← Quay lại trang sách

Phần VI - 1 -

Buổi chiều hôm ấy, bọn anh em dừng ở Thnac Crobay. Tà Soa đề-nghị:

– Trong rừng sâu này là lắm cọp. Hai cậu là quan-hệ, vậy hai cậu lên ngủ ở trên ngọn cây cọ, để chúng tôi làm dàn cho. Chúng tôi ngủ ở dưới, nhỡ có thế nào cũng không sao.

Chetteng không bằng lòng:

– Tớ thầy đốt lửa cùng ngủ cả ở đây, chúng mình bốn tay súng đến cả đàn voi cũng không sợ, nữa là hổ.

Popok trỏ chung quanh:

– Có ngại đây là đường giặc cướp nó đi qua rồi chúng tưởng mình là lái buôn, lén bắn trong khi chúng mình ngủ thôi, chứ hổ thì ngại gì. Hà tất phải dùng đến súng. Cứ những đinh thuyền có tẩm thuốc độc của tôi đây cũng đủ giết hết rồi. À hay ta vào quá trong rừng sâu kia thì được ngủ yên. Với lại Néak Méphum Trandœu vẫn dặn đi rừng cần đề phòng chướng khí và bệnh ngã nước, ta phải đốt lửa lên, rồi cứ chia ra từng canh, mỗi người gác một canh.

– Thôi thế hai cậu cứ ngủ đi để ba chúng con chia nhau gác cũng được.

– Sao lại có thể thế. Thầy trò cùng đi, thì cùng chia gian-lao. Ai có thể hơn ai được. Chúng mình đã bằng nhau ở trước cái chết thì chúng mình phải bằng nhau ở tất cả mọi cái. Tôi nói thì bây giờ mọi người phải nghe không ai được quyền cãi một tí gì cả.

Nằm trên đống lá, Popok trằn-trọc không ngủ được. Một là sự hành-động sắp tới đốt nóng tưởng-tượng của chàng, hai là sự từ-giã buổi sáng hôm nay đã để lại cho lòng chàng nhiều nỗi vấn-vương.

Mẹ chàng và Néang Phleng tuy không dám khóc, nhưng chàng nhìn con mắt hai người thấy có một cái gì trên cái khóc. Vì thế cho nên lúc ra cửa rồi, chàng không dám quay đầu lại nữa.

Nhưng chẳng quay thì chàng cũng đã thừa biết là hai người đang ôm nhau khóc. Chàng cũng mong chuyến này đi thì sẽ thành công để cho lòng chàng tuyết hận và để có thể trở về mà mưu hạnh-phúc cho những người thân yêu của mình.

Nhưng tương-lai là một điều mờ-mịt đã biết nó sẽ dành cho chàng những gì. Nghĩ đến đấy, thốt nhiên chàng thấy ruột chàng se lại.

Nhưng vừa thấy thế, chàng lại tự rủa sả mình là hèn yếu. Rồi thì chàng vùng dậy ra cời đống lửa để cho nó quên di.

Ra tới đống lửa, chẳng những chàng chẳng quên được, chàng còn thấy chập-chờn ở trên ngọn lửa cái hình-ảnh mĩ-miều của Néang Phleng, và sau cái hình-ảnh ấy là cái hình-ảnh lo sợ của mẹ mình.

Chàng nhắm mắt lại thì trời ơi! những hình-ảnh ấy lại càng rõ rệt hơn.

Chàng đấm mạnh vào chân để trị cái tội hèn yếu của mình, rồi thì chàng cố nghĩ đến cái hình-ảnh của cha mình lúc bị đạn, cố nghĩ đến cái vết thương to-tướng và đỏ lóe ở ngực, cố nghĩ đến cái cảnh hôm đi nhặt xương chú và Ả Sao cũng gần quanh đâu đây. Á, à, sao chàng có thể hèn như thế, sao tới bây giờ mà chàng còn phải gợi những hình-ảnh ấy ra.

Chàng giật mạnh tóc để trị tội mình. Chetteng lúc ấy cũng chưa ngủ, thấy thế liền dậy, lại ngồi cạnh.

– Anh chưa ngủ ư?

– Tôi thấy làm sao ấy, không buồn ngủ.

Chetteng hình như hiểu những ý nghĩ thầm kín của bạn, tủm-tỉm cười:

– Rồi đây dăm hôm nữa, công-việc xong xuôi thì rồi tha-hồ anh ngủ, và tha-hồ anh muốn nghĩ gì thì nghĩ, chứ bây giờ anh hãy nên để hết đầu óc và sức-lực để tính cho xong mối thù của anh đi.

Nghe những lời ấy và thứ nhất nhìn thấy cái nét mặt thư-thái của bạn, Popok thấy xấu hổ lạ-lùng. À,thì Chetteng chỉ vì yêu mình mà cùng đi liều chết với mình, còn mình thì có ba cái oan hồn để ở trên đầu, sao mà mình lại vì một người con gái mà nghĩ quẩn-quanh. Chàng ôm chầm lấy Chetteng:

– Thật là giời đem em đến cho anh. Anh tự xét thấy mình kém em nhiều quá. Thật ra thì chỉ có em mới là xứng-đáng lấy Néang Phleng thôi. Nếu Giời Phật phù-hộ cho xong công-việc thì thế nào anh cũng sẽ cố làm mối cho hai người.

