← Quay lại trang sách

Phần V - 2 -

Méphum Trandœu nâng chén rượu:

– Thầy chúc cho Néak rửa được thù, tuyệt được hận để cho lòng Néak được nhẹ-nhàng, hồn Néak được thảnh-thơi mà nghe được kinh Phật. Nếu thầy còn trẻ thì thầy cũng xin theo để giúp Néak một tay, nhưng thầy già rồi, thầy không chịu được sương gió. Xin Néak biết lòng cho thầy ở chỗ đó.

Popok đỡ chén rượu, rót một chút xuống đất để cúng tổ rồi uống cạn:

– Con đâu dám phiền lòng thầy như thế, dẫu thầy có thương thì con cũng không dám nhận. Cái công thầy dạy con bấy lâu cũng đủ để cho con đạt được mục-đích của đời con rồi.

– Néak bây giờ thì đã khá lắm rồi, nội vùng đây thì không ai có thể đương được với Néak rồi. Người khác thì học được như Néak ít ra cũng sáu bẩy năm, nhưng Néak vì nhờ có một thiên-bẩm thông-minh, lại có cái chí báo thù nên tập mới được chóng như thế. Thầy thề có Giời Phật ở trên đầu, có thần sông, thần núi ở dưới đất, bao nhiêu miếng bí-truyền thầy đã dạy hết cả cho Néak rồi, không còn giấu-giếm gì cả.

Popok ngồi xệp ngay xuống rồi cúi đầu vái lấy, vái để:

– Hà-cớ thầy phải thế. Cái công ân của thầy đối với con thì dù nước sông Cửu-long có chảy hết ra bể, con cũng không giả được. Chuyến này con về mà không nên công thì chẳng qua là cái phận số của con nó như thế.

Méphum Trandœu đỡ Popok ngồi dậy:

– Không, Giời Phật sẽ giúp người con hiếu con ạ. Người ta thành hay bại, chẳng qua là ở cái chí của mình cả. Và con nên nhớ cái lòng quyết giết là một cái gì ghê-gớm. Cái đó nó sẽ làm cho con không run tay, không chùn lòng. Thầy có ngại là ngại một điều nó là thằng giặc luôn luôn ở trong rừng, cái thế để hạ nó rất khó. Vả luôn luôn chung quanh nó có năm mươi thủ hạ, thế thôi. Nhưng giá trong anh em con đây mà có một người chịu theo giúp con thì chắc là con thành công. Người ấy sẽ đương đầu với bọn thủ-hạ để cho con rảnh tay mà hạ-thủ nó.

Cái bí-mật của đời Popok, chàng đã dặn Méphum Trandœu giấu kín cho mình, kẻo sợ Kmut biết mà đề-phòug, hay y ra tay hạ-thủ trước.

Nay thấy Méphum Trandœu nói trước mặt một người bạn thân của mình trong bữa rượu tiễn-biệt thì chàng đã hiểu ý thầy rồi. Chàng vội-vàng nói ngay:

– Thôi con cám ơn tấm lòng thầy thương con, nhưng con không muốn để liên lụy đến người khác. Con muốn rằng tự tay con giết được nó thì lòng con mới được hả.

Méphum Trandœu nhìn vào người học-trò độc-nhất ở trong bữa ruợu ấy, và cũng là người bạn thân nhất của Popok rồi nói:

– Khi con người ta đã theo đuổi một cái đại-nghĩa thì không nên để vướng bận về những tiểu-tiết. Miễn làm sao cho đến nơi. Bọn nó bao nhiêu là người, bao nhiêu là súng, một mình con thì làm gì nổi. Mà cho dù con có giết xong được nó thì cũng lại đến bị người khác giết thôi. Như thế thì sao gọi là báo thù được nữa. Thầy chỉ lo chẳng có ai là bạn yêu con đến có thể cùng đi liều chết với con thôi.

