CHƯƠNG 18
Mungo trở lại giường và nhặt cuốn sách lên.
Trong khoảng không gian như thế, hắn đọc, rồi ngưng: “- ý ổng muốn nói là cái hầm rượu của ổng ở Edinburgh, hoặc dưới giếng - bất cứ đâu tách lìa ra khỏi thế giới bên ngoài...”
Trong khoảng không gian như thế, khi hồn và xác là thể lỏng, tôi vẫn cho rằng có thể trao đổi phần hồn nhưng giữ lại phần xác. Trong các tình huống đúng, với một chủ thể là kẻ bẩm sinh được trang bị cái mà tôi đã nhắc đến ở đâu đó là “cái ra-đa”, thì điều này có thể đạt được trọn vẹn bằng năng lực tư tưởng.
Mungo gấp cuốn sách lại và đẩy qua mặt giường của má. “Tao thích cuộc sống của mày.” Hắn nói. “Tao thích vóc dáng và cách ăn mặc của mày. Mày biết tất cả về London. Ý tao muốn nói là wow! thủ đô vĩ đại. Tao thì chưa bao giờ ra khỏi Bickleigh.”
Tôi cười vô cái vụ này. “Nhưng mày nói...”
Mungo tiếp tục huyên thuyên. “Mày thương yêu ba má mày và họ cũng yêu thương mày, tao thấy vậy. Tao nghĩ mình có thể đổi chỗ cho nhau. Cuốn sách nói điều đó có thể xảy ra nếu mình thật sự mong muốn. Và tao thật sự mong muốn điều đó. Ba má mới có cuộc cãi vã tồi tệ hơn bao giờ hết. Họ đang tính chuyện chia tay và tao muốn sống với ai đây, bả hay ổng? Tao chỉ muốn trốn chạy. Đó là lý do vì sao tao...” Mungo ngập ngừng. “Hứa là mày không nổi khùng khi tao nói tiếp nghe?” Hắn đang nhớ tới lúc hắn quậy mấy con sói tưng lên đây. Tôi không phản ứng gì. Tôi im re như hòn đá. Mungo hắng giọng và nói nhanh.
“Đó là lý do tao mang mày vào trong thực tại của tao, đưa mày xuống giếng và lấy cái thang dây đi, nói cho mày hiểu. Khi tao thả cái thang dây trở xuống và mày leo lên, thì đáng lẽ ra mày đã biến thành tao và tao đã thành mày rồi.”
Tôi nhìn hắn trân trân.
“Hồn tao sẽ nhập vào xác mày, cuộc đời mày. Và mày sẽ nhập qua tao. Nhưng vấn đề là, mày sẽ không bao giờ biết. Như cuốn sách nói...” hắn nhìn xuống trang sách. “Điều này có thể đạt được mà không cần có sự ưng thuận hay sự ý thức của người mà hồn và xác đang bị tách lìa và trao đổi như vậy.” Hắn lại bước quanh. “Nhưng tao biết điều đó không phải là lý do để bào chữa gì cả,” hắn nói, mà không nhìn tôi.
Tôi nghĩ tới cơn ác mộng, tới cái cảm giác không thể tránh khỏi là Cá Chua là cha của tôi. Tôi chợt nhận ra kế hoạch của Mungo suýt chút nữa đã thành công. Trong đường tơ kẽ tóc, tôi đã trở thành một thằng Mungo khốn kiếp, hoàn toàn có đường ngôi rẽ giữa và có một tay nhà quê rất bệnh làm cha mình. Tôi không tin nổi những điều hắn đang nói. “Mày mới vừa đánh cắp cuộc đời của tao hả?” Tôi hỏi, quên luôn là mình phải thì thầm thôi.
“Tao khổ quá!” Rồi im lặng. Chỉ còn tiếng mưa rơi và tiếng gỗ kêu răng rắc. “Dù sao đi nữa,” Mungo nói, “chuyện đó không có kết quả, phải không nào? Chẳng có điều gì xảy ra cả.”
Và rồi tôi nhận ra. Tôi đáp: “Đúng, quả là vậy.” Tôi tự làm một cú ăn mừng làm bàn nho nhỏ theo kiểu đội Arsenal trong đầu. Tôi đã lừa lại thằng này mà tôi thậm chí không biết! Tôi kể với hắn về cơn ác mộng tôi đã có dưới đáy giếng, về chuyện mình vào Ngôi Nhà Trái Thơm và thấy cha của hắn đánh má của hắn, cũng là má của tôi. “Có máu đỏ tươi trên giầy của ổng. Thật là khủng khiếp. Rồi tao bị thuyết phục rằng cha của mày... là cha của tao. Và sau đó, sau đó...”
