
Thang Dây
Tổng số chương: 21
Tôi đứng trước vòng rào ngăn chuồng sói, chẳng mấy chốc sau một con sói xuất hiện, đi dọc theo dãy hàng rào. Thoạt đầu, nó trông rất lóng ngóng. Đầu nó cúi thấp và những cái chân màu trắng, gầy khẳng khiu, di chuyển cứng nhắc ngượng nghịu. Nhưng đó chỉ là sự đánh lừa. Con sói chỉ phô bày ra chừng năm phần trăm khả năng của nó. Phần còn lại được nó giấu kín cho tới khi cần thiết. Chẳng mấy chốc sau, con sói tỏ ra khoái tôi hơn. Khi tiến đến gần, nó ngẩng cao đầu lên, phóng đến với điệu bộ mạnh mẽ và nhanh thoăn thoắt. Lông nó dày và xoáy rợn lên giữa màu trắng và nâu, như bọt cà phê sữa.
Nó như đang cười. Hoác mõm thở hổn hển, lưỡi cuộn lại như một lát thịt đỏ lè nằm giữa những chiếc răng hàm dưới nhọn sắc như dao găm. Nhưng nó không cười. Loài sói không cười với loài người. Thông thường chúng không thèm nhìn đến chúng ta, bởi vì đối với sói thì loài người thật chán ngắt. Chúng ta quá đông, trông giống y chang như nhau, và làm những chuyện cũng y chang như nhau, như đứng lại quan sát chúng, búng tay, rồi giả giọng gầm gừ. Rồi chúng ta bỏ đi, trở lại với đời sống con người, cái đời sống mà chẳng hề gợi lên cho một con sói một chút gì ganh tỵ thèm muốn.
Nhưng tôi không làm những điều đó. Tôi đứng yên tập trung, cố trò chuyện với nó bằng tâm trí mình. Và con sói ngó tôi. Phải thừa nhận rằng nó tỏ ra không khoái gì tôi hơn là tôi khoái một miếng giấy gói kẹo vất trên vỉa hè. Nhưng tuy nhiên, trong một tích tắc nó ngó vào tôi. Đôi mắt màu vàng khói của nó rực lên như thể có một đám lửa cháy rừng rực bên trong, một đốm lửa nằm ngay trung tâm của cái đầu sói. Đôi mắt đó truyền đạt mọi chuyện. Tôi không thể kể với bạn chính xác điều gì vì đó là những ý-nghĩ-loài-sói, và chúng không dịch ra thành những ý nghĩ của loài người một cách rõ ràng, nhưng tôi cảm nhận được chúng.
Nhiều lúc những ý-nghĩ-loài-sói xoa dịu tôi và nhiều lúc chúng lại chọc giận tôi. Hôm đó chúng lại xoa dịu tôi. Tôi cần sự xoa dịu. Mới chỉ mười phút trước, tôi đục một thằng nhóc tơi bời và cảm giác đó vẫn còn bừng bừng rạo rực trên nắm đấm của tôi. Này, không phải một mình tôi đục nó đâu. Tôi không có ý nói rằng mấy thằng bạn của tôi, Vernon Crottall và Barry Lunc, cũng có dính vào. Tôi muốn nói rằng có một điều gì đó từ bên trong chiếm ngự hoàn toàn con người tôi và khiến tôi làm chuyện đó dẫu rằng mình không muốn chút nào. Chuyện như thế này chưa bao giờ xảy ra với tôi và nó thật kinh khủng.
Má biết chuyện, nhưng má cũng không biết cóc khô gì cả. Bà thấy bản mặt sưng vù của tôi, và vệt máu khô trên lỗ mũi mà tôi không để ý, rồi vội vã kết luận trật lất rằng tôi là nạn nhân của một trận tấn công ngẫu nhiên và vô cớ của một trong hàng trăm thằng vô lại xỏ môi đeo vòng mà bà thấy đầy trong vùng Lock. Thậm chí, thật là khôi hài khi má còn thấy hài lòng, vì nó là một lý do nữa để dời nhà đi khỏi London.
Má nói: “Mình không thể dọn đi sớm, nếu con muốn biết thì vậy đó. Con sẽ thích sống ở miền quê, cưng à, má hứa đó. Mình sẽ thoát khỏi mọi thứ chuyện điên rồ này.” Bà không biết rằng cái điên rồ đó chính là bản thân tôi.
Con đường Regent's Canal, nằm giữa Camden Lock và công viên Regent’s, một buổi chiều tháng bảy. Vern, Barry và tôi mang mấy lon nước táo xuống đó. Thật vậy, có rất nhiều thằng quái cà rỡn loanh quanh, các mụ cái bang tóc búi, mấy thằng tửng tửng mang dao gấp hiệu Stanley sau túi quần, nhưng chúng tôi không ngán, chúng tôi là dân Camden mà. Chúng tôi đang ngồi trên băng ghế chỗ các chiếc thuyền hẹp và dài neo lại. Chiếc đậu ngay trước mặt của chúng tôi có tên Bilbo Baggins, ngó thiệt là sến, vẽ đầy hoa lá màu mè quanh mấy cái cửa sổ. Các bức màn đều hạ xuống trừ một cửa sổ có một khe hở nhỏ mà có thể nhìn vào nếu bạn đến gần và quỳ xuống vừa tầm. Vern nói rằng có thể có một nàng nào đó trên thuyền đang cởi đồ. Hắn thách tôi đến ngó thử nhưng tôi không làm. Chúng tôi tiếp tục ngắm thiên hạ đi ngang trên con đường bên bờ kênh và cười nhạo những kẻ vô công rồi nghề. Như gã "mã vạch" ‒ gã hói đầu cố che giấu đi bằng cách chải những sợi tóc mỏng phủ lên chỗ hói ‒ đi ngang qua, rồi tới một đám ngồi lê đôi mách - những mụ đàn bà mặc béo núc mặc quần tất chật căng, miệng phì phèo thuốc lá mà Vern gọi là đám đượi ung thư.
