Phần V - 3 -
Néang Phleng và Mi Mia tíu-tít đi làm cơm cho hai anh em ăn. Popok thấy cái điệu-bộ lăng-xăng và cái vẻ mặt lúc nào cùng như sắp khóc của nàng cũng ái-ngại. Nhưng chàng cứ lờ đi. Chàng càng phải lờ vì chàng biết mẹ mình đang để-ý đến từng cử-chỉ, từng lời nói của mình.
Nếu mình mà tỏ ỷ cảm-động thương hại một tí thì mẹ mình sẽ khóc bù-lu bù-loa để ngăn mình ngay. Rồi thì lúc ấy, mình sẽ buộc lòng phải nói những câu tàn-nhẫn hơn bây giờ.
Lúc hai anh em ngồi vào mâm cơm thì Néang Srai đã gợi chuyện ngay:
– Mấy tháng trước, mẹ định làm chay phả-độ cho thầy con, nhưng vì con không về, nên mẹ đành phải hoãn lại. Bởi làm chay mà không có con thì nó không tiện. Nay con về, mẹ định thu-xếp với nhà chùa, con nghĩ thế nào?
– Mẹ và anh chị muốn thế nào thì xin tùy, chứ con thì đã có cách làm chay riêng cho thầy con rồi. Mà con cho chỉ có cách làm chay ấy thì thầy con, với chú con mới được thỏa hồn ở nơi âm-phủ thôi. Việc của mẹ và anh chị thì con xin tùy, mẹ và anh chị là bề trên và là chủ ở cái nhà này, bất-tất còn phải hỏi đến con.
Néang Srai đã chết cả ruột phải gượng gạo
– Ai thì cũng chẳng hơn được con. Bao giờ, con chả là nhất.
– Nhưng đó là trong khi bình thường cơ. Chứ lúc này con đã ở vào lúc biến, con phải xử theo lúc biến. Thôi mẹ muốn làm gì thì tùy mẹ.
Rồi quay sang bảo Tà Soa:
– Mai ông thuê cho tôi ba người thuộc thung-thổ đi dò hộ tôi xem tin-tức nó ở đâu. Và sáng sớm mai, ông cho gọi Ả Cốm-Rô đến để cho nó thử sức với tôi. Và bảo nó nếu nó được tôi thì tôi sẽ thưởng cho nó đôi bò đấy.
Néang Srai muốn òa khóc, nhưng vẻ mặt của Popok trang-nghiêm lắm, Néaog lại không dám:
– Thì con hãy ở chơi với mẹ ít ngày đã. Và dù thế nào cũng phải chờ cho mẹ làm chay xong đã rồi con mới đi, như thế thì nó may mắn hơn.
Popok thấy hai mắt mẹ đỏ hoe, lòng bất-nhẫn:
– Vâng thế thì cũng được. Nhưng mẹ nên mau mau lên. Chứ người đi do thám đem tin về là con đi đấỵ.
Cơm xong, Néang Srai muốn chuyện trò với con nữa, nhưng Popok đã gạt đi:
– Thôi con xin phép mẹ cho con đi ngủ, bây giờ chúng con phải ngủ thật nhiều để dưỡng sức.
Néang Srai không làm sao được phải bảo Néang Phleng:
– Thôi thế con đi rải chăn đệm ra cho anh con đi.
Popok nhìn Néang Phleng lăng-xăng hầu hạ quanh mình thì hình như ái ngại. Nhưng sự ái-ngại ấy chỉ thoảng qua hồn chàng trong một khắc, chàng thấy phải chặt đứt nó đi ngay.
Thừa một lúc vắng người, chàng mới bảo Néang Phleng:
– Tôi nghĩ đến cái ơn cô trong khi tôi vắng nhà để làm cho cuộc đời của mẹ con đỡ cô quạnh mà tôi cảm-kích khôn cùng. Vì thế cho nên tôi đã nghĩ được cách đền ơn cho cô đấy. Tôi sẽ làm mối cho cô một người chồng xứng đáng.
Néang Phleng nói như khóc:
– Em không bao giờ lấy chồng cả. Em suốt đời ở đây với mẹ thôi.
Popok cố cười:
– À, à, con gái, ai nói đến chồng con cũng cứ thế. Nhưng cô biết tôi làm mối cô cho ai nào. Người này là một người bạn chơi với tôi rất thân, thật là một con người khá. Vì thế tôi mới dám nghĩ đến sự làm mối cho cô chứ.
Néang Phleng nói như hét:
– Không, em không lấy chồng.
Nói xong, nàng chạy bay vào nhà trong. Từ trong buồng, Popok thoảng nghe thấy đưa ra những tiếng khóc. Chàng vội-vàng hát vang lên để che lấp đi cho tai mình khỏi nghe tiếng.
