Phần V - 1 -
Néang Srai và Néang Phleng sang thăm Popok trong một buổi sáng mà Méphum Trandœu đã dự-bị một cuộc bắn thi của các tay thiện-xạ trong vùng tại khu rừng Trandœu.
Thầy trò vừa sắp sửa ra đi thì hai người đến. Trông thấy Néang Phleng đi theo với mẹ mình, Popok hiểu ngay cái ý-định của mẹ,
Vì thế, chàng phản-công ngay:
– Tiếc quá, sao mẹ và cô lại chọn ngày hôm nay mà sang. Hôm nay là ngày con phải dự bắn với anh em. Nếu mẹ chờ được thì đến tối con sẽ về, bằng không thì mẹ muốn hỏi con điều gì thì hỏi đi để con đi.
Vừa nói, Popok vừa nhìn Néang Phleng bằng một cái nhìn không bằng lòng. Cái nhìn ấy làm cho Néang Phleng sợ-hãi và bối-rối. Cho nên, nàng chẳng chờ Néang Srai trả lời, nàng đã nói trước ngay như để xin lỗi:
– Em sang chơi với bà, tiện-thể bà rủ em sang đây… cùng đi với bà cho vui, chứ có phải…
Popok ngắt lời nàng bằng một câu «cám ơn » cộc-lốc.
Năm ấy, Popok đã mười chín tuổi, và chỉ ba tháng nữa là chàng thành tài. Bao nhiêu mánh khóe, Méphum Trandœu đã truyền-thụ cho chàng cả rồi. Nhưng Méphum vì thương Popok là người con hiếu nên khuyên chàng ở lại trong cái thời-hạn ấy để mình luyện lại cho thật thành-thục.
Bây giờ thì Popok đã là một chàng thanh-niên với tất cả cái nghĩa già-giặn của hai chữ ấy rồi.
Người chàng tuy không to lớn, nhưng bây giờ thì là chàng mảnh-dẻ, chứ không có thể gọi là còm được nữa. Sự luyện-tập trong bao lâu đã khiến chàng thắng nổi được cái tiên-thiên yếu-ớt của mình. Dưới bộ áo chẽn người ta dự-đoán ngay thấy những bắp thịt rắn chắc ở cái dáng đi lanh-lẹn. Và người ta nhìn ngay thấy ở cả toàn thân bốc ra một sức khỏe kiệt-hiệt.
Trong bao nhiêu học-trò của Méphum, đã không ai địch nổi được chàng, và chàng có tiếng là người bắn giỏi nhất vùng. Méphum Trandœu tổ-chức cuộc bắn này cũng là cố ý muốn khoe học-trò.Và cũng là muốn cho học-trò có cơ-hội để có cái đức tự-tin.
Néang Srai thấy con đã vạm-vỡ quắc-thước thì mừng tíu-tít. Lòng người làm mẹ nở-nang ra vì kiêu-hãnh, kiêu-hãnh về cái đẹp và cái mạnh của đứa con tự da thịt mình sinh ra.
Nhưng chính vì mừng như thế, mà Néang lại lo nhiều, lo những nguy-hiểm sẽ chờ con mình ở trong sự báo thù.
Néang vội-vàng nói ngay:
– Thì mẹ nhớ con, mẹ sang thăm. Với lại mẹ muốn con về, vì mẹ đã thu xếp… trong bốn ngày nữa thì làm chay siêu-độ cho thầy con.
Popok chẳng lưỡng-lự.
– Con chỉ ba bốn tháng nữa mới có thể về. Và con tưởng… không có sự làm chay nào có thể làm cho vong-hồn thầy con vui sướng bằng sự con chuyên-cần luyện-tập như thế này. Thầy con chắc đã biết con luyện-tập để làm gì rồi. Con không thể về được đâu. Xin mẹ hiểu cho. Hôm nay thì con bận lắm phải đi ngay từ bây giờ đây. Vậy mẹ với cô về đi.
Rồi quay sang Tà Soa là người đã đánh xe bò cho Néang Srai sang:
– Tôi bây giờ đã khá hơn trước nhiều rồi, tôi tin rằng thằng Côm-Rô đấu với tôi chỉ trong chớp mắt là tôi hạ được nó. Tôi nghe ông thế mà phải. Thôi ông đưa mẹ tôi về đi.
Nói xong, Popok vác súng toan ra đi. Néang Srai thấy thế cuống-quít, vội-vã nắm áo con giữ lại:
– Thì con hãy ở lại một lát để cho mẹ nói cái này đã.
Rồi lại sợ con giận:
– Thì con hãy cho mẹ nghỉ-ngơi một chút nữa rồi mẹ đi. Mẹ đi từ nửa đêm, bò cũng mệt, mà mẹ cũng mệt lắm.
Popok vẫn thản-nhiên:
– Vâng, thế mẹ nghỉ-ngơi rồi mẹ về, chứ con thì thế nào cũng phải đi từ bây giờ, vì đã trót hẹn với nhiều người rồi.
Méphum Trandœu thấy thế thì hình như ái-ngại cho người mẹ, vội nói:
– Hay thôi, ta để đến hôm khác. Hôm nay, có bà sang chơi thì Néak hãy ở nhà.
Popok nói bằng một giọng kiên-quyết:
– Hoãn thế nào được hở Lục Crou, người nhớn ước hẹn với nhau có phải là chuyện con trẻ. Bao nhiêu người, người ta chờ mình. Vả thì-giờ bây giờ của con quý báu, có thể nào trì hoãn. Với lại mẹ con sang thăm con nhìn thấy mặt con và biết rằng con khỏe mạnh thế là đủ rồi. Thôi, mẹ nghỉ rồi mẹ về nhé. Thầy trò ta đi đi chứ.
