ngôi nhà của chef
Mùa hè ấy Wes thuê một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi ở phía Bắc Eureka từ một tay bợm đã cai rượu tên là Chef. Rồi anh gọi điện bảo tôi quên những gì tôi đang có đi mà chuyển lên trên đó sống với anh. Anh nói anh không còn uống nữa. Tôi biết chuyện ấy rồi. Nhưng anh không chịu bỏ cuộc trước một lời từ chối. Anh lại gọi và bảo, Edna này, từ cửa sổ trước em có thể nhìn thấy biển. Em có thể ngửi thấy mùi muối trong không khí. Tôi lắng nghe anh nói. Anh nói không líu ríu. Tôi bảo, tôi sẽ nghĩ về chuyện đó. Và đúng là tôi đã suy nghĩ. Một tuần sau anh gọi lại mà hỏi, Em có lên không? Tôi nói tôi vẫn còn đang suy nghĩ. Anh bảo, Mình sẽ bắt đầu lại từ đầu. Tôi nói, Nếu em lên trên đó, em muốn anh làm một việc này cho em. Nói đi, Wes đáp. Tôi bảo, Em muốn anh thử làm Wes mà em từng biết. Wes ngày xưa. Wes mà em đã cưới. Wes bắt đầu khóc, nhưng tôi coi đó là một tín hiệu cho những ý định tốt đẹp của anh.
Thế là tôi bảo, Được rồi, em sẽ lên.
Wes đã bỏ cô bạn gái, hay là cô ta đã bỏ anh - tôi không biết, không quan tâm. Khi quyết định đến với Wes, tôi phải nói lời tạm biệt với bạn của tôi. Bạn tôi bảo, Em đang phạm sai lầm đấy. Anh ấy nói, Đừng làm thế với anh. Còn chúng mình thì sao? anh hỏi. Tôi đáp, Em phải làm thế vì lợi ích của Wes. Anh ấy đang gắng dứt khỏi rượu. Anh nhớ chuyện đó từng ra sao mà. Anh nhớ, bạn tôi nói, nhưng anh không muốn em đi. Tôi bảo, Em chỉ đi trong hè thôi. Rồi tính tiếp. Em sẽ trở lại, tôi nói. Anh ấy hỏi, Còn anh thì sao? Còn lợi ích của anh thì sao? Đừng quay lại, anh ấy nói.
Chúng tôi đã uống cà phê, soda và đủ loại nước quả vào mùa hè ấy. Suốt cả mùa hè, đó là những gì chúng tôi có để uống. Tôi bắt gặp mình cầu mong cho mùa hè ấy đừng kết thúc. Tôi biết thế này không hay lắm, nhưng sau một tháng ở với Wes trong ngôi nhà của Chef, tôi đeo lại chiếc nhẫn cưới. Tôi đã không đeo cái nhẫn ấy hai năm rồi. Kể từ cái đêm Wes say rượu và ném nhẫn của anh vào một vườn đào.
Wes có chút tiền, nên tôi không phải đi làm. Và hóa ra là Chef để chúng tôi sử dụng ngôi nhà với cái giá như cho. Chúng tôi không có điện thoại. Chúng tôi trả tiền ga và điện đóm và đi mua những đồ đặc biệt ở hàng Safeway. Một chiều Chủ nhật Wes ra ngoài kiếm một bình tưới nước và trở về với vài thứ cho tôi. Anh về với một bó cúc dại xinh xắn và một cái mũ bện rơm. Tối thứ Ba hằng tuần chúng tôi đi xem phim. Những tối khác Wes đến chỗ mà anh gọi là các buổi gặp gỡ Đừng Uống Rượu. Chef đánh xe đến tận cửa đón anh và sau đó chở anh về.
Có vài ngày Wes và tôi đi câu cá hồi ở một trong mấy cái đầm nuớc ngọt gần xung quanh. Chúng tôi ngồi ngay trên bờ câu và mất cả ngày mới được vài con be bé. Bọn này là cũng ổn rồi, tôi nói thế, và đến tối tôi rán chúng lên ăn.
Thỉnh thoảng tôi bỏ mũ ra và ngủ thiếp đi bên cần câu, trên một tấm chăn trải. Điều cuối cùng tôi nhớ được là những đám mây trôi qua trên đầu về phía thung lũng trung tâm. Ban đêm, Wes ôm tôi trong vòng tay và hỏi liệu tôi có còn là cô gái của anh.
Mấy đứa con của chúng tôi thì giữ khoảng cách. Cheryl sống với ai đó tại một nông trại ở Oregon. Con bé trông nom một đàn dê và bán sữa. Nó nuôi ong và thu hoạch hàng bình mật. Con bé có cuộc sống của riêng mình, và tôi không trách nó. Con bé không quan tâm theo bất cứ cách nào tới những gì bố nó và tôi làm miễn là chúng tôi không lôi nó vào. Bobby thì ở Washington làm việc ở đồng cỏ khô. Sau mùa cỏ khô, nó dự định sẽ đi làm ở vườn táo. Nó có một cô người yêu và đang dành dụm tiền. Tôi viết thư cho chúng và ký, “Mãi yêu con.”
