Phần IV- 2 -
Néang Srai nghe con nói xong, run bắn hẳn người lên. Néang liền cố gợi lòng thương ở trong con:
– Từ đây sang đấy một ngày đường. Con đi thì nhà vắng vẻ chẳng có ai là đàn-ông, mẹ với chị con sống làm sao. Với lại con đi thì mẹ nhớ con lắm.
Nói đến đấy là nước mắt Néang Srai trào ra.
Popok tự biết không thể đem cái lý gì ra nói cho mẹ bằng lòng một cách vui vẻ được nên phải quyết-liệt. Vả chăng quyết-liệt bây giờ thì sau này cũng phải quyết-liệt. Âu cũng đành một lần:
– Con không biết thưa.. với mẹ thế nào. Nhưng con tưởng… với sự thể như thế thì mẹ cứ nên coi con như là chết rồi thì hơn. Nếu mà số giời cho con sống được thì càng may. Bằng không…
Néang Srai nghe con nói đến đấy bỗng òa khóc vang nhà. Mọi người xúm cả đến. Duy Popok là cứ đứng im.
Néang Srai vừa khóc, vừa kể lể :
– Thế thì mẹ đẻ ra con cũng như là không à?
Rồi sự lo sợ làm cho Néang không nghĩ đến cái mục-đích thiêng-liêng mà con đang theo đuổi.
– Thôi con ơi! đừng nghĩ đến sự báo thù, báo thiếc gì nữa. Nó thế thì rồi giời giết nó. Thầy con giá còn sống lại thì cũng bảo con nên nghĩ đến cái tuổi già của mẹ mà thôi đi.
Popok quay phắt đi ra:
– Nếu mẹ đã nói thế thì từ đây con không còn biết nói gì với mẹ nữa.
Rồi quát Tà Soa:
– Đi, chúng ta đi.
Néang Srai nghe con nói thế hoảng hốt hắt mọi người ra rồi chạy theo nắm lấy Popok:
– Sao con nỡ tàn-nhẫn với mẹ như thế hở con. Con không nghĩ đến cái công ơn mẹ sinh ra con ư?
Popok phải bấm ngón chân xuống sàn để giữ nguyên được cái vẻ quyết-liệt:
– Sao con không nghĩ. Nhưng trước hết, con phải nghĩ đến cái chết oan uổng của cha con. Và mẹ nên nhớ thằng con trai ở đời mà không báo được cái thù giết bố thì không nên sống nữa.
– Con ơi, người chết dù sao thì cũng đã chết rồi. Con hãy nên nghĩ đến người sống. Con thử tưởng-tượng nếu chẳng may con ….
Popok ngắt lời:
– Ngày mai là thuộc về giời. Có thế nào thì cũng là số-mệnh. Con thương mẹ và chị Mia lắm, nhưng con phải thương cái oan-hồn của cha con hơn.
Nói xong, Popok sẽ lắc mình hắt tay mẹ ra mà đi xuống.
Néang Srai và Mi Mia chết cả ruột, cả gan, nhưng trái lại, Tà Soa thì hởi lòng hởi dạ lắm.
Thấy cái gan sắt đá của chủ, ông thấy mình có cái bổn-phận phải tìm hết cách để giúp. Ông lại quỳ xuống trước mặt Néang Srai:
– Con nói nhời này thì Giời Phật chứng lòng cho con. Vả vong-hồn ông con chắc là phảng-phất đâu đây chắc cũng xét lòng cho con. Cái chí của cậu con đã như thế, bà dù có cản, cũng không được. Bà cứ để cho cậu con đi học, may ra Giời Phật thương thì báo được thù mà chẳng sao cả. Nếu bà không bằng lòng thì bản-lĩnh của cậu con kém, không khéo thì oan gia đấy.
Cái lý ấy làm cho Néang Srai tĩnh ngộ ngay:
– Ừ thì nó đi, tôi có nói gì đâu, ông xuống bảo nó lên đây, tôi bảo nó một câu rồi thì nó muốn gì, tôi cũng bằng lòng.
Popok lên, lại quỳ trước mặt mẹ:
– Không phải con bất-hiếu không nghĩ đến mẹ và chị đâu, nhưng sống mà chưa giết được thằng Kmut thì con không tài nào sống được. Với cái ý-tưởng con chưa báo được thù cho cha con, thì còn gì là vui nữa. Thôi, mẹ cứ để mặc con, may ra cái vong-hồn của thầy con phù-hộ con rửa được hận biết đâu.
– Ừ thì con đi, nhưng… nhưng giá con đợi đến hết năm nay chị con lấy chồng rồi, chồng chị con về ở đây vui vẻ nhà cửa rồi con hãy đi, có được không?
– Thì-giờ của con bây giờ một ngày bằng một tháng, một tháng bằng một năm. Con không thể chờ được. Nay lần mai lữa, nhỡ nó chết đi, hay nó bị bắt, hay nó đi ăn cướp, bị ai giết biết đâu.