Chetteng lấy tay lắc-lắc đầu gối bạn:

– Anh lại luẩn-quẩn rồi. Trong việc này có nói đâu đến xứng-đáng với không xứng-đáng. Chỉ nói đến việc người ta có yêu hay không yêu. Xem anh thì anh cũng yêu Néang ấy, còn Néang ấy thì chắc-chắn là yêu anh rồi. Nhưng thôi không nghĩ đến nữa. Hãy làm sao cho sống mà về rồi thì muốn sao thì sao. Bây giờ hãy nghĩ cái việc ngày mai ngày kia đây.

– Phải em nói phải.

Chiều hôm sau thì hai ngưòi đến địa-phận Siam. Ả Sieng nói ngay:

– Trước kia, Néak qua lại đây. Néak vẫn thường lại ở nhà Méphum ở đây. Méphum ấy có biết tôi, nay nghe cậu lại là con Néak thì Méphum mừng lắm. Biết đâu rằng Néak ấy chẳng giúp mình được một tay.

Popok gạt đi:

– Mình chỉ nên tin ở sức mình, không nên ỷ-lại vào người. Với lại mình sang đây cốt kín, đến tai nó thì sinh khó ra. Mình ngủ ở rừng một đêm nữa đã sao chưa?

Quay lại người đưa đất:

– Đây đến Chieng-Ca Soài còn chừng bao lâu nữa?

– Sáng mai đi thì chưa tới.

– Ở Chieng-Ca Soài, mình có quen ai không?

Ả Sieng nói ngay:

– Néak có quen thân với Méphum ở đấy, Néak đi buôn như thế, bao nhiêu Méphum đều quen cả.

– Ồ thế thì không thể vào đấy được. Sợ phong thanh tiết-lậu, với lại biết bụng dạ người ta thế nào. Âu cứ nấp ở rừng là hơn.

Tà Soa bảo ngay:

– Nhưng mai thì gạo đem đi hết cả rồi, thế nào cũng phải đi tìm mua gạo và thức ăn.

– À thì một mình ông đi mua, còn chúng tôi thì ở ngay trong rừng chờ ông. Và nếu ông dám vào nhà nó mà mua để dò xét vân-mòng cho tôi thì càng hay.

– Ồ tại làm sao con không dám.

– Nhưng nó có biết mặt ông không đã.

– Ở đây nó chỉ biết mặt có độc một mình Ả Sieng thôi.

Ngày hôm sau, lúc đến Chieng-Ca Soài, Popok tìm một chỗ rừng sâu cho hai người nấp rồi bảo người đưa đất:

– Chúng ta cũng giả vờ là người đi lỡ độ đường vờ tạt vào nhà y hỏi mua gạo, bác nghĩ thế nào.

Người đưa đất rùng mình:

– Con chịu thôi. Con chỉ trỏ nhà cho cậu thôi.

– Thôi thế được, Tà Soa đi với tôi. Tôi cần phải biết thông-thổ nhà nó ở, tôi cần phải biết mặt nó nữa, chứ tôi chỉ nghe tả hình-dạng nó, nhỡ nhầm thì uổng công, có thế nào thì tối chúng ta lại. Chúng ta đi như thế này, không nên dùng súng, sợ nó nghi.

Chetteng liền nói ngay:

– Nếu thế thì xin anh cho em cùng đi với. Em cũng cần phải biết thông-thổ để tối nay cùng hành-động với anh cơ mà.

– Ồ, không nên đi nhiều. Chỉ có Tà Soa biết mặt nó, cần Tà Soa chỉ cho tôi.

– À thì em cũng phải cần biết mặt nó chứ.

Popok ngẫm-nghĩ một khắc:

– Anh hiểu cái bụng em rồi. Nhưng anh nói thì em nên nghe anh. Vân-mòng thế nào, rồi anh sẽ về nói với em. Đêm hôm nay đi, thế nào anh cũng cắt việc cho em cơ mà. Em có sợ mất phần đâu mà lo.

– Nhưng để cho anh một mình vào cái hang hầm ấy, lòng em không yên một tí nào.

– À, có sao, mình giả làm người lỡ độ đường mà vào thì có đánh chác gì đâu mà em sợ nguy-hiểm. Em ở đây trông coi hành-lý và súng ống cho anh cũng là một cái rất cần. Không, anh bảo em phải nghe. Em đừng sợ, một cái dao này, với mười chiếc đinh này, há đã ai làm gì được anh.

Rồi cười một cái cười nó làm cho mọi người ghê-rợn:

– À, chưa biết chừng, nó thấy cái điệu-bộ anh phong-lưu thế này, nó mời anh uống rượu là khác.