Phần IV - 4 -
Sáng mai, Popok không thể đi được, vì hôm ấy, chàng lên cơn sốt li-bì.
Trong khi chàng mê-man, mẹ chàng và Néang Phleng lúc nào cũng ở bên cạnh. Trong đêm khuya, dưới ngọn đèn, nhìn con, nhìn Néang Phleng, lòng Néang Srai bỗng nổi lên một ước nguyện: giá hai trẻ lấy nhau.
Lai thấy Néang Phleng đối với Popok có tình quyến-luyến, Néang Srai hi-vọng nếu Néang Phleng làm được cho Popok yêu thì nàng có thể giữ Popok ở nhà được. Và làm cho Popok quên sự báo thù biết đâu.
Nhân một khi Popok thiêm-thiếp ngủ, Néang Srai mới gợi chuyện:
– Độ này có anh con lại đây ở, nhà cũng đã vui, chứ trước kia nó đi biền-biệt, nhà có hai mẹ con buồn quá.
Rồi nhìn chằm chằm vào Néang Phleng:
– Chắc chị con đã nói cho con biết cái chí muốn báo-thù của nó rồi đấy chứ?
– Vâng, con biết.
– Tôi lo lắm.
Néang Phleng sẽ ngồi dích gần lại Néang Srai không nói. Nhưng Néang Srai hiểu.
Trầm-ngâm một lát, Néang Srai mới bảo:
– Hay mai con thử khuyên nó ở nhà xem sao?
Néang Phleng lắc đầu:
– Đến bà cũng không bảo được, nữa là con.
– Nhưng con cứ thử nói xem.
Gần sáng thì Néang Srai vì mệt quá thiếp đi, nhưng Néang Phleng thì vẫn thức.
Lúc ấy, Popok cựa mình rồi đòi uống nước. Néang Phleng cầm chiếc ấm để lại gần miệng. Popok không mở mắt, nên trong khi cầm cái ấm, nắm luôn cả tay Néang Phleng. Néang Phleng run lên và thấy thẹn, rụt tay lại. Popok mở mắt:
– Ổ kia cô, tôi lại tưởng ai. Mẹ tôi đâu, chúng nó đâu?
Néang Phleng bẽn lẽn:
– Bà ngủ đây, bây giờ khuya rồi, họ cũng đi ngủ cả rồi.
Popok nhắm mắt rồi mở mắt:
– Thế cô không ngủ à?
Néang Phleng mân-mê móng chân:
– Tôi không buồn ngủ.
– Thế cô vẫn ngồi trông tôi cả đêm đấy à?
Mắt Néang Phleng bỗng đỏ hoe rồi nàng quay mặt đi:
– Tôi thức với bà.
Giọng nghẹn ngào làm cho Popok cảm-động:
– Sao cô lại vất-vả vì tôi như thế. Sao mẹ tôi lại để cho cô như thế. Tôi không bằng lòng đâu.
Néang Phleng quay lại, hai giọt nước mắt long lanh trên mi:
– Anh tôi lấy chị cậu thì tôi cũng như là người nhà. Vì thế…
Nói đến đây, nàng xúc cảm không nói được nữa. Popok thở dài rồi vùng nói:
– Thế bây giờ tôi khỏi rồi, cô đi ngủ đi.
Néang Phleng nhìn vào mặt Popok bằng một cái nhìn nó như bao bọc cả lấy chàng:
– Cậu đã khỏi đâu, mặt còn đỏ dừ ra kia kìa.
– Đỏ là vì mới ngủ dậy nó thế ấy, chứ tôi hết sốt rồi, cô đi ngủ đi.
– Không phải đâu, lúc tối cho cậu uống nước, hơi thở cậu nó nóng giẫy chạm vào tay tôi, đã hết sốt thế nào dược.
Vừa nói, nàng vừa sẽ đặt tay lên trán Popok:
– Trời ơi, còn nóng giẫy đây này!
Cái cử-chỉ ấy làm cho nàng thẹn và làm cả cho Pepok kinh ngạc. Nói xong là Néang Phleng giật phắt tay lại như vừa sờ vào lửa. Rồi thì nàng lặng im.
Mà Popok cũng lặng im.
Cái lặng im ấy đè lên tâm-hồn hai người. Rồi thì Popok thấy không thể để cho nó dài ra được nữa.
– Thôi cô đi ngủ đi. Tôi không muốn cô phải thức vì tôi mà!
– Không, em không sao mà.
– Nhưng tôi không muốn. Cô muốn cho tôi bằng lòng thì cô đi ngủ đi. Cô đi ngủ đi đi. Tôi đã bảo tôi không bằng lòng mà.
Néang Phleng đã nhích mình đứng lên, nhưng lại ngồi xuống, òa khóc:
– Nhưng mai cậu còn sốt thế này, cậu đừng đi cơ?
Popok mở to mắt. Rồi chàng hiểu cả. Chàng quay phắt mình vào phía trong. Cái cử-chỉ ấy đưa Néang Phleng vào một tình-thế éo le. Thì vừa may, Néang Srai đã trở dậy.
Từ lúc nãy, hai người xì-xào, Néang đã thức, nằm nghe, đến khi thấy thế, Néang mới nhổm dậy:
– Con đã thức đấy à? Con đã đỡ sốt chưa? Gớm hôm nay, con làm cho mẹ và em đây sợ quá.
Popok lặng im. Néang Srai với bát thuốc:
– Con đã cho anh uống chưa?
Néang Phleng nghẹn ngào:
– Con chưa kịp cho uống.
Néang Srai đặt tay lên đầu con:
– Trời ơi! Con nóng quá đi mà thôi. Con uống bát thuốc này đi.
Popok vẫn nằm im:
– Con bây giờ, chẳng làm sao cả, không cần phải uống thuốc.
Néang Srai đặt tay lên vai con bắt quay lại:
– Ô hay, con còn sốt thế này, sao lại không uống thuốc. Không uống thì bao giờ nó khỏi được. Em nó sắc cho con từ tối mãi tới khuya mới được đấy.
– Con không cần phải uống mà.
Nói xong, Popok xét ngay thấy rằng mình đã quá tàn-nhẫn liền đỡ lấy bát thuốc uống cạn một hơi rồi lại nằm xuống.
Lúc ấy Néang Srai mới quay bảo Néang Phleng:
– Thôi con đi ngủ đi.
Néang Phleng đi rồi, Néang Srai mới gợi chuyện:
– Gớm con bé nó ngoan quá. Mà nó quý con quá.Con cũng không nên xẳng với nó quá, nó tủi thân.
Popok kéo chăn trùm lên đầu không nói.
Ngồi một lúc lâu, Néang Srai không làm sao được, buộc lòng phải kéo chăn.
– Này con, con bé nhà tử-tế, lại khéo may vá, bánh trái, mà nó lại thuơng yêu con, nếu con bằng lòng thì mẹ sẽ hỏi nó cho con. Gì bằng cả anh em chị em quy về một mối. Chị con cũng quý nó lắm đấy.
Popok cau mày:
– Mẹ biết đâu bụng dạ người ta, mà mẹ cứ lôi-thôi.
– Không, mẹ biết rõ mà. Đấy con xem đấy. Thì nó thức trông con cả đêm đấy.
Popok thở dài rồi lặng im. Vừa lúc ấy, Tà Soa đi lên:
– Cậu đã đỡ sốt chưa?
Một sức bí-mật chuyển động ở trong thần- trí Popok rồi làm chàng bật dậy như lò so. Chàng tung chăn:
– Tôi khỏi rồi, ông bảo đóng ngựa, và thu xếp cho tôi đi.