Phần VI - 3 -
Bọn anh em khắc khoải chờ ở ngoài ven rừng. Một mình Popok đi vào. Rồi thì một lát sau có một tiếng chó sủa. Rồi tiếng chó im, rồi cứ im lìm cả. Bọn anh em chờ, chờ lâu lắm. Chetteng đã toan đề-nghị cho Ả Sieng vào dò động-tĩnh thì thấy Popok ra.
– Thế nào, thế nào?
Popok nói một cách thất-vọng:
– Tôi đã đi sục-sạo hết tất cả, chẳng thấy chúng nó đâu hết. Chỉ thấy độc có người đàn bà bán gạo cho mình và đứa bé con ngủ bên buồng thế thôi.
Tà Soa nói ngay:
– Ồ thế thì không khéo chúng nó lại sang Cao-Mên kiếm ăn rồi. Lúc chiều tôi thấy nhiều bụi than soan giã gần chỗ vại nước. Tôi đã có ý ngờ. Và những cối đúc chì ở dưới bếp còn mới nguyên. Thôi đích rồi, thôi đích rồi, chúng nó chắc lại sang Cao-Mên rồi.
Popok nói ngay:
– Nếu thế thì chúng ta theo, nếu thế thì số chúng nó chết hết rồi.
Nhưng vừa đi được một quãng chàng lại quay lại:.
– À, Ả Sieng mày lại phía đầu cổng bê con chó ra đây. Để nhỡ lần này chúng mình theo mà không giết được nó thì nó không ngờ. Nó chỉ cho là hùm hay beo ăn mà thôi.
Vào tới cửa rừng, Popok bật chiếc đèn bấm thấy vệt chân người chi-chít trên mặt đất mừng rú:
– Đúng rồi, đúng rồi!
Nhưng sau thấy những vệt chân ấy đã bị gió thổi mờ đi chàng chép miệng:
– Chúng nó thì chắc là đi từ chiều kia rồi. Bây giờ xa quá rồi không chắc có kịp nữa không, chúng ta phải rảo cẳng lên mới được.
Bọn anh em cùng cố và cứ lặng-lẽ đi chẳng ai nói với ai một câu.
Gần sáng thì họ tới Thnach-Crobay. Mọi người lúc ấy đã mỏi mệt đều ngồi nghỉ cả ở dưới một gốc cây và đi tìm nước uống. Popok không nghỉ mà cũng không uống nước đi xem xét khắp cả mọi nơi rồi không cho mọi người nghỉ:
– Chúng nó không nghỉ ở đây, chúng nó đi thẳng. Chúng mình phải cố theo thì mới có hi-vọng kịp được.
Tà Soa phản đối ngay:
– Đi như thế mệt nhỡ chạm nhau còn lấy sức đâu mà đánh chác.
Popok quắc mắt:
– Chúng nó đi được thì mình cũng đi được. Chạm nhau tôi không cần các người đánh để một mình tôi. Xem cái binh tình này thì chắc là chúng nó dừng lại ở cửa rừng Prey-né-nieng rồi thì chiều chúng nó kéo ra đây. Mình đến đấy tìm được chỗ chúng nó ngủ thì thật như đơm cá vào đó. Tôi đếm các vệt chân thì chúng nó có bẩy tám người thôi. Mình có năm, ăn chết chúng nó rồi.
Mọi người lại lặng-lẽ đi. Lần này vì đi nhanh cho nên quá trưa thì đã đến cửa rừng. Popok biết đã đến địa-thế nguy-hiểm liền quay lại khẽ nói vào tai mọi người:
– Bây giờ ta tìm chỗ kín thổi cơm ăn còn tôi và Chetteng đi lùng xem chúng nó nằm ngủ ở đâu. Tôi đồ chừng thì chúng nó cũng lẩn khuất gần đâu đây thôi..
Popok và Chetteng cứ theo vệt chân bọn cướp mà đi, đi mãi. Ra tới cửa rừng những vệt chân ẫy vẫn còn. Popok chặc lưỡi:
– Chúng nó đi như thế mà không nghỉ thì ra chúng nó cũng giỏi thật. Chúng ta cần phải đề-phòng lắm lắm mới được chứ không rồi thù chưa báo được mà đã mang lụy đến mình. Anh thì chẳng nói làm gì nhưng để lụy cho em thì thật là lòng anh không muốn.
Chetteng phản-đối ngay:
– Ồ chúng nó quanh năm đi ăn cướp chỉ có việc đi thì chúng nó đi giỏi hơn chúng mình chứ lúc chọi nhau thì vị tất chúng nó hơn được chúng mình.