Một chiều Wes đang trong vườn nhổ cỏ dại thì Chef lái xe tới trước nhà. Tôi đang dở tay ở chỗ chậu rửa. Tôi nhìn lên thấy chiếc xe to của Chef tiến vào. Tôi nhìn thấy được chiếc xe của anh ta, con đường dẫn vào nhà, đường cao tốc, và, đằng sau đường cao tốc, những cồn cát và biển. Những đám mây treo trên mặt nước. Chef ra khỏi xe và xốc lại quần. Tôi biết là có chuyện. Wes ngừng việc đang làm và đứng dậy. Anh đang đeo bao tay, đội mũ vải bạt. Anh bỏ mũ xuống và lau mặt bằng mu bàn tay. Chef đi tới khoác vai Wes. Wes bỏ một bao tay ra. Tôi ra cửa. Tôi nghe Chef bảo Wes rằng có Chúa chứng giám anh ta cảm thấy rất có lỗi nhưng anh ta sẽ vẫn phải yêu cầu chúng tôi dọn đi vào cuối tháng này. Wes kéo nốt cái bao tay kia ra. Tại sao thế, Chef? Chef bảo con gái anh ta, Linda, cái con bé mà Wes từng gọi là Linda Béo từ những ngày anh còn rượu chè, cần một chỗ ở và chỗ đó là đây. Chef nói với Wes rằng mấy tuần trước chồng Linda đã đưa thuyền cá ra khơi và bặt tin từ đó tới giờ. Con bé là máu mủ của tôi, Chef nói với Wes. Nó đã mất chồng. Nó đã mất cha của con nó. Tôi còn có thể giúp được. Tôi mừng là tôi còn giúp được, Chef nói. Tôi xin lỗi, Wes, nhưng anh phải tìm một ngôi nhà khác thôi. Rồi Chef ôm Wes lần nữa, xốc lại quần, và lên chiếc xe to bự của anh ta lái đi.
Wes đi vào nhà. Anh thả chiếc mũ và đôi bao tay xuống thảm rồi ngồi xuống chiếc ghế to. Ghế của Chef, tôi chợt nghĩ ra. Thậm chí cả thảm cũng của Chef. Wes trông nhợt nhạt. Tôi rót hai cốc cà phê và đưa cho anh một cốc.
Không sao đâu, tôi nói. Wes, đừng lo chuyện ấy, tôi nói. Tôi cầm cốc cà phê ngồi xuống ghế xô pha của Chef.
Linda Béo sẽ sống ở đây thay vì mình, Wes nói. Anh cầm cốc, nhưng anh không uống.
Wes, đừng rối trí, tôi nói.
Chồng nó sẽ xuất hiện ở Ketchikan*, Wes nói. Chồng Linda Béo đơn giản là đã bỏ bọn họ mà đi thôi. Và ai có thể trách hắn chứ? Wes nói. Wes nói nếu ở trong tình cảnh ấy anh cũng sẽ bỏ đi cùng với con thuyền, còn hơn là sống suốt những ngày còn lại với Linda Béo và đứa con của cô ta. Rồi Wes đặt cốc của mình xuống cạnh đôi bao tay. Cho tới lúc này nơi đây vẫn đang là một ngôi nhà hạnh phúc, anh nói.
•
Một thành phố thuộc bang Alaska, Mỹ, rất hẻo lánh, dân số năm 2010 chỉ chừng 7368 người.
Mình sẽ kiếm được một ngôi nhà khác, tôi nói.
Sẽ không giống như chỗ này, Wes nói. Dù sao nó cũng sẽ không giống. Ngôi nhà này đã là một ngôi nhà tốt đối với chúng mình. Ngôi nhà này có những kỷ niệm đẹp. Giờ Linda Béo và đứa bé của nó sẽ ở đây, Wes nói. Anh cầm cốc lên nhấp một chút.
Đây là nhà của Chef, tôi nói. Anh ta phải làm điều cần làm chứ.
Anh biết thế, Wes nói. Nhưng anh không bắt buộc phải thích điều đó.
Wes lại có cái vẻ mặt ấy. Tôi biết cái kiểu ấy. Anh cứ liếm môi. Anh cứ lấy ngón tay cái mà nghịch phần áo bên trong cạp quần. Anh đứng dậy đi tới cửa sổ. Anh đứng nhìn ra ngoài biển và nhìn lên những đám mây đang hình thành. Anh gõ gõ ngón tay lên cằm như thể đang nghĩ gì đó. Và đúng là anh đang suy nghĩ.
Thư giãn đi, Wes, tôi nói.
Cô ấy muốn mình thư giãn, Wes nói. Anh vẫn đứng đó.