Nhưng tôi không kể với hắn chuyện tiếp đó, về chuyện làm sao ba, ông cha ruột đã chết của tôi, đã hiện ra trong những suy nghĩ của tôi thật đúng lúc. Ba đã cứu tôi! Và điều đó là bí mật của chúng tôi, của ông và của tôi.
“... và rồi tao tỉnh dậy,” tôi nói tiếp. “Tao không kể cho mày nghe về giấc mơ bởi vì nó làm tao sợ đến muốn tè trong quần và bởi vì tao không muốn mày khoái trá vì đã nói đúng. Dù sao đi nữa, có một chút trục trặc kỹ thuật trong kế hoạch của mày.”
“Là cái gì vậy?” Mungo hỏi, đầy vẻ ngạc nhiên. Hắn tưởng là hắn đã tính toàn vẹn hết mọi chuyện rồi.
“Ba tao chết hồi tháng Hai.”
Bên ngoài, ngói trên mái nhà vẫn tiếp tục rớt xuống vỡ nát. Rồi một tiếng động đinh tai tan nát như tiếng sấm nổ làm rung chuyển cả ngôi nhà, theo sau là một tiếng ầm thật lớn ngay trên đầu chúng tôi ở khoảng không gian của mái ngói. Chúng tôi co rúm lại vì tưởng rằng cái trần nhà sắp sập xuống. Mọi vật lại trở nên yên ắng và chúng tôi nhìn nhau trân trân.
Mungo nói: “Nhưng mày không...” Hắn lấy hai tay ôm đầu, nói ấp úng qua những kẽ ngón tay.
“Ba mày đã chết. Tao chưa từng nghĩ tới điều đó. Tao thật lòng xin lỗi nghe.”
“Bỏ đi Tám,” tôi nói. Lại thêm một câu nói của ba. Lời của ông có thể viết ra cả một cuốn sách.
Rồi Mungo ngẩng mặt lên mỉm cười. “Dù sao đi nữa, biết sao không, dù sao đi nữa thì mọi chuyện sẽ đâu vô đó bởi vì...” Hắn lại ngập ngừng như bị nghẹn lời.
“Bởi vì cái gì?” tôi hỏi.
“Mình là bạn với nhau,” hắn trả lời, và quay đầu về phía cửa sổ.
“Ê,” tôi thì thầm, “mày biết ba tao sẽ nói gì về vụ này không, nếu ổng còn sống?”
“Nói gì?”
“Còn cười nữa hả? Tao gần ị ra quần rồi đây nè.”
“Có nghĩa là sao?”
“Không có gì. Cái chính là, chuyện gì đã xảy ra với tao và làm sao tao thoát ra khỏi được những cái đó?”
Không có câu trả lời. Mungo vẫn quay mặt về phía cửa sổ và có vẻ như đang chăm chú nhìn vào một vật gì xa xôi lắm.
“Này, Mungo?” Tôi gọi. “Trời đất ơi, tao đúng là một con ma. Thậm chí má ruột của tao cũng không thể thấy tao hay cảm nhận được tao. Tao không thể nào làm một con ma như thế này mãi được.” Rồi tôi ngờ vực: “Mày không định chơi tao một cú nữa chứ hả? Vụ này không phải là trò nhảm nhí Mungo nữa đấy chứ?”
Dường như hắn lơ tôi đi, và khi hắn nói thì như thể là đang nói với chính mình vậy. “Đáng ra nó phải đơn giản. Trên lý thuyết.”
“Cái gì kia?”
“Mày kẹt trong thực tại của tao, mày biết vậy không? Cuốn sách đã cảnh báo điều đó có thể xảy ra. Thời tiết là yếu tố sau cùng. Áp suất không khí chưa bao giờ xuống thấp tới vậy. Mọi chuyện rối rắm cả lên. Người ta chắc đã dịch chuyển từ thực tại này tới thực tại khác ở khắp mọi nơi, nếu chúng ta thấy được họ, chỉ cần nếu chúng ta leo lên cái cây cao kia và nhìn xuống cánh rừng cuộc sống của mình. Nhưng ở đây còn có điều gì khác nữa đang xảy ra, và tao đã quá ngu không nhận ra nó. Mày cũng khốn khổ như tao thôi, phải không nào?”
