Phần IV - 3 -
Ả Sieng vừa đứng ra, chưa kịp đấm đá thì đã bị ngã rồi.
– Chà, bây giờ, cậu khá lắm rồi. Thế thì có lẽ hôm nay chùa mở hội, cậu ra đấu, chắc là đươc đấy.
– Ừ để tao ra thử xem. Nhưng đến hôm nào mới được chứ.
– Năm hôm nữa thôi.
– Ừ năm hôm nữa, thế nào tao cũng ra.
Tà Soa gạt đi ngay:
– Ra cái gì. Đấu như thế để làm gì cho nó phí sức, và nhỡ một cái. Cậu thì-giờ đâu. Chậm lắm thì ngày kia, cậu cũng lại phải đi chứ. Cậu tuy giỏi, nhưng đã địch đuợc thể nào với thằng Côm-Rô nó giữ chức vô địch ở đây. Nó khỏe hơn trâu lăn, về tài nghệ còn hơn cậu nữa. Bao giờ, cậu hạ đuợc nó thì mới nói chuyện được.
Popok cúi đầu ngẫm-nghĩ một lát lâu rồi ngửng đầu lên:
– Vì những lẽ gì, tôi không thể đi được chắc ông cũng đã biết rồi. Với lại ông cũng cứ để tôi đấu với nó xem thế nào.
– Không, vô ích, cậu không lại được nó đâu.
– À thì cũng phải thử xem.
– Thế cậu cam-đoan nếu cậu không địch được nó thì cậu lại sang Méphum Trandœu để tập cho lành nghề trong một năm nữa nhé.
Popok lưỡng-lự một khắc:
– Đấu, chẳng quá chỉ là để chơi, chứ tôi thì tôi chỉ cần tập những thứ có thể giết được người ngay. Tôi tin rằng nếu tôi có một con dao hay một khẩu súng ở tay thì khó lòng, ai địch với tôi được. Họ sẽ bị chết ngay lập tức.
– Nhưng cái người cậu nói đấy, không phải thằng Kamut mới được. Nếu nó để cho những người còn xoàng như cậu nuốt tươi được thì nó đã không còn sống được đến bây giờ mà giữ cái danh tiếng là vua giặc cướp. Đây cậu xem, nhà tù Sisophon kiên-cố là thế mà nó trốn được thì cái tài của nó phải thế nào chứ. Với lại, cậu xem chú Prak và Ả Sao tài giỏi đến như thế mà còn bị chúng nó hạ ngay thì cậu đã nước gì.
– Nhưng Giời Phật giúp tôi biết đâu.
– Cái chỗ Giời Phật giúp, tôi chưa biết đâu, chứ bao giờ cậu đi mà chắc chắn là có thể hạ được nó cả mười thì tôi mới cho cậu đi. Chứ dựa vào may rủi thì tôi không thể bằng lòng được. Tôi tuy già vô dụng, nhưng những việc ấy thì vì tôi theo ông nhà lâu năm, tôi đã hiểu cả. Cứ ai kém thì bị đè bẹp dúm ngay, chứ không thể nói may rủi ở trong mũi dao, hòn đạn được. Với lại, tôi nghe cậu nói bắn mười chưa đậu mười thì chưa, chưa có thể. Néak Prak và Ả Sao bắn mười đậu tám còn bị thế đấy. Gia dĩ là cậu mới bắn bia thôi, chứ bắn người thì lại là khác.
– À, có mấy lần, Néak Méphum Trandœu đưa tôi đi bắn, tôi đã bắn được hươu nai rồi.
– À, bắn hươu nai, và cho ngay bắn cả hổ nữa cũng không nguy-hiểm bằng bắn người. Bắn hươu nai, có trượt cũng không sao. Mà cho dù bắn hổ có trượt nữa, thì cũng phải mấy khắc nó mới lại được tới mình. Chứ bắn người mà trượt thì chết tươi trong chớp mắt.
Popok ngập-ngừng toan nói thì Tà Soa đã nói chặn:
– Cậu có thể nhìn thấy con hổ mà ung-dung tiến lại bắn, tin chắc chắn bắn là nó chết, hay nếu bắn trượt thì cũng chắc chắn là nó sẽ bị chết bởi luỡi dao của mình như Néak không?
– À tôi đã bằng thầy tôi thế nào được.
– Thế thì, cậu phải nghe tôi. Thằng Kmut nó dữ hơn con hổ, nguy-hiểm hơn con hổ, nó khỏe như voi, phương chi chung quanh nó lại còn có cả một đoàn báo nữa. Đây cậu không nghe người ta nói chuyện ở Sisophon đấy à? Nó đi vào trong chợ, thế nào mười một lính đánh nó nửa ngày cho tới khi nó hết đạn mới bắt được nó. Ấy là nó chịu ra hàng đấy nhé. Ấy là nó ở trong chợ đấy nhé. Nó ở rừng thì còn nguy-hiểm đến thế nào. Đi báo thù mà đi lấy chết thì đi làm gì. Cậu nên nhớ cả họ nhà ta chỉ còn một mình cậu, cậu mà có hệ nào thì không ai báo thù được cho cậu nữa đâu. Mà như thế thì ôi thôi, nó ngậm ngùi và oan uổng đến thế nào. Chỉ còn gần năm nữa, sao cậu không cố. Nếu trong cái khoảng ấy mà nó chết hay làm sao, thì là giời không muốn cho cậu báo thù, ta cũng phải chịu. Chứ đi báo thù mà chắc chết thì sao gọi là đi báo thù được. Thế gọi là đi tự-tử.