Nhưng sau một phút anh tới ngồi xuống cạnh tôi trên xô pha. Anh bắt một chân lên chân kia và bắt đầu nghịch những chiếc khuy áo. Tôi cầm lấy tay anh. Tôi bắt đầu nói. Tôi nói về mùa hè. Nhưng tôi nhận ra mình đang nói như thể đó là chuyện xảy ra trong quá khứ. Có lẽ là nhiều năm trước. Dù sao đi nữa thì cũng giống như là điều gì đó đã qua. Rồi tôi bắt đầu nói về bọn trẻ. Wes nói anh ước gì có thể làm lại từ đầu và lần này sẽ làm đúng.
Chúng yêu anh, tôi nói.
Không, không phải, anh nói.
Tôi bảo, Một ngày nào đó, chúng sẽ hiểu mọi chuyện.
Có thể, Wes đáp. Nhưng đến lúc ấy thì còn nghĩa lý gì.
Anh không biết được đâu, tôi nói.
Anh biết một vài điều, Wes nói, và anh nhìn tôi. Anh biết là anh mừng khi em lên trên này. Anh sẽ không quên rằng em đã làm như thế, Wes nói.
Em cũng mừng lắm, tôi nói. Em mừng vì anh đã kiếm được ngôi nhà này, tôi nói.
Wes khụt khịt. Rồi anh cười phá lên. Chúng tôi đều cười. Cái lão Chef đó, Wes nói, đoạn lắc đầu. Hắn táng cho mình một quả khó đỡ quá. Cái đồ chó ấy. Nhưng anh mừng là em đã đeo nhẫn. Anh mừng là chúng mình đã được ở bên nhau những ngày qua, Wes nói.
Rồi tôi nói gì đó. Tôi bảo, Giả sử, chỉ giả sử thôi, chưa từng có chuyện gì xảy ra. Giả sử đây là lần đầu tiên. Chỉ giả sử thôi. Giả sử thì chẳng hại ai. Nếu những chuyện kia chưa từng xảy ra. Anh hiểu ý em không? Thì sao? tôi hỏi.
Wes nhìn tôi chằm chằm. Anh nói, Thì anh đoán hẳn mình sẽ là những người khác, nếu như vậy. Những người không phải mình. Anh không còn cái kiểu giả sử như vậy nữa. Mình sinh ra là mình mà. Em không hiểu điều anh nói sao?
Tôi nói tôi không vứt đi một thứ tốt đẹp và vượt sáu trăm dặm đến để nghe anh nói như thế này.
Anh nói, Anh xin lỗi, nhưng anh không thể nói như thể một kẻ nào đó không phải là anh. Anh không phải là kẻ khác. Nếu anh là kẻ khác, chắc chắn anh đã không ở đây. Nếu anh là kẻ khác, anh sẽ không phải là anh. Nhưng anh là anh. Em không thấy sao?
Wes, không sao đâu, tôi nói. Tôi đưa tay lên má. Rồi, tôi cũng không biết nữa, tôi nhớ lại xem anh đã như thế nào khi anh mười chín tuổi, cái dáng vẻ của anh khi anh chạy xuyên qua cánh đồng tới chỗ cha anh ngồi trên máy kéo, bàn tay che mắt cho khỏi nắng, nhìn Wes đang chạy về phía ông. Chúng tôi khi ấy mới vừa lái xe từ California đến. Tôi bước xuống với Cheryl và Bobby rồi nói, Ông nội kìa. Nhưng hồi ấy chúng mới chỉ là những đứa bé con.
Wes ngồi xuống cạnh tôi, vỗ vỗ vào cằm, như thể anh đang cố tính toán bước tiếp theo. Cha Wes đã qua đời và lũ trẻ của chúng tôi đã lớn. Tôi nhìn Wes rồi nhìn những đồ đạc của Chef quanh phòng khách của Chef, và tôi nghĩ, Chúng mình phải làm gì đó ngay bây giờ và phải làm thật nhanh.
Anh yêu, tôi nói. Wes, nghe em này.
Em muốn gì? anh đáp. Nhưng tất cả chỉ có thế. Anh dường như đã quyết định rồi. Nhưng, khi đã quyết định rồi, anh chẳng vội vàng nữa. Anh ngả người ra xô pha, chắp tay trên lòng mình, nhắm mắt lại. Anh không nói gì nữa. Anh chẳng cần phải nói.
Tôi tự nhắc mình tên của anh. Đó là một cái tên dễ gọi, và tôi đã từng quen gọi nó suốt một thời gian dài. Rồi tôi nói một lần nữa. Lần này tôi nói to. Wes, tôi nói.
Anh mở mắt. Nhưng anh không nhìn tôi. Anh chỉ ngồi đúng chỗ đó mà nhìn về phía cửa sổ. Linda Béo, anh nói. Nhưng tôi biết vấn đề không phải là con bé. Nó chả là gì cả. Chỉ là một cái tên. Wes đứng dậy kéo rèm và thế là biển biến mất. Tôi đi vào chuẩn bị bữa tối. Chúng tôi vẫn còn ít cá trong hộp đá. Những thứ khác không còn nhiều. Tối nay chúng tôi sẽ ăn sạch mọi thứ, tôi nghĩ, và thế là hết.