Và tôi thầm nghĩ Barry và Vern thật là sung độ. Trước đây, khi gặp nhau chúng tôi thường ngoéo cánh tay và ngón tay lại với nhau, rồi siết thật mạnh, cụng trán nhau côm cốp và cau mày lại. Chúng tôi học cú đó của các cầu thủ Arsenal ăn mừng một bàn thắng mới.
Má có một điều kỳ cục: bà không thích Barry nhưng lại nghĩ tốt cho Vern. Có lần ba rầy rà với bà về chuyện đó. Lần đó là sau khi bà nói bà không muốn tôi đi dự tiệc ở nhà của Barry vì má của hắn không có mặt ở đó, mà chỉ có anh của hắn cai quản cả bọn nhóc tì mười hai tuổi với nhau.
Ba nói: “Hãy trung thực nào Clare, em chỉ cố viện lý do. Em không thích thằng nhóc đó, và chỉ có vậy thôi.”
Má đáp: “Không phải em không thích nó. Em chỉ không tin tưởng thằng anh của nó lãnh lấy trách nhiệm thôi.”
Ba hỏi: “Tại sao không nào? Này nhóc, thằng đó mấy tuổi rồi?” (Nhóc là cách ba gọi khi ông không gọi tên cúng cơm của tôi. Gọi như vậy thì đỡ hơn là Mong, cái tên mà nhiều lúc Vern và mấy thằng nhóc khác gọi tôi, hay là Đầu Cá Trê vì dái tai tôi ngắn ngủn.)
Tôi đáp: “Chừng hai mươi.”
Ba nói: “Ba thấy vậy là đủ lớn để giữ được mười thằng cu quậy.”
Tôi nói: “Hoan hô ba.” Ba rất biết cách chơi quê.
Má hỏi: “Hai mươi tuổi đầu rồi mà nó ở nhà làm gì?”
Ba đáp: “Vì nó không kham nổi tiền thuê nhà mắc như quỷ trong vùng thủ đô gạo châu củi quế của mình đây nè.”
Má nói: “Vì nó nhập băng và hút xách, rồi dạy tụi nhỏ những trò nguy hiểm trên mấy chiếc xe đạp leo núi của chúng. Nó lêu lổng trên mấy chiếc xe đạp làm gì vào cái tuổi đó chứ?”
Nói cho biết nghen, má quả là dân bảo thủ.
Ba hỏi: “À, còn má của Barry thì sao đây trong khi mình bàn chuyện này chứ?”
Má hỏi: “Bả thì sao?”
“Clare nè, thiệt ra là em thích Vernon Crottall vì má nó là bác sĩ ở vùng Highgate và ba nó làm ngành báo chí, và em không thích Barry, cái họ quỷ gì...”
Tôi nói: “Lunc.”
“Ừ, họ Lunc, vì nhà nó không có cha và má nó là... bả làm gì hả nhóc?”
“Làm nhân viên lễ tân cho hội đồng quận Camden.”
Tôi suýt nói ra một điều, may mà tôi không muốn mách lẻo về bạn bè. Nhưng điểm quan trọng là, giá mà má biết thằng Vern quậy cỡ thế nào, và bà mẹ cứ toang toác toang toác và ông bố phóng-viên-nước-ngoàichuyên-mặc-áo-giáp-trên-tivi của nó. Chính thằng Vern bắt tôi liếm một lon bia đã bỏ trong ngăn đá tủ lạnh. Chính thằng Vern chôm cái ly giấy đầy tiền xu của một tay giang hồ bằng cái gậy chơi bóng chày ở bên ngoài tàu điện Chalk Farm. Chính thằng Vern hút xì-ke năm mười ba tuổi, và chôm tiền trong ví của má nó và bao cao su trong bao đựng laptop của ba nó, và cố dụ tôi và thằng Barry đi với nó để bốc một em điếm đứng đường sau khu nhà ga King's Cross. Và chính thằng Vern cho rằng việc nện te tua một thằng nhóc tình cờ đi ngang qua khi chúng tôi ngồi chơi trên băng ghế uống nước táo cạnh bên bờ kênh buổi chiều hôm đó là thật là cừ, và tôi nhìn mông lung vào khoảng không tưởng tượng mấy chiến hữu của mình ngầu ra sao, và tôi sẽ nhớ chúng như thế nào khi chúng tôi dọn nhà khỏi London.