“Tao thấy là không hẳn như vậy.” tôi nói.
“Đúng là mày khổ mà. Tao bị cuộn tròn trong nỗi khổ của mình nên không thấy nỗi khổ của mày. Tao ghét cha tao còn mày thì mới mất cha mày. Không có thằng nào trong hai đứa mình muốn là chính mình và điều đó không hay ho gì. Tất cả mọi thứ có thể lộn tùng phèo lên với những thử nghiệm này trong các thế giới song song khi mình không thích bản thân mình. Người ta có thể mắc kẹt mãi mãi giữa các thực tại. Những người thật sự không biết họ là ai. Họ chỉ quay cuồng không ngừng ở một nơi nào đó, như một cái máy giặt không bao giờ tới được điểm cuối của những vòng quay. Ông cố Mungo Grove đã cảnh báo về điều đó.”
“Vậy thì mày đang nói cái gì đây?”
“Mày bị kẹt vì mày không biết mình là ai hay muốn trở thành ai. Nhưng câu trả lời rất đơn giản. Mình trở lại cái giếng. Mày xuống đáy giếng và tao lấy cái thang dây đi. Mày vào một giấc mơ và khi thức dậy thì cái thang dây sẽ lại ở đó. Mày leo thang trở lên và mày sẽ trở lại trong cái thực tại mà mày muốn hiện diện trong đó. Chỉ kẹt một chuyện thôi.”
“Cái gì vậy?”
“Mày phải biết – phải thật sự biết – mày muốn mày là ai và ở đâu. Nếu không mày có thể kết thúc chẳng ra sao cả. Mày có hiểu chính mày không? Ý tao là mày có thật sự hiểu không?”
“Tất nhiên là hiểu chứ,” tôi đáp. Trả lời vậy nhưng trái tim tôi đang đánh thình thịch.
“Câu trả lời là gì?”
“Mungo McFall. Năm hai ngàn lẻ sáu. Ở Bickleigh.”
Từ cuối cùng đó thật là khó nói ra quá. Để thật sự chọn sống ở Manuresvile hơn là, ví dụ như Camden hay Barbados chẳng hạn!
Nhưng ý nghĩ kế tiếp còn khó hơn cả triệu lần. Mungo hỏi: “Còn ba mày thì sao? Mày phải chấp nhận là ổng đã chết rồi.”
Tôi nuốt nước bọt: “Tao chấp nhận điều đó.”
“OK,” Mungo nói, “tao chỉ hy vọng mày thật sự hiểu đầu óc và trái tim của mình. Nếu không thì...”
“Mày sẽ ở đâu?” tôi hỏi, hi vọng rằng hắn sẽ vẫn loanh quanh đâu đó để giúp tôi nếu có bất trắc.
“Tao sẽ mãi mãi ra khỏi thế giới của mày, và mày cũng biến khỏi thế giới của tao mãi mãi. Chuyện phải là như vậy thôi.”
Mungo bỏ cuốn Vũ trụ kỳ bí lại dưới đáy tủ áo. “Mày biết gì không?” hắn hỏi. Sau chừng đó chuyện thì có lẽ đây không phải là cuốn sách hay ho gì. Người ta đáng ra phải hạnh phúc với việc họ là ai và ở đâu và hài lòng như thế, mày không nghĩ vậy sao? Họ không nên luôn nghĩ rằng người khác đang hạnh phúc hơn họ. Mày có còn giữ cái bật lửa không?” Tôi đưa nó lại cho hắn và hắn chồm tới để cất nó vào tủ áo. Sau đó hắn lầm bầm một mình: “Nghĩ lại thì...” và bỏ cái bật lửa vào túi.
Chúng tôi đi ra đầu cầu thang. Cái cầu thang đã biến mất – cái tiếng sụp vỡ dội lại mà chúng tôi đã nghe mấy phút trước. Chỉ còn bậc thang trên cùng sót lại, cái bậc thang không dẫn tới đâu cả. Chúng tôi nhìn xuống cái cầu thang gãy nằm trải thành những đống vụn nát, những mảnh gỗ vỡ vụn nằm ngang sàn hành lang cách năm mét phía dưới. “Có nghĩ là mày có thể xuống được không?” Mungo hỏi.
Cái khó không chỉ là độ cao nhưng cái đống xà bần có thể làm cho bạn bị thương te tua nếu nhảy xuống vụng về. “Không còn cái cầu thang nào khác sao?” tôi hỏi.