Néak Teng từ lúc nãy vẫn lặng thinh bây giờ mới ngửng đầu lên nhìn thầy:

– Thầy cho gọi con lại uống rượu đưa chân anh con, và nói cái điều bí-mật của anh con cho con biết thì con cũng đã hiểu cái ý-định của thầy rồi.

Rồi quay sang Popok:

– Con chỉ sợ anh con không thương yêu con đến cái độ cho con theo cùng chết thôi. Với lại, cái bản lĩnh của con cũng còn chưa đặc-sắc con sợ con chẳng giúp gì được cho anh con thôi.

Và trợn mắt, nói bằng một giọng khẳng-khái:

– Tuy thế, nhưng nếu anh con cho con theo thì con cũng quyết liều mạng để trả nợ thầy và trả nợ… tấm lòng anh con từ trước tới nay vẫn quý con.

Popok nắm lấy tay Teng:

– Anh Chetteng, anh có bụng thế, tôi cũng cám ơn, nhưng tôi ngại anh còn cha mẹ già.

– Anh con một, anh còn chả sợ, nữa là tôi con đông. Chỉ sợ anh không coi tôi là bạn với hết cái tình thiêng-liêng của bè bạn thôi, chỉ sợ anh không coi tôi như là em ruột của anh thôi. Nếu anh bằng lòng thì ngay bây giờ tôi với anh ta nấu chì sôi, uống muối ớt ăn thề. Và rồi thì tôi xin theo anh đi ngay từ bây giờ.

Hai anh em về tới nửa đường thì đã gặp Néang Srai, Néang Phleng, Ả Sieng và Tà Soa đi đến. Thấy hai anh em cùng cưỡi một con ngựa, Ả Sieng nói ngay:

– Con trông thấy ngựa đã từ xa, con nghĩ bụng ở trên con đường này chỉ có mình cậu là đi ngựa, nhưng vì thấy hai người, con còn ngờ ngợ. Nhưng sao cậu bảo mai cậu mới về cơ mà.

– Nhưng tao nóng ruột lắm.

Rồi kéo Chetteng lại gần xe bò:

– Đây, mẹ anh đây.

Chetteng quì ngay xuống, lễ hai lễ. Néang Srai không hiểu đầu đuôi ngơ ngác nhìn con.

Popok lại chỉ:

– Đây, ông già Soa ở với nhà anh đã ba bốn mươi năm, đây, Ả Sieng trước kia vẫn đi buôn với thầy anh và nó có mặt cái hôm sầu thảm ấy đấy.

Rồi thì khi bàn tay Popok chỉ đến Néang Phleng thì chàng không biết nói thế nào. Néang Srai đỡ lời ngay:

– Đây là con gái của mẹ đấy. Ông bà Chuntup (Phó lý) đã cho mẹ làm con nuôi đấy. Từ bấy đến nay nó vẫn ở với mẹ đấy.

Popok hiểu ý mẹ nói ngay:

– Thế thì đây cũng là em nuôi của con đấy.

Rồi thì trong con mắt chàng sáng lên một ý-định khiến Néang Srai và Néang Pheng hiểu ngay, cả hai người cùng tái mặt. Néang Srai ấp úng:

– Thế… thế nhưng… bây giờ cùng về chứ?

Popok thấy se lòng, nhưng vẫn cố thản-nhiên:

– Thế thì đây là em của con, con nuôi của mẹ.

Rồi chàng chấm câu nói ấy bằng một cái gật đầu ý nghĩa. Lòng Néang Phleng thấy tán loạn, nàng ôm chầm ngay lấy Néang Srai.

Popok hiểu, nhưng cứ lờ đi:

– Trong khi tôi đi vắng có cô ở nhà bầu bạn với đẻ tôi. Thật tôi được cám ơn cô không biết chừng nào.

Rồi quay phắt sang Chetteng không muốn nhìn cái não cảnh ấy nữa:

– Thôi, ta đi đi kẻo về nhà thì tối

Popok sắp sửa nhẩy lên ngựa thì Néang Srai gọi ngay:

– Con lên ngồi xe bò mẹ bảo cái này đã.