Tôi biết thằng nhóc đó. Nó hơi mát dây, trước đây thường la cà quanh vùng Camden Lock, lúc nào cũng đứng đó gật gù, mặc dù nhiều khi được trả chừng 5 pao một ngày cho việc đứng đưa tờ quảng cáo cho một tiệm xăm mình và xỏ kim tên là The Damage Done. Tôi nhớ ra nó vì một vài tuần trước nó khạc đờm lên giày tôi. Cố tình. Tôi đang đứng chờ ở một hàng bán thức ăn để lấy cái đĩa giấy đựng cá viên và mì, thì phạch một cái, một sợi dây gớm ghiếc lơ lửng trong không khí làm cho chiếc giày của tôi và miệng của hắn nối lại với nhau trong một giây bằng một cây cầu treo bằng đờm vàng khè. Hắn ngó cục đờm, gật gù đầu với nó, rồi nói: “Đồ ngu mà bảnh tẻng.” rồi bỏ đi.
Trường của tôi không bảnh chút nào. Nó là một trường phổ thông, mặc dù không cùng kiểu phổ thông như của thằng Khạc Đờm. Trong trường tôi có rất nhiều cha mẹ của học sinh giống như cha mẹ tôi: kha khá nhưng không phải dân giàu có nứt vách. Giàu có nứt vách thì phải có một ông bố luôn mặc vét lái xe Bentley và gởi bạn đến học ở một trường danh giá, ở đó người ta mặc những bộ đồng phục mà cả ba trăm năm rồi vẫn chưa thay đổi. Mấy ông bố giàu không mặc áo choàng da và đi giày giả da báo đế cao su hiệu George Cox, mua ở tiệm Doc Marten ngay góc phố khu xe điện Camden. Ngẫu nhiên ba má tôi trông cũng khá, hay dù sao thì ba tôi cũng khá. Nhưng thằng Khạc Đờm vẫn ghét tôi, hay những người giống tôi. Và tôi ghét thằng Khạc Đờm, không chỉ vì hắn nhổ toẹt lên giày tôi mà thôi (má tôi phải bỏ nó vào máy giặt để giặt, rồi nó bị phai màu đi nên bà phải bỏ luôn chiếc kia vào cho chúng cân bằng với nhau.) nhưng vì hắn làm tôi trông giống một thằng hèn không dám làm gì lại hắn cả. Tôi thừa nhận có lẽ là tôi hơi xỉn: tôi uống gần hết một lon rượu táo Strongbow. Nhưng tôi cũng thấy thằng này đang đi tà tà theo con đường dọc bờ kênh từ hướng Camden Lock tới. Hắn cúi thấp đầu, bước từng bước ngắn làm hắn trông giống như một tay thiểu năng trí tuệ. Tôi thúc cùi chỏ Vern ra hiệu để cùng cười chọc quê hắn. Rồi tôi nhận ra hắn, thằng Khạc Đờm. Tôi đưa tay ra, một tay đặt lên cánh tay của Vern, tay kia lên tay của Barry để chúng biết là có chuyện rồi và tôi muốn chúng im lặng. Rồi chúng tôi nhìn thằng Khạc Đờm đi ngang qua chúng tôi. Rồi tôi rú lên những âm thanh lai tạp, tiếng gừ gừ, tiếng của các loài tinh tinh/bò cái/heo mà người ta gào rú lên để ám chỉ chứng tâm thần của ai đó: kheeeet kheẹet, eeéecc eeèec... Tôi nghĩ không có chuyện gì lớn. Thằng Khạc Đờm cứ cắm cúi bước. Vern hỏi: “Thằng nào vậy?”, tôi đáp: “Lát nữa tao nói cho biết.”
Nhưng rồi thằng Khạc Đờm đứng lại. Ban đầu hắn không quay lại, hắn dừng bước nhưng mắt vẫn nhìn về phía trước, về hướng công viên, đầu hắn gật gù nhè nhẹ. Tôi nghĩ, cứt thật, có chuyện rồi. Rồi tôi nghĩ, nhưng mình sẽ ổn mà. Tôi có hai đồng minh Vern và Barry mà, phải không nào?
Thằng Khạc Đờm quay người rồi bước trở lại cho đến khi đứng trước băng ghế. Hắn vẫn cúi gằm, như thể đang tìm một vật nhỏ xíu nào đó đánh rơi trong bùn (bộ óc của hắn, chẳng hạn). Hắn không nhìn vào mắt ai nhưng nói, mặt vẫn cúi gằm: “Thằng nào rú lên vậy?” Trong những tình huống khác thì điều này sẽ rất buồn cười, bởi vì giọng của hắn rất giống với tiếng của các loài tinh tinh/bò cái/heo mà hắn đang bực mình phàn nàn. Nhưng tôi không cười, Vern và Barry cũng vậy. Thật ra, Vern và Barry đang nhích người trên băng ghế, xích xa tôi ra, để chỉ chừa mình tôi lại ở chính giữa. Và rõ ràng đó là kẻ đã gào rú lên.
Tôi cũng muốn xích ra bên trái hay bên phải để không phải ngồi lại đó một mình. Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc và ngồi trơ ra ở đó, không nói lời nào, thằng Khạc Đờm đứng ngay trước mặt tôi, cũng không nói lời nào, cũng không ngó vào tôi, mà chỉ gục gặt đầu như thể có một con vít trên cổ bị lỏng. Thật là một khoảng khắc lúng túng và ngu xuẩn mà chẳng bao lâu sau lại kéo dài ra thành nhiều khoảng khắc lúng túng và ngu xuẩn, và tôi hiểu rằng sau đó Vern và Barry sẽ làm khó tôi vì chuyện này, vì tự mình gây thành chuyện mà không thể giải quyết cho xong, vì gào rú lên mà không biết giải quyết làm sao.