Popok lắc đầu:
– Nhưng cái sức chúng nó thế cũng là bền-bỉ lắm.
Hai anh em lại đi chừng hơn một cây số nữa. Ra tới đây thì những vết chân của bọn cướp lẫn vào với vết chảo của những người đi kiếm củi. Thấy thế Chetteng liền bảo:
– Như thế này thì còn biết đằng nào mà theo nữa. Bao nhiêu là đường, còn biết nó đi ngả nào. Âu bằng chúng ta hẵng quay lại cho tất cả bọn hãy về nhà nghỉ vài hôm rồi cho người đi dò khi nào chúng về ta lại kéo sang
Popok phản-đối quyết-liệt:
– Ồ, sao em lại nói thế, anh đã thề không giết được chúng nó thì không quay về kia mà. Chúng nó đi ăn cướp thì rồi thế nào chúng nó cũng phải quay về. Ta nấp, ta phục mà bắn thì gọi là có cánh cũng không về. Sao em lại tính chuyện về.
Rồi chiếp chiếp miệng như nhớ tới một hình-ảnh nào.
Về thì rất dễ nhưng đi được nữa thì rất khó.
Cả bọn chờ một ngày rồi hai ngày, rồi sáng hôm thứ ba thì hết gạo. Popok cho Ả Sieng đi về nhà lấy và nhân thể báo tin cho nhà biết. Nhá-nhem tối thì Ả Sieng trở lại đem gạo và không biết bao nhiêu các thức đồ ăn ra. Nhìn thấy Popok là Ả Sieng bảo ngay:
– Bà và Néaag Phleng lo nghĩ mặt hốc ra trông thương hại quá. Bà dặn con bảo cậu về nghỉ-ngơi mấy ngày rồi hãy đi.
Popok cười gằn:
– Mầy nói dễ thế.
Bọn anh em lại chờ, cắt người canh gác suốt ngày đêm. Nhưng chờ ba ngày nữa cũng chẳng thấy vân-mòng gì mà gạo thì đã hết. Popok gọi Tà Soa:
– Lần này ông đừng về nhà nữa nhé, ông lấy tiền xuống Sovéa mua gạo và hỏi vân-mòng xem có xẩy ra cướp trộm ở đâu không. Có lý nào chúng nó ở Cao-Mên lâu đến như thế được.
Tà Soa tới trưa thì quay về:
– Con đã hỏi dò rồi. Chúng nó cướp ở Phnom-Thuot rồi cắt Dieu-Thom đi về phía Bong-Saurtong chứ không qua cửa rừng này.
Rồi Tà Soa trỏ ra phía đồng gianh:
– Con thấy một cái xe bò đi lại đây không biết là của ai.
Popok gắt ngay:
– Xe bò ai thì mặc kệ người ta, mau mau thu xếp lại để đi thì vừa.
Miệng tuy nói thế nhưng trong lòng chàng đã thấy chờn-chợn. Chàng ngợ cái xe bò ấy là cái xe bò của mẹ mình. Lòng nghi của chàng đúng. Một lát sau thì chiếc xe bò đến nơi.
Néang Srai trông thấy con chạy lại ôm lấy rồi òa khóc.
– Trời ơi, sao con thế này? Mẹ trông con gầy lắm. Thôi con hãy đi về nghỉ-ngơi ít ngày rồi sẽ lại đi.
Nhưng Néang Phleng lúc ấy cũng bước xuống:
– Em trông anh gầy quá. Thôi anh hãy nghe lời mẹ về nhà ít ngày đi đã.
Popok gạt mẹ ra:
– Con đã bảo mẹ thế mà mẹ không nghe con hay sao. Mẹ về đi.
Rồi quay sang bọn gia-nhân:
– Đi, chúng ta thu-xếp đi.
Miệng nói là chân thoăn-thoắt bước.
Néang Srai chạy theo nắm lấy:
– Kìa con, thì rồi con hãy đi. Mẹ có dám giữ con đâu. Mẹ làm được ít bánh con hãy ăn đã rồi hãy đi.
Lại sợ bị từ-chối:
– Thì con đi mẹ có dám nói gì đâu.
Néang Phleng lúc ấy ở phía sau cũng cất tiếng khóc rưng-rức.
Popok như điên quát to:
– Con đã bảo mẹ đừng có lôi-thôi gì vào với công việc của con.