Popok đưa cương cho Chetteng rồi chạy lại bên xe bò:

– Con phải ngồi với bạn con. Mẹ muốn nói gì, về nhà hãy nói.

Rồi chàng lại quay đi ngay. Chàng cũng biết thế thì mẹ mình buồn lắm, nhưng làm thế nào. Rồi còn buồn hơn thế nữa. Âu bằng để cho quen ngay từ bây giờ. Sự báo thù muôn phần nguy hiểm, thành bay bại, biết đâu mà chắc trước được.

Lên ngựa rồi, Popok quay đầu cho sát vào mặt Chetteng rồi hỏi:

– Em có trông thấy người con gái ấy không? Ý em thế nào?

– Đẹp đấy chứ.

– Cô ấy là em người anh rể của anh mà bây giờ mẹ anh đã bảo nuôi làm con nuôi. Nếu em thích thì rồi, anh sẽ làm mối cho em. Âu cũug là duyên giời.

Chetteng lắc đầu:

– Nay anh với em ta còn có công việc bên mình, đã nghĩ đến chuyện vợ con thế nào.

– Nhưng nếu mà xong công việc?

– À chờ lúc ấy sẽ hay.Nhưng em xem mẹ nuôi cô ấy làm con nuôi là muốn để dành cho anh.

Popok ngẫm-nghĩ một lát rồi thì chàng thấy rằng mình không có quyền giấu-giếm với một người bạn đã yêu mình đến cũng có thể đi liều chết với mình:

– Anh nói đây… như là chúng ta đã hòa máu vào với nhau rồi. Mẹ anh thì lo anh chết, không muốn cho anh đi báo thù. Nhưng anh nghĩ làm thân thằng con giai mà để thù cha, thù không báo thì thà chết đi còn hơn. Vì thế anh quyết chí theo đuổi, mặc dầu mẹ anh không bằng lòng. Em không biết chứ trước kia anh gầy như cái que, yếu như con sên người ta vẫn gọi anh là thằng Còm, ai bắt nạt anh cũng được, ai đánh anh cũng được. Nhờ cái chí kiên-quyết và bao nhiêu công-trình tập dượt mới được như thế này đấy.. Mẹ anh vì lo con chết, nên quên thù chồng và em, nhưng anh là con, anh quên thế nào được. Mẹ anh đem Néang Phleng về nhà ấy là muốn lấy nữ-sắc để dụ dỗ anh cho quên sự báo thù đi.

Khẽ gõ vào ngực:

– Nhưng anh thì quên làm sao được. Cái gì làm cho quên được. Vì thế cho nên anh cứ lờ đi, nay anh muốn đem làm mối cho em, để cho mẹ anh biết lòng anh đã quyết, thôi cái ý-nghĩ cản-trở anh đi.

Rồi bâng-khuâng:

– Tuy anh theo đuổi một công việc thiêng-liêng mà buộc lòng phải tàn-nhẫn với mẹ, nhưng lòng anh cũng khổ lắm. Giá mẹ anh cũng vui lòng theo đuổi cái công cuộc của anh thì có phải anh sung-sướng biết mấy không? Như thế thì có phải lúc anh ra đi, lòng được thanh-thản biết bao không. Nếu em có thật thương anh giúp anh thì em hãy bằng lòng cái việc này đi cho mẹ anh hồi đầu. À, đi vào chốn nguỵ-hiểm mà trước khi đi, mẹ con không hể-hả thì cái sức, cái chí nó cũng có yếu đi chút ít.

– Em hiểu rồi, nhưng em cũng đi với anh thì đã biết chúng ta thế nào, mà dám hứa một việc quan-trọng như thế. Với lại em xem cô ấy như là quyến-luyến anh lắm cơ mà.

– Thì em cứ giả-ngộ bằng lòng đi để cho anh được thảnh-thơi mà đi.