra đấy xa lắm. Con đi bộ làm sao được. Để bảo chúng nó đóng ngựa cho con đi.

– Không, con ngồi xe bò với họ cũng được rồi. Mà con đi bộ cũng được, chứ sao.

– Ồ, ồ, con còn nhỏ lắm, con không thể...

Thằng Còm biết không thể găng được, vả lúc không có mặt mẹ nó, rồi muốn làm gì, ai mà cấm nó.

– Vâng, thế thì con đi ngựa.

Néang Srai vẫn chưa yên lòng:

– Xếp chăn màn nệm gối lên cho cậu nhé. Đem gạo trắng đi, đem cả khô đi, đem đủ quần áo đi cho cậu thay.

Thằng Còm nhìn Ả Sieng, cười tủm-tỉm, không nói gì cả.

Cứ những đồ đạc mà mẹ nó cho xếp theo cũng đã đầy một xe bò. Xếp gì, nó cũng chẳng để ý. Nó chỉ ghé vào tai Tà Soa:

– Nhớ đem nhiều đạn đi để bắn cho tôi xem đấy. Tôi chưa bắn được, nhưng tôi cũng phải học cách nhồi từ bây giờ chứ.

Nó chỉ đi ngựa sang tới bến sông, là nó tuột xuống:

– Hừ, đi ngựa như ông tướng thì đến bao giờ mà khỏe chân được.

Tà Soa nhìn nó, đắc chí gật gật dầu. Xưa nay nó không được đi rừng bao giờ – À, ra chơi những rừng nhỏ, gần nhà thì kể gì – lần nay vào rừng lớn, thấy cái gì nó cũng hỏi. Nhưng nó hỏi không phải là hỏi cái lối của những kẻ tò mò thấy lạ thì hỏi. Nhưng câu hỏi của nó đều có một mục đích, nó muốn biết rõ rừng không phải để mà biết nhưng để mà dùng.

Ba cái xe bò kẽo kẹt đi trước. Nó, Tà Soa và Ả Sieng đi bộ theo sau.

Ngồi trên xe bò, Mi Sandech là đứa đầy tớ gái nhà nó thấy nó lùn tịt đi giữa ông già Soa thì béo ục-ịch, mà Ả Sieng thì cao lêu đêu, trỏ tay cười chế nó:

– Kìa tí hon đi giữa hai khổng lồ.

Nó giương cung bắn dọa:

– Tí hon, thế mà giá tao muốn giết mày, tao giết được đấy..

Rồi quay sang Ả Sieng:

– Có phải thế không Ả Sieng. Có phải tao chỉ cho nó một phát lên vào mắt, nó chết đỏng đừ phải không?

Ả Sieng đắc chí, rút dao phóng vào một cái cây:

– Thì hẳn như thế rồi.

Thằng Còm lại quay sang phía Tà Soa:

– Và nếu tôi không muốn bắn cung thì tôi cứ phóng cho nó mười cái đinh thuyền này, người nó cũng phải nát ra như cám.

Ông già Soa búng vào bộ râu bạc phơ. Rồi thì tưởng tượng của ông đã chạy trước đến cái tương lai đầy hứa hẹn:

– Thì đúng rồi, đúng rồi. Ai mà địch được với cậu.

Đến khi nó bắn ngã con kền-kền đậu chót vót trên cây Klum, thì ông và cả Ả Sieng bò ra đất, lăn ra đất. Con kền-kền đậu cao lắm, lúc nó sắp giơ cung, Tà Soa đã nói trước:

– Quá tầm đấy, sợ không chết được đâu.

Nó sắp giưong, thì Ả Sieng lại nheo con mắt:

– Thứ nhất bó cánh, thứ nhì đánh đầu đấy nhé.

Nó ngừng tay, ngó con kền-kền, ngó con kền-kền lửa, đầu đỏ như nhuộm phẩm:

– Ồ, con này to lắm. Bó cánh thì tên đuối sức, có trúng, nó cũng quạt rơi cả tên. Tôi ngắm vào đầu, một được, không thôi này.

Cánh cung vừa mở ra, thì con kền-kền đã lộn nhào. Nhặt xem, thì mũi tên xuyên qua cổ.

Tả Soa đang lăn ở đất, chồm dậy rút gươm băm nát con kền-kền như băm một kẻ thù tưởng tượng. Vừa băm ông vừa xuýt xoa:

– Cậu bắn thần thật. Cậu bắn thần thật. Để đến Thnac Tatte tôi lấy nhựa Su cho cậu bôi vào tên thì đến Réniem, cậu bắn chết được cả khỉ cả rim. À mà nếu hươu nai chạy gần, ăn chơi cũng chưa biết chừng.

Trên một cái gò nhỏ, một dẫy Su mọc thong-dong. Ả Sieng lấy dao cạo vỏ nhìn kỹ từng cây một. Rồi thì vùng, nó đâm lưỡi dao vào đùi, máu chẩy xuống đến gần mắt cá.

Ấy thế là bập, nó chặt vào một cây Su. Rồi nó lấy tay quệt nhựa bôi vào dòng máu trên mu bàn chân.

Thằng Còm không hiểu, kêu rú lên. Ả Sieng cười hề hề:

– Ồ, cậu không hiểu, cái cách thử nhựa, phải chọn cây nào nhựa đang «sung sức» nhất, này cậu nhìn. Nhựa nó đã ăn hết máu cho tới quá đầu gối đây này. Cây này dùng được. Những cây chưa đến tuổi, nhựa chặt ra mà nhựa không ăn lem lém ngay tới quá đầu gối thì không dùng được có bắn trúng giống thú, nó cũng không chết ngay. Nhựa cây này ấy à! Giá dụ bắn trúng hổ, cũng chỉ chạy hai trăm bước là lăn. Mở hàng đi rừng thế này, là cậu may lắm đấy nhé.

Thằng Còm vỗ vào lưng nó:

– Thế mà mầy làm cho tao hết vía.

Ả Sieng giang tay bế bổng thằng Còm lên:

– Thế cậu cũng thương tôi à?

Thằng Còm búng vào mũi nó:

– Nói dở như chó. Tao chả thương mày thì thương ai. Còn ai nữa mà chả thương mày.