Tôi nhìn đôi giày của thằng Khạc Đờm, tôi thấy buồn vì chúng trông thật thô kệch xấu xí và tôi biết người ta bán chúng trong những cái thùng để bên ngoài các tiệm giày trên phố chỉ với giá chừng bảy pao một đôi. Trên đường, một người đi ngang qua sau lưng thằng Khạc Đờm. Tôi mong đó là một tay người lớn hống hách nào đó khoái chọc mũi xen vào bảo cả bọn biến đi, rồi tôi và Vern và Barry có thể chuồn ra công viên đứng ngoài chuồng sói tìm sự di chuyển, tìm một ánh mắt màu vàng của chúng lóe lên gợi cho tôi nhớ đến những viên cẩm thạch theo mốt cũ mà người ta có thể mua ở khu Lock.
Nhưng người kia cứ bước đi bỏ chúng tôi lại.
Rồi thằng Khạc Đờm chơi một cú chiến nhất của hắn. Phạch. Hắn không cần nhìn hay nhắm gì cả, hắn chỉ nhấc càm lên và phun ra ngọn lửa làm bằng đờm vàng khè và dãi nhớt như trong phim kinh dị. Có thể hắn là một thằng khùng nhưng hắn quả là một thằng khạc đờm thuộc cỡ đẳng cấp thế giới. Lần này bãi đờm không rơi trúng giày tôi. Mà nó ngự xuống ngay trên đầu tôi, ngay chóc. Nhưng tôi không phản ứng. Trong đầu thì tôi đang chạy vòng vòng tóe khói và một ngọn đèn xanh chớp tắt kẹt trong đầu, gào lên “Tởm quá!” và “Đồ khốn nạn” và “Giết”. Nhưng bên ngoài thì tôi êm ru.
Thằng Khạc Đờm quay bỏ đi về phía công viên. Có lẽ hắn đã quên chuyện vừa xảy ra rồi. Có lẽ óc hắn vận hành chậm quá mức là chậm, như óc của một con khủng long, đó là lý do vì sao hắn mất quá lâu để ngừng bước và quay lại với tôi sau khi tôi gào rú những âm thanh mà giờ đây ước gì tôi đã không gào, bởi vì tôi đang trong thế không thể thắng và tôi biết Vern và Quái thú sẽ không để tôi dễ dàng quên chuyện này đi.
Có lẽ chẳng bao giờ.
Barry bật cười rộ lên như phát khùng, có nghĩa là hắn không thể tin được chuyện vừa thấy. Tôi cảm thấy cục đờm chảy xuống mái tóc và trong một thoáng tích tắc tôi nghĩ là mình sẽ ói. Tôi tìm được miếng giấy vệ sinh cũ trong túi và rón rén cố lau cục đờm đi để mấy thằng bạn mình không nhìn thấy. Nhưng Vern thấy rồi. Hắn nói: “Đừng để nó dây vào tao, chắc chắn là nó dính si-đa rồi.” Rồi hắn đẩy tay tôi, nói: “Chơi đi.”
“Cái gì?”
“Uýnh nó đi. Nó dọt kìa. Dộng nó bò càng cho tao. Đẩy nó xuống kênh luôn. Cái gì cũng chơi.”
“Không. Nó không đáng đâu.”
Vern nổi giận. “Mày giỡn hả.”
Barry nói: “Bỏ qua đi, Vern. Nếu nó muốn vậy...”
Vern nói: “Vậy thì tao chơi nó.” Rồi hắn đứng dậy. “Mày muốn tao chơi nó, phải không?”
Tôi đáp: “Không. Nghe tao nè. Thôi quên nó đi, nghen? Thằng này nó tửng. Nó không hiểu nó làm gì đâu.”
Vern nói: “Nó đang chuồn kìa.” Hắn chỉ xuống con đường, ngoài xa cái bóng của thằng Khạc Đờm vẫn hiện rõ khi hắn bước đi dưới cây cầu. Vern nổi điên. “Tất nhiên là nó hiểu chuyện nó làm chứ. Nó không vô tình phun đờm lên đầu mày, phải không? Phải tính sổ với thằng này thôi.”
Tôi nói: “Thôi về Lock đi. Bớt giận đi mà. Về coi mấy cái đĩa CD. Tao sẽ mua cho mày một cái CD. Hay đĩa hát kiểu xưa. Mày có máy quay đĩa phải không?”
Chuyện lẽ ra kết thúc ở đây, ba thằng quay về Lock bỏ tiền mua đĩa nhạc. Nhưng rồi Vern bình phẩm và nêu lên vấn đề làm thay đổi mọi chuyện.
Hắn hỏi: “Có phải vì ba mày không?”
Ba đã chết hồi giữa mùa Đông. Đã gần năm tháng trôi qua rồi, Vern và Barry chưa bao giờ nhắc gì đến cái chết của ba, kể từ sau ngày chuyện đó xảy ra. Tôi hỏi: “Mày nói cái gì vậy?” Tôi không nổi giận ngay lúc đó.
Cảm giác tê dại thì nhiều hơn.