Ngừng một khắc, Tà Soa lại nói:
– Chỗ cậu cháu, vả đây là việc quan hệ, tôi phải nói thật. Như cậu bây giờ, đối với người lành thì cũng là khác, chứ đối với giặc cướp thì đã thấm vào đâu. Cậu thắng được Ả Sieng, nhưng Ả Sieng trước kia đi với Néak chẳng qua là chỉ để dắt ngựa, và khiêng đồ thôi.
– Thì ông hãy để cho tôi đấu với thằng Côm-Rô xem sao.
– Nếu thua…
– Thi tôi xin nghe ông mà đi học nữa.
Đã có lời dặn của Tà Soa nếu được thì sẽ thưởng tiền, nên thằng Cồm-Rô đánh rát lắm. Nó và Popok đã hạ hết mọi địch-thủ vào chung-kết.
Mọi người thấy hai người bước vào sân đều reo hò ầm ỹ. Hồi hộp nhất là Néang Srai và Néang Phleng. Trong mấy ngày nay, nàng đã thấy yêu anh chàng đẹp trai và khẳng-khái.
Đến khi được nghe Mi Mia nói cho biết cái chí báo thù của em, thì lòng yêu ấy lại biến thành thờ phụng. Vì thế cho nên nàng đứng ngoài cứ khấn thầm cho Popok được.
Có một người không muốn cho Popok được là Tà Soa. Trước khi đấu, ông đã cho thằng Côm-Rô uống lấy ít mật gấu để cho nó hăng lên.
Mà nó hăng thật, nó đánh liên chi hồ điệp, và đấm quả nào như búa giáng. Nó lại béo chắc như trâu lăn. Popok người nhỏ thế tưởng chừng như bị đè bẹp ngay, nhưng chàng nhanh hơn, tránh đơợc nhiều quả ác-liệt. Nhưng tuy thế mà sau một giờ chiến-đấu, máu me cũng đã đầy cả mặt chàng. Đã mấy lần, Néang Srai và Néang Phleng rú lên bảo thôi, nhưng Popok như con hổ điên cứ lăn vào. Côm-Rô mặt cũng đầm-đìa những máu, nhưng vì sức y khỏe lắm, nên đòn vẫn nặng. Và mật gấu làm cho y hăng máu không biết đau, và y cũng cần phải giữ cái chức vô-địch, nên phải cố.
Đánh trong giờ rưỡi thì hết hạn đấu, người ta tuyên bố xử hòa. Popok muốn tái đấu nhưng Tà Soa không bằng lòng:
– Tái đấu để làm gì. Cậu mà có khá thì chỉ là khá hơn cái thằng Còm là cậu thua trước thôi, chứ thấm tháp vào đâu. Cái thứ thằng Côm-Rô ấy à? Ồng nhà ta chỉ búng một cái là chết, mà thằng Kmut thì không kém ông mấy đâu. Cậu không tin, gọi nó hỏi mà xem.
Miệng nói là Tà-Soa vẫy Côm-Rô lại.
– Tôi không ngờ cậu trước kia còm rỏm còm rom mà bây giờ khá thế.
– Nhưng đấu nữa thì liệu chú có ăn được tôi không?
Tà Soa gạt ngay đi:
– Đối với cậu, không phải là chuyện ăn thua ở trong đám hội. Côm-rô, tôi hỏi chú như sức chú thì đối với ông tôi thế nào?
– Néak Samut ấy à? Ồ, bố tôi cũng không dám, Néak mà đấm trúng một cái, chỉ có vụn xuơng. Tài võ của tôi chỉ là để chơi bời ở đây thôi, chứ Néak đã xông xáo trong mũi dao hòn đạn, nói thế nào được.
Tà Soa quay sang Popok:
– Đấy cậu đã nghe thấy chưa?
Popok cúi đầu không nói.
Nhưng về đến nhà, nóng báo thù, Popok lại cãi:
– À là chơi đùa đấy chứ, nếu định giết nó thì tôi phóng cho nó mấy cái đinh xem có suốt người nó không?
– À thế dễ thằng Kmut nó không biết phóng dao. Nó khỏe, dao nó phóng lại xa hơn đinh của cậu. Thôi cậu đừng nói nữa, cậu nghỉ-ngơi đi rồi mai đi. Cậu phải nghe tôi là người cũng nóng báo thù cho ông và cho chú như cậu. Vì cậu chưa cọ-xát với bọn họ, cậu chưa biết đấy thối, chứ tôi đã từng-trải tôi biết, ở trong rừng, kém một tí là mất mạng