Mungo lắc đầu. “Nhưng tao biết có cái này, chờ ở đây nghe.” Hắn biến mất qua một cửa phòng ngủ khác. Tôi nghe tiếng đạp mạnh và tiếng sầm sập như những ngăn kéo mở ra và đóng lại. Rồi Mungo hiện ra tay đong đưa một đoạn dây nhựa đàn hồi màu tím dài trông giống như một đoạn dây dù. “Dây đeo quần của ba.” hắn nói. “Tao ghét nó khi thấy ổng đeo nó.”
Trên đường tới Thung Lũng Hạnh Phúc thì tôi thừa nhận là tôi đã biết ba của Mungo trong thực tại của tôi, và tôi đã đặt tên giễu cho ổng là Cá Chua, một phần vì có lần tôi thấy ổng đeo cái gọi là cái cà-vạt. Mungo không quan tâm bởi vì hắn không thích ba hắn và dù sao đi nữa, như hắn đã nói, những chuyện xảy ra trong thực tại của tôi đều không liên quan gì tới hắn.
Rồi Mungo giải thích tại sao thỉnh thoảng Ngôi Nhà Trái Thơm lại là một ngôi nhà gỗ trong thực tại của tôi, Ngôi Nhà Trái Thơm bị bỏ hoang và cuối cùng bị phá bỏ đầu thập niên một chín bảy mươi. Một ngôi nhà gỗ đã được dựng lên tại đó nhưng bức tường trắng và những trụ cổng có hình trái thơm thì được để nguyên lại như cũ.
Ngôi nhà Hedge End Hall cũng tương tự như vậy, hay còn gọi là Ngôi Nhà Thung Lũng Hạnh Phúc. Tôi giải thích cho Mungo rằng trong thế giới tôi thì cha hắn, Brian Boland, lại không cưới Clare Groves nhưng cưới một người đàn bà khác tên là Felicity và có một con gái tên là Talullah. Họ đã mua ngôi nhà bỏ hoang Hedge End Hall và đất, rồi mở trang trại nuôi gà công nghiệp và dịch vụ cho thuê máy móc nông nghiệp ở đó. Trong thế giới của Mungo, thì ngôi nhà và khu đất đó vẫn bị bỏ hoang và được đặt tên là Thung Lũng Hạnh Phúc.
“Và đời sống cứ tiếp tục,” Mungo nói, “như cuốn Vũ Trụ Kỳ Bí nói: “một mô hình chi chít những lối đi tách ra và chia nhánh vô tận”. Như mày biết đó, cái lão bốc mùi thối hoăng trông nom cái tiệm tạp hóa trong làng, nhưng đối với tao đó là một tên pê-đê...” “Gay, mày ơi.”
Đường rẽ vào Ngôi nhà Thung Lũng Hạnh Phúc hoàn toàn bị ngập. Chúng tôi lội trong nước mưa bùn lún tới đầu gối. Những cái máng xối chưa bao giờ kêu rú ầm ĩ tới vậy, chúng tôi nghe tiếng của chúng cách cả cây số. Nhưng ngôi nhà cũ nhìn không hư hại gì cả. Ở trong sân phía sau nhà, chúng tôi tìm lại được cái thang dây, lôi nó đến cái giếng và cột một đầu vào cái khoen han rỉ trên mặt đất. Tôi kéo mạnh cái gút. Có vẻ như nó cũng an toàn. Mungo thả đầu kia của cái thang qua miệng giếng. “Được rồi,” hắn nói, “Xong rồi đó. Tụi mình sẽ không gặp lại nhau đâu. Tụi mình phải gắng hết sức nhé.”
“Tốt lắm.” Tôi giơ hai tay lên để hắn đập tay vào nhau nhất trí.
“Mày làm cái gì vậy?”
“Không biết hả? Không biết thì thôi.”
“Chúc may mắn vậy. Và hãy nhớ là: biết mày là ai đấy nhé.” Hắn bắt tay tôi như thể chúng tôi là hai tay nhà quê già đầu sắp sửa chui vô hòm.
Tôi leo xuống cho tới khi đầu của Mungo chỉ còn là cái bóng mờ trong quầng sáng nhợt nhạt phía xa trên kia. Rồi giữ vững người bằng tay trái, tôi nhấc tay phải lên vẫy nhẹ. Tôi mừng là tôi đã ở dưới xa nên Mungo không thấy được nước mắt đang chảy dài trên má làm môi tôi mặn chát. Tôi chờ cho hắn vẫy lại. Chẳng thấy gì. Rồi khi tôi không còn hi vọng gì nữa, thì hắn giơ cả hai tay lên. Một cái đập tay nhất trí trễ tràng. Tôi nhe răng cười và hít ngửi trong bóng tối lạnh căm căm khi sau cùng gương mặt hắn nhòa nhạt mất dần.