Vern không bỏ qua chuyện đó. Hắn hỏi tiếp: “Có phải vì ba mày chết mà mày chết nhát không? Có phải vì ba mày chết mà tao thấy mày không phải là thằng bạn chơi chung của mình nữa, cái thằng sinh sự rồi không xử được vì mọi chuyện đột nhiên trở thành một thằng thiểu năng trí tuệ, mày đó, thằng thiểu năng đầu cá trê?”
Giờ thì tôi thật sự nổi giận. Tôi nói: “Mẹ kiếp, dẹp đi, Vern.” và vụt chạy. Tôi chạy một phần là để hắn và Barry không nhận ra tôi đang khóc. Phần khác là vì đột nhiên tôi muốn nhìn những con sói trong sở thú ở công viên Regent’s hơn bất cứ điều gì khác. Điều đó có nghĩa là tôi phải chạy về phía cái công viên. Có nghĩa là tôi rượt theo sau thằng Khạc Đờm. Tôi không suy nghĩ mạch lạc chút nào.
Vern và Barry chạy theo tôi. Vern theo kịp tôi trước và vỗ vào lưng tôi trong lúc hai đứa đang chạy. Hắn nói: “Chơi nó luôn, phải không?” Hắn không hiểu được chuyện tôi đang làm, lý do vì sao tôi chạy. Tôi không chủ ý đập thằng Khạc Đờm. Nhưng giờ thì tôi mới có ý định đó. Tôi phải đập, cho dù đó không phải là điều tôi muốn làm. Đời sống thật là quái đản, người ta thường làm những chuyện mà họ không muốn làm chút nào. Như việc dọn nhà đến một ngôi làng buồn hiu buồn hắt ở miền quê, hay tấn công từ sau lưng một thằng nhóc đáng thương có bộ óc của loài khủng long.
Tôi không tin được nhưng quả là thằng Khạc Đờm không quay lại khi nghe tiếng chân chúng tôi trên con đường lầy. Tôi chỉ thấy lưng hắn, chiếc áo khoác kiểu phi công căng ngang lưng hắn, và tôi tự hỏi mình làm cái gì với nó đây. Hai bên, phải và trái, Vern và Barry giống như một đội hộ tống xe mô-tô. Nhưng chính tôi, nhà chính khách đi giữa, mới là kẻ thực hiện công việc.
Thậm chí khi tôi chạy ngay sau lưng thằng Khạc Đờm, với tay ra là chạm vào vai hắn, thậm chí ngay đến lúc đó tôi vẫn không biết mình sắp sửa làm gì đây. Rồi tôi thấy đầu hắn di chuyển, vai hắn xoay qua, và tôi làm ngay, làm cái hành động ngu xuẩn hẳn là trông thật thảm hại nếu giả dụ như bị một máy camera quan sát ghi hình được; cái hành động là nguyên nhân làm cho tôi chao đảo trong nhiều tuần sau đó. Tôi gần như lao vào lưng hắn với hai cùi chỏ giương lên nhưng không trúng lắm vì người hắn khi đó lại quay lại. Hai cùi chỏ trượt qua hắn làm tôi chuệnh choạng suýt ngã nhưng gượng lại được. Thằng Khạc Đờm chúi xuống như dự tính của tôi, nhưng chỉ trong một thoáng thôi. Tôi nhảy lên nhảy xuống như đang nhảy theo nhịp một sợi dây vô hình trong lúc nhìn hắn lăn cù dưới bùn. Rồi hắn bật dậy được.
Hắn không hề nhìn tôi, hay không nhìn tôi bằng mắt, nhưng hắn biết tôi đang đứng ở đâu. Hắn lao vào và tôi không biết tránh đi đâu hết. Tôi không chạy, tôi không hèn đến như vậy, ít ra khi có Vern và Barry bên cạnh, nhưng tôi không biết phải làm sao để chặn hắn lại. Hắn là một con khủng long bị tác động bởi thuốc kích thích.
Tôi giơ tay lên che mặt nhưng hắn không tấn công tôi bằng nắm đấm. Hắn đưa một cánh tay ra và khi lao vào ngực tôi thì quàng tay quanh cổ, ghì đầu tôi xuống khóa chặt trong nách. Trong nháy mắt, tôi chìm vào một thế giới nách-và-áo-khoác-phi-công xa lạ, tối hù và sặc mùi nách không tắm và áo quần để quá lâu trong máy giặt. Phần trên của thân thể tôi bị khóa chặt. Tôi không thở nổi huống hồ gì nói. Nước mũi chảy ra, và mắt tôi lồi ra.
Một thứ tiếng u u vang lên trong đôi tai bị bịt kín của tôi.
Rồi Khạc Đờm đấm vào mặt tôi bằng nắm tay còn lại. Bốp bốp. Hai cái. Sức nóng mãnh liệt bừng lên trên mũi tôi, cơn đau nổ tanh tách trong tai tôi. Tôi vặn người xoay lại, chồm lên, kéo giật lại. Tôi không nhúc nhích được một tẹo nào. Đầu tôi bừng bừng cháy. Đôi tai tôi như cá gai mắc câu. Tôi càng giẫy giụa chúng càng bị kẹt trong gọng khóa của đôi tay Khạc Đờm. Thử tưởng tượng nếu tôi có hai dái tai ngon lành như những người khác (trừ má – đó là người mà tôi có đôi dái tai di truyền giống y chang) thì tôi vẫn kẹt dưới đó, trong nách của Khạc Đờm.
