CHƯƠNG 19
Điều đầu tiên tôi nhận ra là mực nước đã lên. Tiếng nước nhểu giọt đã góp lại thành dòng, bây giờ nước đang chảy đều vào giếng và đã ngập tới đầu gối tôi. Điều thứ hai tôi nhận ra là: không có cái thang dây. Mungo chưa bỏ nó xuống lại mặc dù chắc chắn mười lăm phút đã trôi qua. Tôi gọi vọng lên cái lòng giếng trống lạnh: “Mungooo ơi!”
Tôi chợt thấy lạnh căm. Đây chắc chắn là thực tại mới của tôi. Tôi chưa đòi lại được cuộc đời của Mungo McFall. Tôi sẽ trở thành một thằng nhãi mắc kẹt dưới một cái giếng, hết chuyện. Mà chưa phải hết chuyện.
Kiểu này, đoạn cuốn của câu chuyện sẽ là tôi chết đuối.
Đột nhiên, có một tiếng động inh tai. Một tiếng kim loại loảng xoảng từ phía trên cao, giống như một cánh cửa nhà tù trượt đóng lại, tiếp theo là một màn đen tối như mực làm cho màu xám lúc trước cũng sáng như đèn pha. Hãy tưởng tượng như bị ướp xác trong khăn liệm, quấn băng keo trong bao rác, ném vào chóp đầu của một hỏa tiễn và bắn vào vũ trụ. Đột ngột thấy tối tăm và cô đơn như thế đấy. Một tiếng động khác: tiếng mấy con gà. Tiếng quang quác từ hàng trăm và hàng trăm con gà công nghiệp dộng lên đầu tôi như một cơn mưa những mũi kim nóng đỏ. Nếu bạn muốn làm cho ai đó phát điên trong vòng năm giây, bạn có thể phát cho họ nghe bản thâu âm của thứ tiếng động này.
Rồi cái giếng biến thành cái bụng của một con rắn rung chuông. Tiếng chuông rung dội lại từ trên miệng giếng và vọng xuống dưới cho tới khi có cái gì đó đập vào đầu làm tôi hụt chân lảo đảo té xuống nước, miệng hớp cả một ngụm đầy. “Ái dzaaaaaaa!” Tôi ú ớ và loạng choạng, cố lấy lại thăng bằng, và trong khi đó tay tôi bám được vào một vật gì đó. Cái thang dây.
Bình tĩnh, bình tĩnh. Tiếng nhỏ giọt đã hòa vào thành một dòng chảy rất đều. Giờ nước đã lên tới bụng tôi, tôi đứng nhón chân trong lúc nước vỗ nhè nhẹ và làm nhột lỗ rốn. Nhưng điều đó không quan trọng. Cả cái tiếng inh tai quang quác không ngừng kia và cú đập vào trán của một thanh ngang của cái thang, cũng không quan trọng. Quan trọng là tôi vẫn là tôi và tôi có phương tiện để thoát khỏi đây. Tôi giữ vững cái thang, mò tìm cái nấc cuối của nó bằng chân phải và bắt đầu leo lên.
Lúc leo, tôi thấy càng lúc càng vui hơn, nhẹ nhàng hơn theo từng nấc thang. Giờ thì không còn xa nữa, và tôi sẽ trượt vào một cuộc đời mà có vẻ như tôi chưa từng khát khao đến vậy. Tôi hào hứng đến nỗi không để ý rằng ở phía bên trên giếng không có chút ánh sáng nào rọi xuống. Rồi sau đó, một giọng nói vang lên át những tiếng quang quác kia, nghe rất gần.
“Mungo ơi?” giọng nói la lên.
“Mungo đây nè. Đổi kế hoạch nghe. Tao đang leo xuống đó.”
Chính vào lúc đó thì đế giày thể thao của Mungo đạp trúng đầu tôi. Tôi với tay lên nắm lấy cườm chân hắn.“Tao nè.” tôi gọi lại. “Tao ở ngay phía dưới mày. Tránh xa tao ra, Mungo. Tao ngán vụ này lắm rồi. Tao chỉ muốn về nhà thôi.”
“Mày đâu thể về được.” hắn nói. “Tụi mình phải xuống dưới đáy. Đó là cách duy nhất.”
“Tụi mình sẽ chết đuối dưới đó. Dưới đó ngập nước rồi. Tao không biết mày chơi trò lừa gì nữa đây nhưng hãy để tao yên thân à nghen.”
Chúng tôi đang ở đó, lạnh cóng trong bóng tối như lũ nhện trong rãnh nước. Cả ngàn con gà quang quác, bốn lá phổi khò khè, hai quả tim đập thình thịch. Chờ đợi điều gì đó xảy ra, để một trong hai đứa phải nhường. “Nghe nè,” cuối cùng Mungo nói, “mày phải tin tao.”
“Hả!” tôi nói. “Tao nghe vụ này quen quen à nghe.”
“Cái giếng bị lấp rồi. Mày không thấy sao? Đó là lý do tại sao không có chút ánh sáng nào. Trong thực tại của mày thì nó bị bịt kín lại rồi và nghe giống như là cái trại gà công nghiệp mà mày nói đến đã được xây ngay trên miệng đó. Mày không thể ra khỏi, Mungo à. Tao muốn nói như vậy. Lẽ ra tao có thể bỏ rơi mày. Đây là thực tại của mày, chứ không phải của tao. Tao đang liều mạng mà đến đây nè. Nhưng tao biết được chuyện gì đã xảy ra thì tao phải cố gắng giúp mày.”
Tôi im lặng. Vì đâu có lựa chọn nào khác đâu. Có muốn chết không nào? Tôi bóp mạnh cổ chân của Mungo và trở xuống cái ngôi mộ ngập nước của mình.
Nước đang cù vào nách tôi nhồn nhột. Mungo ở cao hơn tôi khoảng mười cen-ti-mét, nói: “Nè, đứng trên bàn chân tao đi.”
Tôi cảm thấy hơi thở lạnh ngắt của Mungo phả trên mặt khi hắn nói. Nhưng chúng tôi không thấy nhau. Chúng tôi vòng tay ôm lấy nhau, để giữ thăng bằng và để cho ấm. Nhưng tôi vẫn thấy lạnh cóng. Chân tôi đang bắt đầu tê cứng. Sau một lúc, Mungo phải nắm dưới cánh tay tôi và giữ cho tôi khỏi trượt xuống nước. Tôi thật sự chỉ muốn làm như vậy, buông trượt luôn, bất tỉnh không biết gì nữa. Nhưng Mungo bắt tôi nói chuyện.
“Ba của mày như thế nào?” hắn hỏi. “Ngoài chuyện dễ thương ra.”
“Chiến lắm,” tôi đáp. “Ổng rất chiến. Có....” Tôi cảm thấy mình đang chìm xuống.
“Ổng có những gì hả, Mungo?”
“Giày rất chiến. Bằng da báo,” tôi cười lớn. “Mày sẽ trông không chiến chút nào khi mang đôi giày đó. Nè, đây là thực tại của tao, đúng không? Vậy mày đang làm cái giống gì ở đây?”
“Tao không thể bỏ rơi mày, phải không?”
Nước đã dâng quá cằm tôi. Tôi phải ngửa đầu ra phía sau để nước không trào vô miệng. Không còn nhiều thời gian nữa. “Tụi mình phải làm gì bây giờ?” tôi hỏi.
Im re. Lần này Mungo không trả lời gì cả.