Ra gần tới cửa, biết rằng Néang Phleng đang nhìn theo mình bằng một nét mặt sầu thảm, Popok thấy ái-ngại, chàng quay lại:
– Thôi chào cô nhé. À thế nào anh chị tôi có khỏe mạnh không?
Mặt Néang Phleng đang ủ-rũ bỗng tươi sáng lên:
– Mạnh khỏe cả Néak ạ. Anh chị có gửi quà cho Néak đây.
Nói xong, Néang Phleng mở đẫy toan lấy quà ra. Popok giơ tay cản:
-Thôi quà, cô cứ để đấy cho lôi. Bây giờ tôi bận lắm. Và khi cô về, cô làm ơn nói với anh chị tôi rằng tôi có nhời hỏi thăm nhé.
Nói xong, Popok rảo cẳng. Chàng vừa bước chân ra khỏi bực cửa thì Néang Srai đã gọi giật lại:
– Này mẹ bảo đã.
Popok quay lại với một vẻ mặt cau-có:
– Con đã thưa với mẹ thế rồi mà.
Néang Srai lại sợ con giận:
– Ừ thì mẹ về. Nhưng thế hôm nay con không về à? Không có mặt con thì làm chay siêu-độ cho thầy con thế nào được.
Popok vuốt cái báng súng:
– Con ở đây thế này là làm chay cho thầy con rồi đây. Còn như cái mẹ muốn làm chay cho thầy con ở nhà thì tùy mẹ, con chỉ biết con học-tập còn đang dở-dang không thể nào về được. Mà hôm nay thì con đã trót hẹn với bao nhiêu người rồi.
Buổi chiều, lúc Popok vui mừng quay về, yên chí rằng mẹ mình và Néang Phleng đã về rồi thì vấp ngay phải Néang Phleng ở cổng đâm sầm đi ra:
Popok cau ngay mặt lại:
– Thế cô và mẹ tôi chưa về cơ à?
Néaag Phleng cuống-cuồng:
– Em đã giục bà về, nhưng bà cứ ở lại, em… biết làm thế nào?
Cái tiếng em nàng nói bằng một giọng ngọt-ngào và phục-tùng làm cho Popok cảm-động. Với lại cái vẻ mặt sợ-hãi của nàng khiến Popok bất-nhẫn:
– Thế bây giờ cô đi đâu đấy?
Bị hỏi một cách bất-thần trong khi bối-rối, Néang Phleng không kịp tìm được cách nói dối:
– Em… em… bà bảo em đi ngóng Néak.
Cái vẻ thẹn-thò của Néang Phleng khiến cho Popok phải tủm-tỉm cười, vả lúc ấy chàng đang tưng-bừng với cái vui đắc-thắng:
– Tôi đi đâu mà cô phải đi ngóng lôi. Mẹ tôi chắc buồn lắm đấy nhỉ.
Néang Phleng nắm lấy cơ hội:
– Vâng, bà buồn lắm. Bà khóc suốt cả trưa ngày hôm nay.
Rồi thấy Popok cau mày, nàng vội nói:
– Không, bà chỉ khóc có một tí thôi.
Popok lặng lẽ không nói gì cứ rảo cẳng.
Chàng đi nhanh lắm, nên Néang Phleng theo không kịp..
Đi được một quãng Popok mới quay lại, thấy Néang Phleng lẽo-đẽo theo sau mới dừng lại:
– Trời ơi! tôi quên cô đi không được nhanh. Đấy cô xem, đàn-bà như thế đấy thì…bàn soạn vào những việc của đàn ông làm gì!
– Thì thưa Néak, em có dám bàn soạn gì vào đâu. Bà bảo em thế nào thì em theo thế thôi mà.
Popok thở dài rồi dịu giọng:
– Tôi, tôi thương mẹ tôi và chị tôi lắm. Tôi cũng là con, là em. Nhưng thương là một lẽ khác mà vâng lời làm theo ý muốn là một lẽ khác. Tôi không thể vâng lời mẹ tôi được, vì một lẽ riêng mà tôi không thể thưa với cô được. Vâng lời mẹ tôi, thì tôi sẽ là một thằng đàn-ông hèn đáng để cho người ta chê cười.
Rồi dằn từng tiếng:
– Tôi, tôi không thể để cho ai chê cười tôi được. Thứ nhất là tôi sợ tôi phải khinh tôi. Là đàn-bà, không bao giờ cô có thể biết được cái cớ ấy.
– Sao em không biết. Chị Mia đã nói với em rồi.
Popok quay lại nhìn thẳng vào giữa mặt Néang Phleng:
– À, nếu thế thì cô đã hiểu là tôi không thể vâng nhời đẻ tôi được.
Rồi ngập ngừng một giây:
– Nếu cô muốn cho tôi …quý cô thì xin cô cố khuyên hộ mẹ tôi đừng buồn. Và sau nay, tôi đi thì mẹ tôi đừng có cản trở tôi.
Néang Phleng đã loạn cả ruột vội-vàng phải nói:
– Vâng, vâng.
– Thế thì tôi được đội ơn cô nhiều lắm. Đàn-ông và đàn-bà… sống mỗi người một cách khác nhau mà mẹ tôi không tài nào hiểu được. Chí tôi đã quyết, thì dù thế nào, tôi cũng phải đi. Tôi, tôi không muốn phải tàn-nhẫn với mẹ tôi, và để mẹ tôi phải buồn. Tôi muốn mẹ tôi sẽ vui-vẻ để cho tôi đi…
Néang Phleng nhìn Popok bằng đôi mắt chứa đựng biết bao nhiêu van-lơn và trách móc:
– Mà không… vui-vẻ thì cũng không được. Thì âu bằng cứ vui-vẻ còn hơn.