← Quay lại trang sách

Phần V - 4 -

Các ông sãi đang tụng kinh thì một người đi dò tin về.

Néanq Srai và Néang Phleng đang ngồi nghe kinh thấy xì xào ở dưới nhà hiểu ngay. Hai người đều nhìn chằm-chằm vào Popok lúc ấy đang quỳ ở phía hữu.

Popok lúc ấy cũng đã biết, nhưng vì tuần kinh chưa xong, nên chưa dám xuống. Ruột chàng lúc ấy đã như lửa đốt, còn nghe gì được kinh nữa. Chàng chỉ cầu mau mau cho chóng xong,

Ông Sãi Cả vừa gập quyển kinh thì chàng đã rảo xuống ngay, nhưng Néang Phleng còn nhanh hơn.

Popok vừa ra tới hiên thì Néang Phleng đã xuống đến chân cầu thang rồi, tay nắm lấy Tà Soa hỏi rối rít:

– Thế nào? Thế nào?

Dù Popok chưa biết rằng nàng yêu mình, thì cái vẻ cuống-cuồng rối-rít của nàng lúc này cũng làm cho chàng phải biết. Chàng thấy một cái gì trong lòng như se lại, nhưng chàng vội dận mạnh chân xuống cầu thang để xua đuổi cái rạo rực nó chớm nở ở trong lòng.

Chàng xăm-xăm bước vội xuống cầu thang rồi kéo Tà Soa và người đi do thám về phía vựa thóc. Rồi thì không hiểu sao, chàng lại hỏi họ bằng những câu mà lúc nãy Néang Phleng đã hỏi:

– Thế nào? Thế nào?

– Con nghe người ta nói rõ ràng nó đã về bên Siam ở tại Chieng-ca Soài trong nhà một tay chơi ở đấy. Hôm kia đây, nó có đi cướp ở Ruong Chluay được hơn chục bò. Chắc là bây giờ chúng nó nghỉ chè chén, có đi đâu thì dăm bẩy hôm nữa mới đi. Néak bây giờ sang ngay thì có thể kịp.

Popok bất giác quay lên phía trên nhà.

– Mẹ tôi còn định tụng kinh vài hôm nữa, chưa xong thì đã đi làm sao được. Nhưng để tôi liệu. À thế nào, bác có vào tận nơi dò xét không đấy hay là chỉ nghe hơi nồi chõ?

– Có đâu thế. Tôi vào tận nơi, tôi có trông rõ ràng thấy nó. Ở bên ấy thì nó là người lương-thiện có phải trốn tránh đâu mà tôi không trông thấy được.

– Thế thủ hạ nó có đấy không?

– Có bẩy tám người và bốn tay súng.

– Thôi được rồi, để rồi hôm này, bác đưa tôi đi chỉ chỗ cho tôi, rồi tôi sẽ thưởng cho bác gấp ba.

Popok nói xong, quay ra.

Néang Phleng đã đón chàng ở cửa vựa thóc. Chàng vừa ra thì đã bị nàng nắm ngay lấy áo:

– Anh định đi ngay đấy à? Chưa tụng kinh xong mà anh đã đi thì mẹ khổ tâm lắm.

Sự liều lĩnh của Néang Phleug làm cho Pokok cảm động, nhưng chàng cũng cố làm ra mặt giận. Cậu cau mặt lại:

– Thế ra cô nghe trộm đấy à? Tôi không bằng lòng cho đàn-bà dòm ngó vào việc của tôi đâu.

Néang Phleng sợ cuống lên òa khóc:

– Nhưng anh… kìa anh, đừng di, em bảo đã.

Popok quay lại lặng thinh.

– Kia, anh đừng nhìn em như thế! Em nghe để tìm cách nói với mẹ đừag ngăn anh chứ có phải để ngăn anh đâu. Lạy anh, đừng có giận em tội nghỉệp.

Popok lòng nao-nao

– Nếu em nói được cho mẹ anh vui-vẻ cho anh đi ngay ngày mai thì anh được ơn em vạn bội.

Néang Phleng nhin Popok bằng một cái nhìn vô cùng luyến ái:

– Nhưng thế thì anh đừng nói đến cái chuyện làm mối em cho Néak Chetteng cơ?

Một sức gì trên cái ý muốn cảa Popok buộc Popok phải tủm-tỉm cười, chàng còn giơ tay vỗ-vỗ khẽ vào má Néang Phleng nữa:

– Em trẻ con quá. Tuy nói thế, nhưng một đi thì biết anh với chú nó có còn về được nữa không.

Néang Phlen òa khóc to:

– Anh đừng nói dại! Thế nào anh cũng về. Nhưng dù thế nào thì anh cũng hứa với em như thế đi.

Tiếng khóc của nàng làm cho mọi người tìm đến. Popok vội dắt tay nàng đi về phía trên nhà. Chàng chưa kịp giả nhời thì Néang Srai đã đi xuống:

– Cái gì thế con, cái gì mà con làm cho em nó khóc thế?

Rồi như mất hơi:

– Con cũng nên thương mẹ, thương em một chút. Dù sao thì cũng là mẹ lo cho em mà em thì nó yêu con.