Nhưng Đội Hiệp Sĩ Cứu Khốn Phò Nguy [1] đang tiến tới. Một cuộc ẩu đả loạn xạ đang xảy ra bên trên và bên dưới tôi, những cánh tay đập loạn xạ và chân thì hổng lên khỏi bùn, rồi đột nhiên đôi tai tôi được buông ra. Cứ như là nổi lên khỏi mặt nước trong hồ bơi vậy. Tôi có thể nghe, tôi có thể nhận biết được.
Vern và Barry kèm hai bên thằng Khạc Đờm và lôi hắn ra khỏi tôi. Chúng đang la lên những tiếng không rõ lời, như là “Ôi, giờ nè, ngó ngó, meee..., quất, saaáat, ui dà dà...” rồi cả người tôi vùng thoát ra được. Cái đầu cảm thấy như được bơm phồng lên thật to. Hai tai nhức, nước mắt chảy, và trong ánh mắt mờ mờ, là thằng Khạc Đờm. Vern và Barry giữ chặt hai cánh tay. Hắn cúi gục mặt đứng ngay trước mặt tôi, một con khủng long bị tóm. Tất cả chúng tôi thở hổn hển. Vern nói: “Chơi đi.”
“Cái...?” Miệng tôi khô đắng, tôi không nói nên lời rõ ràng.
“Thịt nó đi. Lên gối. Chặt nó. Chơi kiểu gì cũng được. Nhưng làm đi, Trời ơi, tụi tao không kẹp nó cả ngày được đâu.”
Tôi ngó qua trái, rồi phải. Không có ai quanh đây cả. Tôi nhìn lại thằng Khạc Đờm. Và ngay lúc đó, sâu thẳm trong tôi, một cái gì đó vụt bật ra.
* * *
Không kể lại chi tiết làm gì, nhưng tôi đã làm theo lời thằng Vern. Tôi đập thằng Khạc Đờm. Tôi dộng nó thê thảm cho tới nỗi Vern và Barry phải la lên bảo tôi dừng tay. Nhưng tôi không dừng, và chúng nó phải ôm ghì lấy tôi để ngăn lại. Rồi một bà trong căn nhà ở đằng xa bên kia con kênh la lên là bà gọi cảnh sát, và sau cùng thì tôi dừng tay. Tôi không biết thằng Khạc Đờm lết nổi không sau trận đòn của tôi.
Tôi nghĩ hai thằng bạn mình đang cùng chạy với tôi, nhưng khi tôi chạy chậm lại và ngó lui thì không thấy chúng đâu cả. Lúc này tôi đã đến cái công viên. Tim tôi run rẩy và chao đảo giống như con chim bị thương mà có lần tôi ủ trong tay. Tôi cố gọi di động cho Vern. Hắn không bắt máy. Tôi không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra, chúng đã đi đâu mất rồi. Tôi lo về những điều chúng nghĩ về mình. Có lẽ chúng chủ tâm chuồn khỏi tôi, không muốn quan hệ gì với một thằng điên. Tôi có phải là một thằng điên không?
Tôi đứng bên ngoài chuồng sói, chẳng mấy chốc con sói đó đến rọi chiếu sự bình tĩnh vào lại trong tôi bằng đôi mắt của nó. Tôi dúi hai nắm đấm run giật đau nhức vào sâu trong túi và điều chỉnh nhịp thở của mình theo nhịp thở chậm của con sói. Làm sao để giải thích những điều con sói nói với tôi trong hôm đó? Những điều như: đừng lo lắng quá, làm một điều xấu xa không biến mày thành một kẻ xấu đâu. Ai cũng thỉnh thoảng làm điều xấu. Mày chỉ tình cờ làm điều xấu của mày trong hôm nay. Và thế nào đi nữa, thì mày có một lời biện hộ rất hay vì đây không phải là lúc dễ dàng trong cuộc đời của mày. Không phải thằng nhóc mười lăm tuổi nào cũng có ông bố chết queo bỏ nó mồ côi trên cõi đời này.
Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, như ba thường nói như vậy. Tôi hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại. Khi tôi mở mắt ra, con sói đã đi xuống hang mất, xong việc.