– Thế thì tức là Giời Phật đã báo thù cho con rồi.
Popok nói to:
– À không! Nếu sự thể mà xẩy ra đến thế, thì con ôm hận suốt đời. Chỉ khi nào nó chết bởi tay con thì con mới thấy sướng thỏa mà thôi. Trừ khi nào bàn tay này moi được ruột nó, ném ra rừng cho chó sói ăn thì con mới yên lòng mà sống cạnh mẹ được. Xin từ nay mẹ hiểu như thế mà đừng cản-trở gì con cả, nếu không thì dù thế nào con cũng không thể vâng nhời được.
♣Popok học võ ở nhà Méphum Trandœu được gần một năm – hôm cưới chị chàng cũng không về – thì bỗng được tin Ả Kmut bị nhà chức trách bắt.
Cái tin ấy làm cho chàng chết rũ. Ngay đêm hôm ấy, chàng từ giã Méphum Trandœu về nhà.
Sáng hôm sau thì chàng đến nhà. Cả nhà thấy chàng về mừng rỡ xúm đến. Chàng òa khóc:
– Thôi thế là nó bị bắt mất rồi, giời ơi!
Anh rể chàng – tục lệ ở Cao-mên, con giai lấy vợ thì về ở nhà vợ cũng như ở xứ mình con gái lấy chồng thì về nhà chồng – ngơ ngác chẳng hiểu gì cả. Mẹ chàng thì mừng rỡ như bắt được vàng:
– Thôi thế tức là giời báo thù cho con rồi đấy.
Popok quắc mắt:
– Thế là giời giết con!
Ả Sieng và Tà Soa ở nhà dưới chạy lên:
– Cái gì thế cậu? Cái gì thế cậu?
Popok gục đầu vào vai hai người:
– Tôi nghe người ta bảo nó bị quan Chaufainhand bắt được giải về Sisophon rồi!
Cả hai bỗng run lên:
– Thôi thế tức là giời không tựa cậu rồi. Thế là bao nhiêu công phu huyết hãn của cậu uổng rồi. Nhưng có thật không, có chắc như thế không?
– Thì có người đi mua cá khô ở Sisophon về bảo đích với tôi như thế mà. Còn sai thế nào đuợc.
Nói xong, Popok lả ra, hai người phãi đỡ cho chàng ngồi xuống.
Néang Srai mừng lắm, nhưng không dám lộ cái mừng của mình ra sợ phật ý con. Néang chỉ lựa lời khuyên giải:
– Nhưng đã trót như thế, thì còn biết làm thế nào được nữa. Con buồn cũng vô-ích mà thôi.
Popok đang lim-dim bỗng mở mắt:
– Chỉ tại con không kịp hạ thủ nó sớm mà thôi.
Chàng đau-đớn đến không để ý tới một thiếu-nữ mặt tươi như hoa đang đứng đằng sau Mi Mia nhìn mình.
Rồi chàng đứng phắt dậy bảo Ả Sieng:
– Mày đi đóng ngựa cho tao, ông già Soa đi với tôi.
Néang Srai không hiểu chàng đi như thế để làm gì, sợ hãi níu lại. Chàng sẽ gỡ tay mẹ:
– Con đi xem có thật nó phải bắt rồi không?
♣Cái tin Ả Kmut đã vượt ngục làm cho Popok tưởng chừng như sống lại. Popok ôm lấy ông già Soa:
– À, thế thì-giời còn tựa tôi, giời còn tựa tôi. Nhưng thôi, ông ạ, tôi không còn có thể chờ cho tới khi học tập thành tài được nữa. Tôi phải hạ thủ nó ngay ra mới được. Không nhỡ nó ốm chết, hay nó lại bị bắt nữa thì làm thế nào.
Biết chủ đang trong lúc sôi nổi, Tà Soa không phản-đối:
– Thôi được, để về nhà, ta bàn tính xem ra sao đã. Nó là cướp, ở lẩn lút trong rừng, cũng khó mà gặp nó lắm.
– A, có công tìm thì phải gặp chứ.
– Đành hiểu rồi, nhưng cũng phải chờ về nhà sắm sửa, chứ đi từ bây giờ à. Mà bây giờ đi đâu mới được chứ. Phải về nhà, rồi thuê người đi dò xem tông-tích nó ở đâu mới được chứ.
– Thì còn ở đâu nữa. Nó lại trốn sang Siam chứ còn đâu.
– Nhưng đất Siam rộng mênh-mông biết ở chỗ nào.
Popok không biết làm sao đành phải theo về. Tà Soa đã từng trải biết lòng trẻ đang nung nấu như thế không thể phản-đối thẳng ngay được, phải liệu dần.
Chờ khi ra khỏi Sisophon, thấy lòng chủ đã xuôi xuôi, Tà Soa mới gọi dần:
– Thế bây giờ võ-nghệ của cậu thế nào?
– Đã khá lắm.