Popok nhìn vào mắt Néang Phleng một giây rồi quay sang mẹ:

– Cái điều cốt yếu là mẹ đừng làm cho con buồn về sư phải cuỡng ý mẹ. Con lập chí đã trong bao nhiêu năm, từ khi con còn là thằng Còm cơ. Mẹ có nhớ cái ngày mẹ đi nhặt xương chú và A Sao không? Con thì con còn nhớ lắm. Vì thế cho nên không ai có thể cản được con cả, xin mẹ hiểu thế cho.

Rồi lại quay về phía Néang Phleng:

– Và xin em cụng hiểu thế cho.

Tuần kinh lúc ba giờ, Popok không lên mặc dầu Néang Srai đã cho gọi đến hai lần.

Chàng còn bận bàn tính với Tà Soa, Ả Sieng và Chetteng, cùng thu xếp để mai đi.

Ông già Soa vừa cho quần áo vào túi “dết” vừa bảo:

– Giá cậu chờ đến khi làm chay xong. Như thế này thì bà khổ lắm.

Popok cau mặt:

– Nhỡ tôi chết thì bà còn buồn hơn. Đằng nào thì bà cũng phải buồn. Hay ông sợ không muốn đi theo tôi thì để ông ở nhà, vả ông già rồi, cũng chẳng giúp được việc gì đâu. Thôi ông ở nhà đi, để mình Ả Sieng nó biết mặt đi theo tôi thôi.

Tà Soa vùng rút dao chém mạnh vào cột:

– Ai nói không cho tôi đi, tôi giết. Mà nếu cậu không cho tôi đi thì tôi giết cả cậu.

Cái cử-chỉ quyết-liệt ấy làm cho Popok phì cười:

– Đã thế thì còn nói lôi-thôi gì nữa.

Vừa lúc ấy thì Néang Phleng chạy vào nắm chặt lấy tay Popok:

– Em đã thưa với mẹ rồi, mẹ bằng lòng vui-vẻ để cho anh đi rồi. Bây giờ mẹ muốn cho anh lên cầu nguyện cho hết tuần kinh này đi.

Popok trỏ súng ống và quần áo vất bừa bãi:

– Tôi cũng đang cầu nguyện đây. Thôi em lên thưa với mẹ tôi để chờ tuần chay buổi tối.

Néang Phleng đã toan quay đi nhưng ngừng lại, rồi gục đầu vào ngực Popok:

– Nhưng anh hứa với em đi đã.

Popok chưa kịp nói thì Chetteng trông cái cơ mầu ấy đã hiểu tất cả liền tiến lại:

– Thôi cô cứ yên tâm, chuyến này chúng tôi đi thì thế nào cũng thành công. Thế nào tôi cũng cam đoan đưa được anh ấy về nguyên vẹn cho cô.

Néaog Phleng ngước mắt lên nhìn Chetteng bằng một cái nhìn đầy cám ơn:

– Thật nhé, Néak nhé.

Chetteng lấy tay đấm mạnh vào ngực:

– Thằng Chetteng này đã nói thì không bao giờ sai được.

Popok gỡ mạnh tay Néang Phleng ra:

– Em đàn-bà cứ hay lôi-thôi lắm. Thôi em lên đi, lên ngay đi.

Giọng nói gay gắt khiến Néang Phleng sợ hãi phải vâng nhời ngay. Nhưng vừa đi nàng vừa khóc.

Nàng đi rồi, Chetteng mới lại gần bạn:

– Dù sao thì người ta cũng là yêu anh, sao anh lại tàn nhẫn đối với nguời ta như thế? Thôi, anh đừng nói đến cái chuyện làm mối cho tôi. Người ta yêu anh thì làm mối cho tôi thế nào được,

Popok lắc đầu:

– Không, không bao giờ tôi yêu ai cả. Lúc này, không phải là lúc bàn đến những cái chuyện vặt-vảnh thế.

Chetteng vỗ lên vai bạn:

– À, anh đã biết thế, sao anh lại nghĩ đến chuyện làm mối cho tôi. Sao anh khinh tôi thế.

Rồi thấy vẻ mặt bơ-phờ của bạn, Chetteng lại dịu giọng:

– Anh muốn làm cái lối chặt cầu để không còn đường mà quay về chứ gì. Ồ, nhưng cái lòng sắt đá của chúng mình, ai mà có thể thay đổi được. Ta đi chuyến này, một sống hai chết, giời cũng không có thể ngăn cản ta đuợc. Thì âu bằng ta cứ thật-thà với những người thân yêu của ta, ung-dung mà từ giã họ, để cho sau nhỡ có thế nào thì họ cũng khỏi khổ, họ có thể giữ một chút kỷ-niệm êm dịu của chúng ta.

Popok gục đầu vào ngực bạn:

– Nhưng tôi yếu lắm, tôi sợ rằng thế thì tôi mềm lòng ra chăng. Anh cố giúp tôi đi…

Chetteng ôm chặt bạn:

-Tôi chẳng cần phải giúp gì anh cả. Nếu anh mềm lòng thì bảy tám năm nay, anh đã mềm lòng rồi. Trong một lúc xúc cảm, anh nói thế thôi. Tôi khuyên anh cứ từ-giã mẹ anh và Néang Phleng một cách… thật thà thì anh đi sẽ được thanh-thản hơn. Anh quá lo báo thù anh ngờ cả anh mà tưởng thế thôi.