Sáng tờ mờ hai anh em đã trở dậy để tập. Néang Srai, Néang Phleng một đêm trước vì trằn trọc không ngủ được, nghe có tiếng động, hé cửa sổ nhìn ra. Néang Phleng ôm chầm lấy mẹ nuôi òa khóc:
– Thế là anh con không bằng lòng đâu. Mà lấy ai con cũng không lấy đâu.
Néang Srai ruột đã nẫu như tương phải vội-vàng khuyên giải:
– Cứ để mẹ dỗ dần nó. Cứ miễn là thế nào ngăn được đừng cho nó đi.
Néang Phleng nắm hai tay mẹ nuôi:
– Điều ấy thì không được đâu, thôi mẹ đừng cản-trở anh con nữa mà anh con buồn. May ra, nhờ Giời Phật, anh con đi mà nên việc thì có phải vui-vẻ không? Chứ nếu anh con không đi…thì đời anh con không bao giờ vui-vẻ được cả.
Néaag Srai nói cái câu nó đốt cháy môi se ruột mình:
– Nhưng nhỡ một cái…
– Nếu thế cũng là việc giời, ta đành vậy.
Popok nghe tiếng cửa sổ dộng, biết là mẹ mình đang ngồi dòm ra. Muốn cho mẹ được yên lòug liền sai gia-nhân dắt đôi bò ra buộc ở sau nhà:
– Đấy sẽ thưởng cho Ả Côm-Rô như nó hạ được tôi, hay là hòa thì cũng cho là được. Mau, ai đi gọi nó đi.
Tà Soa đứng cạnh đấy thưa ngay:
– Con vừa cho người đi gọi rồi, y cũng sắp đến đây rồi. Điều đó thì cũng không cần lắm, chỉ cần bắn thôi. Cậu bây giờ bắn thế nào?.
Popok nói to đế cố ý cho mẹ nghe tiếng:
– Tôi thì chưa có thể như thầy tôi bắn tắt nén hương, mười đậu cả mươi, nhưng chắc chắn rằng ngoài năm mươi bước, mười người đi qua, tôi bắn đươc chết cả mười. Ông không tin treo cái đĩa lên tít trên ngọn cây năm-rồ kia, tôi bắn cho ông coi.
Cái đĩa treo lên, Popok bắn vỡ tan ngay, mà Chetteng cũng bắn vỡ tan ngay. Popok nói to:
– Đấy tôi như thế thì còn sợ gì ai nữa. Tôi tin rằng bao nhiêu người xông lại, tôi có thể bắn được chết cả bấy nhiêu.
Vừa lúc ấy thì Ả Côm-Rô đến.
– Hai Néak bắn gì đấy?
Popok không giả nhời câu hỏi của y, chỉ đôi bò vừa tơ, vừa béo:
– Chú mày đấu với tao trong một hồ hương mà thủ hòa được thì tao thưởng cho đôi bò kia kìa. Tha hồ cho chú mày dùng độc thủ, nhỡ có chết thì tao cũng thôi.
Côm-Rô nhìn đôi bò và nhìn Popok vẫn không to lớn hơn trước là mấy, mừng rỡ:
– Hạ Néak thì tôi chưa dám chắc, nhưng thủ hòa trong một hồ thì chắc chắn là được
Popok cởi áo thì Chetteng bảo ngay:
– Em tuy kém anh nhiều, nhưng tưởng chả cần phải anh, em cũng có thể hạ được nó.
Popok gạt đi:
– Có phải là vấn-đề được thua đâu, tôi muốn cho mẹ tôi yên lòng để cho tôi đi đấy thôi mà.
Rồi chàng đứng thủ thế ngay dưới cửa sổ và gọi mẹ:
– Mẹ xem con hạ nó trong chớp mắt cho mà xem đây này.
Mà đúng như nhời chàng nói, chàng hạ Ả Côm-Rô một cách rất dễ-dàng.
Ả Côm-Rô lồm-cồm bò dậy:
– Chà bây giờ Néak cừ-khôi quá lắm, không ai có thể địch được Néak nữa rồi.
Nó nói mặc, Popok cũng chẳng nghe. Chàng vội-vã chạy lên ôm lấy mẹ:
– Đấy mẹ xem cho như thế thì còn có sợ gì ai. Phương chi con lại bắn giỏi, lại phóng đinh và dao trăm phát trăm trúng.
Đã lâu lắm, Popok không có những cử-chỉ thân-mật đối với mẹ. Néang Srai suag-sướng ghì lấy con:
– Nhưng mẹ cũng vẫn lo lắm.