Xuống dưới, tôi xuống dưới nữa, chầm chậm để khỏi phải cạ các khớp ngón vào thành giếng, cố nhớ mọi điều Mungo đã khuyên. Khi xuống tới đáy, tôi phải giật mạnh cái thang để hắn kéo nó lên. Rồi tôi phải làm cho mình thoải mái ở dưới đáy giếng, nhắm mắt lại và cố làm cho tâm trí trống không. Theo lý thuyết, thì những cảnh tượng và hình ảnh từ thực tại của tôi phải bắt đầu tuôn vào, nhưng nếu chúng không vào, thì tôi phải buộc chúng trở thành hiện hữu.
Điều quan trọng nhất là tôi phải giữ mình sao để không bị cám dỗ mong muốn những điều không thật. Tôi phải muốn trở thành chính tôi, Mungo McFall. Và từ từ, không ý thức được, dễ dàng như rơi vào giấc ngủ, tôi sẽ len trở lại vào thực tại của mình. Tiến trình đó không được vội vàng. Mungo nghĩ là trong lần trước hắn đã không chờ đủ lâu, cho nên bây giờ hắn sẽ chờ ít nhất là mười lăm phút trước khi thả cái thang dây xuống lại. Khi mở mắt ra, thì tôi chỉ cần leo trở lên và thế giới của Mungo McFall sẽ chờ tôi ở trên đó.
Khi xuống tới đáy giếng thì thoạt đầu tôi đã không nghĩ gì về nước cả. Có khoảng năm hay sáu cen-ti-mét, đủ để ngập đôi giày thể thao khi tôi bước ra khỏi cái thang dây, nhưng sau cơn mưa thì phải vậy thôi nên tôi cũng không ngạc nhiên gì khi có một ít nước trong lòng giếng. Tôi có nhiều điều quan trọng hơn để nghĩ tới, như là: tôi hiểu thế nào về chính tâm trí của mình?
Tôi giạng chân ra dưới nước lạnh và dựa vào lớp đá vôi ẩm ướt của thành giếng, một cánh tay cuộn quanh một thanh gỗ trơn nhớt của cái thang dây. Yên lặng. Bóng tối xám xịt và ngột ngạt. Khi tôi cử động đôi chân, nước trong đáy giếng vỗ nhẹ vào mắt cá chân. Từ từ, đôi tai tôi bắt được một thứ âm thanh khác, từ phía trên cao hơn. Tiếng nước nhễu giọt. Tôi muốn gọi Mungo, để nghe giọng hắn một lần cuối, nhưng tôi cưỡng lại được sự cám dỗ. Đã tới lúc làm những điều phải làm. Tôi giật mạnh cái thang dây. Không có phản ứng gì cả. Tôi giật mạnh hơn nữa, và cái thang dây thình lình bị kéo mạnh dưới tay nắm của tôi và tuột lên mất hút. Tôi lắng nghe cho tới khi tiếng kéo thang ngừng hẳn, có nghĩa là cái thang đã lên tới miệng giếng. Tôi tưởng tượng Mungo cuộn nó lại và mang về cái kho đằng sau đống ngói. Tôi tưởng tượng Mungo sẽ đi mất mãi mãi. Tôi thấy rất là cô đơn trong những giây đó, chìm đắm trong sự tĩnh lặng của đáy giếng. Không thật sự hoàn toàn yên ắng: Tiếng nước nhễu giọt vẫn còn đó và nghe như lớn hơn, khẩn thiết hơn trước đó.
Đến lúc rồi. Tôi nhắm nghiền mắt và nghĩ về thế giới của tôi và khao khát biết bao được trở vào đó lần nữa. Tất nhiên có má tôi. Cả Bickleigh, cả Ngôi Nhà Thung Lũng, cả chuyện ông Cá Chua bờm xơm má tôi và Talullah thò lò mũi là bạn thân nhất của tôi nếu cần phải thế. Chỉ cần hãy để tôi là Mungo McFall!
Trái tim đập dồn nhịp ru tôi ngủ. Khi tôi thức giấc, không biết tôi có là tôi hay tôi đang ở một nơi mơ hồ nào đó?