Sự bình an kéo dài cho tới khi tôi rời công viên để cuốc bộ về Gloucester Crescent. Rồi thực tế lại ào về trong đầu tôi và bay vòng vòng trong đó như một đàn chim hoảng loạn. Tôi đã nện thằng Khạc Đờm máu me như thế nào rồi? Có thể hắn mắc chứng hen suyễn lại bị thêm trận đòn quá xá nên ngủm rồi chăng. Có chuyện rồi. Có ai báo cho cảnh sát chưa? Nếu vẫn còn sống thì liệu hắn có thể mô tả rõ ràng với cảnh sát ba đứa đã nện hắn te tua trên con đường cạnh bờ kè đó không? Còn người đàn bà trong căn nhà phía bên kia con kênh thì sao? Bà ta có nhìn rõ không ta? Vern và Barry đã biến đi đâu rồi? Có thể chính tụi nó tới cảnh sát tố cáo tôi vì tôi là một thằng điên không kiềm chế nổi. Còn máy quay phim an ninh thì sao? Người ta đặt nó khắp mọi nơi. Chắc là nó đã quay được tôi rồi. Tôi hình dung thấy mình trên chương trình Theo dấu Tội ác, một đoạn phim mờ mờ quay cảnh một thằng nhóc đập một thằng khác tơi tả và theo sau là một lời yêu cầu hãy đến khai báo nếu bạn nhận ra kẻ hành hung. (Có phân nửa dân số của Camden Town và Chalk Farm đến khai báo ngay.) Tôi định kể lại với má chuyện vừa xảy ra, chuyện tôi đã làm. Tôi cũng sẽ không chối tội. Ngay cả việc thằng Khạc Đờm khạc vào tôi thì cũng không biện hộ được cho chuyện tôi đã làm. Cho dù Vern mới là thằng bày trò quậy. Tôi sẽ kể với bà mọi chuyện để bà biết con mình là một thằng có máu điên. Nhưng má không cho tôi có cơ hội làm điều đó. Khi tôi mở cửa trước thì bà ở trong hành lang, lom khom trước cái tủ chè đặt bên dưới cầu thang. Ở đó có một cái thùng và một cái túi, bà đang chuyển đồ từ trong thùng qua cái túi. Tôi biết ngay đó là đồ của ba vì bà đang sụt sịt khóc.
“Xin lỗi con.” Má nói như thể khóc là một tội to. Bà lấy mu bàn tay chùi mũi và khụt khịt một tiếng lớn. “Con sao rồi, có chuyện gì vui không?” Rồi bà căng thẳng lên, ngó tôi chằm chằm. Tôi không biết mặt mũi mình như thế nào, không biết mình có một vệt máu khô chạy xuống từ một lỗ mũi, mặt tôi đỏ và sưng lên, khớp ngón tay thì trầy trụa rướm máu. “Ôi, cục cưng ơi,” bà rên lên. Lúc đó tôi ghét mình thậm tệ. Tôi không phải là cục cưng, tôi là một thằng điên.
Má đứng dậy, chạy đến ôm tôi, xiết tôi vào lòng thật chặt như thằng Khạc Đờm. Bà thơm mùi những ngăn tủ đựng các áo kimono bằng lụa của bà. Cả hai má con tôi không nói năng gì, rồi tôi hiểu ra cái khoảnh khắc mà tôi có thể kể cho bà nghe mọi chuyện đã xảy ra đã qua mất rồi. Gọi nó là một ý-nghĩ-loài-sói, nhưng tôi biết khoảnh khắc đúng - cái khoảnh khắc duy nhất - đã trôi qua mất rồi. Nước mắt của má làm ướt sũng áo tôi. “Ôi, cục cưng ơi,” bà lại kêu lên, rồi hơi thở của bà làm nhồn nhột những sợi lông trên cổ tôi. Rồi má đẩy tôi ra, nắm lấy cánh tay, nhìn vào mắt tôi. “Đứa nào đánh con vậy?”
Tôi nhìn lảng đi. “Một thằng nhóc thôi mà. Con nện nó lại rồi.” Tôi đưa cho bà xem những khớp ngón tay dính máu của mình, rồi bà lại ôm chầm lấy tôi, vì tôi đã dũng cảm. (Trời đất!)
Bà đưa tôi xuống phòng tắm ở tầng dưới, lấy khăn vải chùi máu trên mũi cho tôi, và đó là lúc tôi thấy tình trạng của mình, rồi má nói về chuyện chúng tôi sẽ dọn nhà trong nay mai, chuyện tôi sẽ thích sống ở miền quê và chuyện London không phải là nơi đàng hoàng để nuôi dưỡng con cái. Tôi không nói năng gì nhưng má không nghĩ rằng chuyện đó có gì bất thường. Nếu bạn vô cớ bị một thằng đầu gấu to con hơn, mạnh hơn đánh, thì bạn đâu muốn kể lể gì nhiều, phải không nào?
Sáng hôm sau tôi thức giấc vì có ai đó đang đập cửa trước ầm ầm, tiếng đập cửa mạnh đến nỗi làm cho cửa sổ phòng ngủ của tôi rung chuyển cho dù đây là tầng ba. Tôi nhớ ngay lại chuyện xảy ra ngày hôm trước. Sau đó là sợ vãi đái vì tiếng đập cửa. Đó là cách cảnh sát thường làm. Chắn chắn là có một tay cầm búa phá cửa đứng ngay đằng trước, và khoảng chừng hai mươi tay khác đứng sắp hàng theo đội hình chống bạo loạn, sẵn sàng ùa vào nhà lục soát tìm thằng điên vị thành niên, kẻ đã hành hung một đứa hen suyễn đang cần chăm sóc đặc biệt cho đến chết trên con đường bờ kênh gần Camden Lock chiều hôm trước.
Tôi nhảy xuống giường và đến bên cửa sổ. Nhưng không có chiếc xe cảnh sát nào đậu dọc phố, mà chỉ có một chiếc xe gắn máy của một công ty chuyển hàng hóa đậu ngay bên ngoài cửa nhà tôi. Và trong bếp dưới lầu, một nhân viên chuyển hàng mặc áo da đang nhâm nhi cà phê trong một cái vại của đội bóng Arsenal, trong lúc má ký những giấy tờ luật pháp liên quan đến di chúc của ba cần được chuyển lại ngay cho luật sư.