Mi Mia lúc ấy cũng chạy theo đến nơi:
– Thì em hãy dừng lại cho mẹ bằng lòng, rồi muốn đi thì em lại đi, chứ nào ai có dám ngăn cản em đâu.
Popok nghiến răng:
– Việc gì có đàn-bà dính vào là hỏng cả.
Miệng chàng tuy nói thế, nhưng chàng cũng quay lại. Néang Phleng lúc ấy như người được sống lại, hấp tấp trèo lên xe, lấy làn bánh xuống.
Popok lầm-lầm ngồi chéo lên tai xe bò, chẳng nói năng gì. Néang Phleng sẽ kéo áo chàng:
– Thì anh xơi đi rồi anh đi, chứ nào có ai dám giữ anh đâu. Dù thế nào cũng là tại mẹ thương anh, sao anh lại nỡ giận mẹ.
Câu ấy có cái đức-tính làm nguôi được cơn giận của Popok. Chàng ngồi xuống cạnh làn bánh, nhìn lên giời rồi bảo anh rể:
– Xong rồi, anh phải đánh xe thật mau lên cho mẹ về, không tối đấy. Thôi, chúng ta ăn mau đi.
Bánh tuy ngon nhưng lòng Popok đã vẩn lên như tương, còn làm sao mà nuốt được. Ba người đàn-bà thấy chàng không ăn được lại càng khổ-sở, rồi thì kẻ này mời, kẻ kia mời khiến Popok lại phát cáu:
– Thì tôi có một mồm, chứ tôi có ba mồm đâu mà bảo ăn lắm được.
Ba người thấy Popok gắt, lặng-thinh nhìn nhau.
Sự im-lặng ấy làm cho Popok mềm lòng. Chàng kéo mẹ ngồi xuống cạnh, rồi ôn-tồn:
– Con đã bảo với mẹ đời con gặp cái oan-khiên như thế. Con phải báo cho kỳ được thì rồi con mới có thể sống. Mẹ không hiểu hay sao.
Néang Srai lại òa khóc:
– Mẹ hiểu, mẹ hiểu lắm, nhưng mẹ chỉ có một mình con. Mà thầy con và chú con thì dù sao cũng đã chết rồi.
Popok vội nắm lấy tay mẹ:
– Từ giờ, mẹ đừng nói những lời như thế nữa đấy. Ấy chính vì nhà ta còn có một mình con cho nên con mới phải tìm hết cách báo cho kỳ được. Mẹ giữ con rồi thì con khổ-sở suốt đời ở bên cạnh mẹ thì mẹ sung-sướng được hay sao.
Néang Srai vừa toan can nữa thì Chetteng vội xen vào:
– Anh con đã nói đến thế thì mẹ nên nghe. Có con ở bên cạnh thì quyết là anh con không việc gì đâu. Chiều mai thì chúng con đến nơi, có lẽ chỉ chiều ngày kia là chúng con lại về đến nhà thôi.
Rồi quay sang Néang Phleng:
– Thôi, cô cũng đừng nên buồn rầu, cứ để cho anh ấy đi. Anh ấy không thể nào sống được với cái cảm-tưởng rằng mình là một thằng hèn đâu. Một là giữ anh ấy không được, hai nữa yêu một thằng hèn thì còn có thú gì nữa. Thôi mẹ và cô nín đi đừng có khóc nữa để cho anh con lòng được thanh thản mà đi.
Néang Phleng sợ Popok giận vội chối ngay:
– Thì tôi có dám nói gì đâu. Tôi thấy mẹ tôi khóc thì tôi cũng thương tôi khóc, chứ có phải tôi dám khóc để giữ anh ấy đâu.
Popok ném đũa đứng dậy:
– Thế bây giờ mẹ và chị, và cô đã bằng lòng về chưa nào. Thôi, anh Kleck, anh đóng xe đi.
Ba người líu ríu lên xe. Popok lại gần cúi đầu vào ngực mẹ:
– Mẹ phải để cho con làm người chứ. Thôi mẹ về đi. Con chắc rằng không sao đâu.
Nói xong, chàng ngửng đầu dậy nhìn về phía Néang Phleng. Vì cái nhìn ấy, Néang Phleng có cái cảm-tưởng rẳng một nửa những câu nói lúc nãy là để cho mình.
Nàng gãi vào lưng Néak Kleck và cho bò đi rồi nhìn Popok:
– Thôi anh đi cho may mắn nhé.
– Ấy, tôi cấm không ai được buồn đấy.