– Nhưng Néak Méphum, Néak ấy bảo thế nào chứ?
Popok đã toan giấu:
– Néak ấy bảo Néak ấy có biết tài nó. Nếu tôi chịu khó khổ luyện trong nửa năm nữa thì đường đường tôi có thể hạ-thủ nó được.
Tà Soa nhìn chủ, lặng im. Trong đầu ông đã nẩy được ra một kế.
– Thế tài bắn của cậu?
– Ba mươi bước. Mười phát tôi đã bắn trúng hồng tâm được hai ba.
Thấy mặt hai thầy trò tươi tỉnh, Néang Srai hỏi ngay:
–Nó bị giam chết ở trong nhà pha rồi có phải không?
Popok cười một cái cười thống-khoái:
– Nó trốn thoát rồi. Ồ, nếu nó chết thì mẹ đã phải để tang con rồi.
Néang Srai run lên, phải nắm lấy vai con gái cho khỏi ngã:
– Ô hay…
Nói đến đấy thì thần-trí Néang loạn lên vì những viễn-tượng hãi-hùng không nói được nữa, nhưng Popok đang trong lúc vui tưng-bừng nào có để ý gì đến. Chàng nói, nói như một người say:
– À, con nghe người ta nói nó vượt ngục mà con sung-sướng muốn phát khóc lên. Phải, thế thì mới có Giời Phật chứ. Chả nhẽ nó đối với nhà mình như thế mà nó lại được chết ngon lành ở tay tên đao-phủ hay sao? Nó phải chết, chết ở tay con thì Giời Phật mới là có mắt chứ.
Miệng nói là tay đấm vào cánh cửa. Cánh cửa đã gần long bản lề bị bật tung lên rơi xuống sàn cái «rầm».
Néak Kleck (chồng Mi Mia) và Néang Phleng ngơ-ngác nhìn nhau không hiểu.
Popok cũng chẳng để ý đến họ, và cũng không trông thấy họ nữa.
– Con phải đấm cho nó một nghìn quả như thế này, đấm cho nó nát xương nó ra như cám thì mới hả được cái lòng con. Và có như thế thì con mới còn mặt mũi sống ở cái đất này được.
Néang Srai thấy con rể và Néang Phleng ngơ-ngác liền vội bảo con giai:
– Ừ thôi, việc ấy hãy để sau này rồi sẽ tính đến, bây giờ anh em hãy nhận nhau đi. Đây là em gái anh con đấy, lên chơi đây với chị con đấy.
Rồi chép miệng:
– Rõ chẳng ai như con, chị lấy chồng bao nhiêu ngày rồi mà không biết mặt anh rể.
Popok lúc bấy giờ mói sực nhớ ra, vội cúi chào hai người và xin lỗi:
– Tôi vì bận quá.
Néak Kleck cũng nói đưa đà:
– Có cậu không thương chúng tôi, chứ bận gì thì cũng có thể bỏ ra một vài ngày mà về ăn cưới chúng tôi được.
Popok biết anh rể không bao giờ hiểu tâm- sự của mình nên cũng không muốn nói đến chuyện ấy nữa, liền quay sang bảo mẹ:
– Thôi bây giờ tiện-thể con về đây, mẹ bảo chúng nó làm rượu cho anh em chúng con say-sưa với nhau, chứ rồi sợ sau đây không còn dịp nào nữa.
Néang Srai có ý không bằng lòng vì câu nói ấy:
– Sao con lại nói gở thế, còn thiếu gì dịp.
Popok không muốn nói chuyện lôi-thôi với mẹ và quay sang chị:
– Chà, chị độ này trông đẹp nhỉ. Người ta lấy chồng có khác.
Mi Mia nhìn Néang Phleng rồi cười bảo em:
– Thế cậu muốn đẹp thì cũng lấy vợ đi, chị làm mối cho.
Lúc ấy Popok mới quay sang Néang Phleng, lúc ấy, Popok mới biết rằng từ lúc nãy vẫn có một người con gái trẻ, đẹp để ý đến những lời nói của mình. Chàng hơi thấy ngượng.
– Em ấy à? Em không bao giờ lấy vợ cả. Đời em sinh ra không phải là để lấy vợ.
Mi Mia đặt tay lên vai em chồng:
– Cậu nói dở, người ta sinh ra, ai mà chẳng phải lấy vợ, lấy chồng.
Popok không muốn có những chuyện con cà, con kê nên chỉ cười, rồi quay xuống vựa thóc, để mặc mọi người ở lại trên nhà.
Chàng đi thì Tà Soa và Ả Sieng theo ngay.
– Cậu tập dượt bây giờ thế nào?
Popok nhìn Ả Sieng từ đầu đến chân:
– Như chú mày bây giờ thì tao hạ trong nháy mắt.
– Thì trước kia cậu cũng hạ đưọc con.
– À trước kia, tao được mày về cái gan, chứ bây giờ. Mày thử đứng ra đấu với tao xem nào. Tao không làm đau đâu.