Tôi mua tờ Camden New Journal và tờ Hampstead and Highgate Express để tìm xem chúng có đăng chuyện đó lên không. Chẳng có gì cả. Sau ba ngày nhắn tin cả tin viết lẫn tin nói thì tôi liên lạc được với Vern. Hắn cho biết hiện đang ở Suffolk một tuần, trong ngôi nhà nghỉ ở vùng quê của cha mẹ hắn. Chúng tôi không nói về chuyện đã xảy ra. Giọng hắn có vẻ khác lạ, như thể hắn không muốn trò chuyện với tôi. Tôi biết lúc đó tôi trông rất quái đản. Ví dụ, một con sói sẽ thối lui ngay nếu nó gặp tôi. Nhưng cái vẻ quái đản đó không dính dáng gì đến vụ tôi đập thằng Khạc Đờm, mà là cánh cửa tôi đã mở chính con người mình ra, trong khoảnh khắc điên rồ cạnh con kênh. Chừng đó đã quá tệ rồi, nhưng ngoài ra còn chuyện khác nữa. Ba chết đi, má con tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải sống tiện tặn lại. Hai má con tôi sắp dời nhà khỏi Camden, khỏi London, và chuyện đó chẳng khác gì việc nhận án tử hình. Nếu Vern và Barry chẳng bao giờ gặp tôi nữa, chuyện đó có thể lắm, thì không khác gì tôi đã tiêu tùng. Vì thế tôi không chỉ là một kẻ nguy hiểm chuyên hành hung mấy thằng mọi không có khả năng chống trả, mà tôi còn bệnh hoạn vô phương cứu chữa. Hèn gì Vern ngại trò chuyện với tôi.
Trước khi Vern cúp máy thì tôi hỏi: “Khi nhà tao dọn về quê thì tụi mày có xuống chơi, ở lại với tao vài ngày không, mày với thằng Quái thú Mash kia? Tao sẽ rầu thúi ruột ở dưới đó mất.”
“Ừa, để xem sao.” Tôi dịch câu trả lời này thành: Đừng hòng, Jose.
Chuyện tôi bị đánh bầm dập (nghĩa là câu chuyện được thuật lại theo kiểu của má) làm cho má đẩy mạnh mọi sắp đặt chuẩn bị để dọn nhà đi. Má nói nó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly, nếu không thật quá cần thiết thì bà không muốn ở lại London thêm một giây nào nữa. Căn nhà ở Gloucester Crescent đã có giá 1,5 triệu pao trên thị trường, nhưng má nói chúng tôi gặp may nếu thấy được năm chục ngàn trong số tiền đó sau khi trả xong hết những món nợ của ba. Trong lúc đó chúng tôi có một chỗ ngụ sẵn sàng để dọn vào ở vì ông bà ngoại, cả hai người cùng qua đời trong năm ngoái, để lại cho má một căn nhà vườn trong cái làng cũ xì. Ngẫu nhiên căn nhà này cũng là nơi má lớn lên từ thời bà còn thắt tóc bím (tôi có thấy bằng chứng chuyện đó) và đóng vai khúc giữa của một con rết trong một vở kịch câm diễn ở hội trường của làng.
Vào hôm trước khi hai má con tôi rời Gloucester Crescent mãi mãi, tôi gọi cho Vern và Barry báo cho chúng biết rằng sau hôm nay tôi sẽ không còn ở đây nữa và rủ chúng gặp mặt lần cuối. Chúng tôi không gặp nhau kể từ vụ choảng nhau với thằng Khạc Đờm.
Chúng tôi gặp nhau bên ngoài tiệm bán băng đĩa trên đường Inverness rồi cuốc bộ xuống dọc con kênh dẫn đến công viên. Chúng tôi đi ngang qua băng ghế mà chúng tôi đã ngồi, chúng tôi đi ngang qua chỗ sự việc xảy ra. Nhưng cả bọn không nhắc một lời nào về cái ngày tôi nổi cơn điên. Thật sự thì chúng tôi không nói được. Cứ như là tôi đang nằm hấp hối và chúng nó ngồi cạnh mà không biết nói gì, chỉ ngó ra ngoài cửa sổ bệnh viện và mong sao mình đang ở bất cứ một nơi nào khác ngoại trừ nơi đó, ngó thằng nhóc từng là một đứa bạn nhưng không còn là bạn nữa, sắp sửa chầu ông địa cái bụp.
Chúng tôi đứng bên ngoài chuồng sói và tôi vận dụng những ý-nghĩ-loài-sói để dụ một con sói ra nhìn chúng tôi chơi, nhưng không con nào ra cả. Rồi Vern nói hắn phải đi vì có hẹn với má hắn ở đường Tottenham Court để bà mua cho hắn một cái iPod, và Barry cũng nói hắn cùng đón xe buýt với Vern. Chúng tôi cùng làm điệu bộ theo kiểu ăn mừng bàn thắng của các cầu thủ Arsenal, ngay ở đó ngay lúc đó, trong công viên Regent’s, trên lối đi bên ngoài chuồng sói. Chỉ trừ việc đó không phải là ăn mừng. Rồi Vern và Barry bước ra khỏi cuộc đời tôi. Và tôi cũng vậy. Tôi quay lưng lại với những con sói ở công viên Regent’s và bước ra khỏi cuộc đời của chính mình.